Phố người Hoa ở Washington bừng sáng lên ánh lửa đỏ của đèn l*иg.
“Năm mới sắp đến rồi.” Lục Khải quàng khăn, tay nâng chén rượu, hơi mỉm cười nói: “Anh Minh, năm mới vui vẻ nhé.”
Tưởng Minh Trác miễn cưỡng đứng thẳng, tuy anh say nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo, anh sửa lại câu vừa rồi của Lục Khải: “Mấy tháng nữa mới hết năm, cậu nói sớm quá rồi đấy.”
“Em đây muốn làm người đầu tiên chúc anh năm mới vui vẻ.” Lục Khải cười nhẹ, ôm chặt lấy bả vai của Tưởng Minh Trác, trân trọng sự ấm áp này.
Men rượu sộc thẳng lên mũi, Tưởng Minh Trác nhíu mày, đi chậm lại. Bên tai là giọng nói mang đầy ý cười của Lục Khải: “Anh Minh, em gọi xe rồi, anh dựa vào em một chút nữa là xe đến.”
Có lẽ là trước khi Lục Khải nói mấy lời kia với anh, Tưởng Minh Trác vẫn có thể coi cậu ta là bạn, nhưng hiện tại thì không. Vì vậy anh cố gắng đứng thẳng người lên.
Anh không muốn chơi trò “Tôi không thích cậu nhưng cậu là người tốt”. Đối với Tưởng Minh Trác, tình yêu thì chỉ có hai lựa chọn là “yêu” và “không yêu” mà thôi.
Còn đối với tên cặn bã như Từ Lan Đình, cho dù đối phương có người bên cạnh hay chưa thì anh ta vẫn có thể cầm xẻng đào tung đất lên phá cho bằng được. Tưởng Minh Trác đã phải chịu đựng một kẻ như Từ Lan Đình, cho nên anh không hề muốn trở thành người như vậy.
“Lục Khải, tôi cho rằng tôi đã nói rất rõ.”
Nụ cười trên gương mặt Lục Khải cứng đờ, cậu ngượng ngùng nới lỏng tay, nói: “Em biết, em chỉ là…..không khống chế được. Anh Minh, em xin lỗi.”
“Không có lần sau.” Tưởng Minh Trác dựa vào tường, duy trì tư thế đứng thẳng.
Cho đến lúc tới khách sạn, Tưởng Minh Trác vẫn không nói một lời nào, giống như là đã say khướt. Hai mắt anh nhắm chặt lại, lộ ra vẻ thờ ơ xa cách trong ánh đèn leo lét.
Lục Khải đưa người về khách sạn, dọc đường đi lắp ba lắp bắp muốn bắt chuyện với anh. Vậy mà người từ trước đến nay đều dùng lời lẽ sắc bén lại đột nhiên không biết nói gì, chỉ có thể lặng nhìn Tưởng Minh Trác bước vào phòng tắm.
Cậu lẳng lặng ngồi chờ ở trên ghế sô pha, lấy danh nghĩa sửa tài liệu, chờ Tưởng Minh Trác đi ra.
Cho dù cậu đã nói thế nào, vốn dĩ cậu không thể khống chế được…. Cậu không khống chế được mà tiếp cận, chẳng sợ Tưởng Minh Trác một lần nữa thẳng thừng từ chối cậu. Cậu giống như một con thiêu thân vậy, cho dù có bị lửa đốt cháy thành tro vẫn nguyện ý lao vào.
Tưởng Minh Trác là ngọn lửa, khiến cho bản năng của cậu muốn lại gần.
Nếu như là nhiều năm trước, cậu vẫn là một “người hầu nhỏ” đi sau Tưởng Minh Trác, chỉ cần một cái liếc mắt của anh đã khiến cậu chùn bước.
Thế nhưng hiện tại, cậu đã thành công ở phố Wall, cậu đã trưởng thành. Gương mặt ngà ngà say của Tưởng Minh Trác, đôi môi hé mở mỗi lần nói chuyện, và cả đôi lông mày sắc nét bất định của anh đều khơi dậy du͙© vọиɠ chiếm hữu của cậu.
Cậu đã không thể nào buông tay được. Đặc biệt sau khi nhìn thấy Tưởng Minh Trác bị tình yêu làm cho tổn thương, cậu chỉ muốn ở bên cạnh anh, mãi mãi không rời.
Đúng lúc này, Thẩm Tri Hạ gọi điện tới. Lục Khải nhìn điện thoại reo lên một lúc, nhưng dường như người nọ cứng đầu không thèm từ bỏ, gọi một lần không được thì gọi đến lần hai.
Vì thế Lục Khải nhận điện thoại…..
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Lục Khải hít sâu một hơi, khẩn trương nhìn người vừa bước ra.
“Vừa nãy Thẩm Tri Hạ gọi đến, em thấy anh vẫn đang tắm cho nên nghe….” Cậu dừng lại một chút, hỏi: “Anh có muốn gọi lại không?”
“Không cần.” Tưởng Minh Trác không để ý chút nào. Nếu không phải Lục Khải vừa nhìn thấy dáng vẻ thương tâm kia của anh thì đã thật sự tin rằng anh không để bụng.
Trước khi Lục Khải định nói thêm gì, Tưởng Minh Trác đã lên tiếng: “Cậu còn có việc?”
Đương nhiên là không có…. Cuối cùng thì Lục Khải vẫn đứng dậy rời đi. Trước khi đi cậu còn lấy hết dũng khí nói với anh: “Anh Minh, em có thể…..chờ, mãi mãi chờ.”
Tưởng Minh Trác cau mày nhìn cậu. Đối diện với ánh mắt lạnh lùng ấy, âm thanh của Lục Khải trở nên run rẩy, nhưng cậu vẫn kiên định đón lấy ánh mắt của Tưởng Minh Trác.
“Em sẽ không từ bỏ. Anh coi thường em thế nào cũng được. Năm đó em rời đi như thế nào thì bây giờ em cũng sẽ dùng từng ấy sức lực mà tiến đến bên anh.”
Cạch một tiếng, cửa được đóng lại. Tưởng Trác thở dài — anh không có tư cách coi thường cậu, cái cảm giác bị người khác coi thường, anh đã nghiêm túc cảm nhận năm năm.
Cuối cùng anh không gọi lại cho Thẩm Tri Hạ, cũng không hỏi Lục Khải về cuộc trò chuyện giữa hai người họ.
Anh không muốn để ý, anh lười để ý, càng không muốn nghe thấy bất cứ một tin tức gì liên quan đến Thẩm Tri Hạ.
Tưởng Minh Trác không nghĩ tới, người anh không muốn thấy bây giờ nhất đã mua xong vé máy bay, ngồi máy bay một đêm đến Washington.
Truyện chỉ được đăng trên wp saodiemvuong.wordpress.com và wt nhacuanangha, không rp, không ăn cắp!
Buổi họp mặt ngày hôm sau diễn ra rất thuận lợi. Ken là một nhà đầu tư lớn mật. Anh ta cẩn thận đánh giá nguy hiểm phát sinh sau khi đầu tư đã nóng lòng muốn kí hợp đồng khi mới bàn bạc bước đầu.
Chỉ là bước đầu số tiền đầu tư cũng không nhiều. Tuy nhiên đối với tình hình nước sôi lửa bỏng của tập đoàn Minh Hạ hiện giờ thì đã là một khởi đầu không tồi.
Lục Khải nhìn trông còn vui hơn cả Tưởng Minh Trác, liên tục muốn mời Ken đi ăn cơm.
Tâm tình của Tưởng Minh Trác cũng không tồi: “Tôi nên chiêu đãi hai vị đây, cảm ơn hai vị.”
Lục Khải giới thiệu một quán chuyên bán mấy món đồ cay Tứ Xuyên. Cậu biết Tưởng Minh Trác thích ăn cay. Năm đầu tiên tới Mỹ, cậu đã muốn cùng anh ăn đồ ăn ở đây, chứng kiến nơi tuyệt đẹp này.
Cuối cùng cũng đã trở thành sự thật rồi.
Trong lúc ăn, Ken cay đến mức nước mắt nước mũi chảy liên tục, nhưng vẫn tiếp tục gắp thêm một miếng rồi lại cố miếng nữa.
Tưởng Minh Trác cười nói: “Ken à, đây được gọi là mị lực của món cay Tứ Xuyên đó.”
Ken thè lưỡi, khoa trương nhún vai, “Chà chà, ai đã làm ra được hương vị này vậy.” Nói xong hắn lại nhìn thấy một tên nữa dáng vẻ y hệt mình, Lục Khải. Cậu ta ăn đến mức hốc mắt đỏ bừng.
“Kai à, trước sao tôi không thấy cậu ăn đồ ăn cay bao giờ.” Ken chớp chớp mắt, cười nói. “Cậu có phải là “yêu ai yêu cả đường đi lối về” không?”
Lục Khải bị sặc, ho khụ khụ, cúi đầu lén rót cho mình một cốc nước.
Tưởng Minh Trác: “Ken, đừng dùng tục ngữ bậy bạ như thế.”
Ken cười ha ha, còn không quên chụp lại mặt Lục Khải làm ảnh kỷ niệm, không hề có thành ý nói sorry.
Ăn cơm xong, Ken chào tạm biệt Lục Khải, trước lúc chia tay hắn ta còn đến nói thì thầm vào tai cậu ta, không biết là nói cái gì mà làm cho Lục Khải trừng mắt liếc hắn một cái.
“Anh Minh, anh về khách sạn ạ?” Lục Khải cẩn thận hỏi, sợ Tưởng Minh Trác quay đầu đi về.
Tưởng Minh Trác không nhìn ra suy nghĩ của người bên cạnh, anh đút hai tay vào túi, thản nhiên đi dạo trên đại lộ Pennsylvania.
“Đi dạo giải sầu thôi.”
“Dạ!” Lục Khải vui mừng nở nụ cười. Tưởng Minh Trác hơi hé mắt, nhìn thấy một cái đuôi đang theo sau lưng Lục Khải.
Vô tình, anh bước vào một quán bar có không gian sạch sẽ. Không biết vì lí do nào mà dạo gần đây Tưởng Minh Trác rất thích uống rượu. Chất cồn làm mất đi ý thức, có thể thả lỏng mọi thứ, đẩy người kia ra khỏi tâm trí anh được một lúc.
Một ly rồi hai ly. Giờ anh mới hiểu cảm giác của người nghiện rượu, một khi đã uống là không dừng được. Giờ Tưởng Minh Trác mới hiểu tại sao cứ hai ba ngày là Thẩm Tri Hạ lại nằng nặc đòi uống bia lạnh.
“Anh Minh, anh không thể uống nữa. Rượu này không ghi số độ, uống nhiều sẽ say.” Lục Khải cau mày, ngăn cản Tưởng Minh Trác đang tiếp tục muốn mua say.
Tưởng Minh Trác không cố chấp giống như Thẩm Tri Hạ, cho dù là có muốn, nhưng nói không uống nữa thì sẽ không uống nữa.
Ở thời khắc nào đó, anh lại giống một loại người có ý thức tự chủ cực đoan.
Chỉ là, anh biết rõ rằng mình đang say, ý thức đã lung lay sắp đổ, trước mặt chỉ có một Lục Khải đang gắt gao nhíu mày.
Lúc Lục Khải đưa tay ra đỡ, Tưởng Minh Trác đột nhiên đẩy cậu ra, lảo đảo đứng dậy bước ra ngoài.
“Anh à!” Lục Khải gấp đến mức lấy ra một tờ 500 đô để lên bàn rồi lập tức đuổi theo.
“Anh, anh…..anh cẩn thận một chút.” Lục Khải kéo tay Tưởng Minh Trác, đỡ người dựa vào tường.
Cậu lấy điện ra định gọi xe, nhưng không biết Tưởng Minh Trác bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đột nhiên lại đẩy cậu ra.
“Đệt mẹ, em đừng gọi tôi.”
Lục Khải biết anh uống say, cố chấp tiến lên ôm lấy Tưởng Minh Trác.
“Đừng gọi tôi như thế…..” Hơi thở ấm nóng mang theo mùi rượu phả lên tai Lục Khải, cậu không định bấm điện thoại gọi xe nữa.
Lục Khải không rõ nguyên nhân, ấp úng nói: “Anh ơi….”
“Im đi.” Tưởng Minh Trác giận dữ, dường như không thể chịu được cách xưng hô này, “Im cho tôi…”
Anh ơi, sao cánh tay anh lại chảy máu….
“Im đi…”
Anh ơi, anh đừng đánh nhau nữa được không, em sợ.
Anh ơi, em muốn ăn hồ lô ngào đường, vị dâu tây.
Anh ơi, anh đừng làm lưu manh nữa được không, anh với em ở bên nhau đi.
Anh ơi, chúng mình ở bên nhau, em sẽ cho anh một gia đình.
Anh ơi, anh….
“Im đi….” Tưởng Minh Trác vô lực dựa vào tường, cả người lung lay như sắp đổ. Anh cắn chặt môi, không cho phép mình để lộ ra một tia mềm yếu, “Đừng gọi tôi như vậy…”
Lục Khải híp mắt, ở một nơi Tưởng Minh Trác không nhìn thấy, một người toàn thân trở nên lạnh lẽo.
“Tưởng Minh Trác.” Một giọng nói vang lên, cùng với những hồi ức trong quá khứ hòa vào với nhau.
Thẩm Tri Hạ đứng dưới ánh đèn đường, cả người bao trùm một vẻ lạnh lẽo ảm đạm. Cậu nhìn hai người đang đứng sát cạnh nhau, ánh mắt độc ác đến đáng sợ.
Cậu tiến lại gần: “Tôi khuyên cậu buông anh ấy ra.” Cậu lên tiếng cảnh cáo Lục Khải, ánh mắt dừng lại ở trên người Tưởng Minh Trác, không thèm để ý đến ai cả.
Tay Lục Khải đang đặt ở trên vai của Tưởng Minh Trác hạ dần xuống, giống như muốn làm trò trước mặt Thẩm Tri Hạ, ôm lấy Tưởng Minh Trác.
“Nếu tôi không buông thì sao?”
Không khí như ngưng lại, địch ý giữa hai người càng ngày càng tăng.
Hơi thở của Thẩm Tri Hạ trở nên nặng nề, tựa như đang đè nén thứ gì: “Cậu muốn chết à?”
Hai người lúc này đang rất kích động, Tưởng Minh Trác chậm rãi mở mắt ra. Nhìn thấy người đối diện là Thẩm Tri Hạ, anh không hề kinh ngạc, keo kiệt đến mức ánh mắt kinh ngạc cũng không muốn cho người nọ thấy.
Tưởng Minh Trác nói nhỏ bên tai Lục Khải: “Đưa tôi về.”
“Dạ.” Lục Khải ôm chặt eo Tưởng Minh Trác, mặt không đổi sắc liếc Thẩm Tri Hạ một cái, đáy mắt hiện lên du͙© vọиɠ chiếm hữu.
Thẩm Tri Hạ nhìn thấy tay của Lục Khải đặt trên eo Tưởng Minh Trác, sắc mặt trắng bệch.
Cậu phì cười, chỉ là nụ cười treo ở trên một khuôn mặt tái nhợt, nhìn qua có chút đáng sợ: “Như thế nào, hai người nhanh như vậy đã leo lên giường với nhau rồi à?”
Lục Khải giận dữ: cậu ta nghĩ Tưởng Minh Trác là loại người như thế nào? Vừa mới chia tay người yêu có thể cùng người khác lên giường ngay được hay sao?
Đang muốn lên tiếng, Lục Khải đã nghe thấy Tưởng Minh Trác bình tĩnh nói: “Ừ.”
Thẩm Tri Hạ sửng sốt một giây, nụ cười trên môi cứng đờ, dường như là nghe không hiểu.
“Cái gì…”
Thời gian yên lặng trôi qua, trong con ngõ nhỏ có thể nghe được tiếng kim đồng hồ tích tắc.
Lý trí căng tới cực hạn rồi vỡ vụn.
Giây tiếp theo, Thẩm Tri Hạ như một chú chó giận dữ, lao về phía Lục Khải.
Cậu đá vào bụng Lục Khải, ác độc ấn người trên mặt đất: “Đm, mày muốn chết à….” Ngay sau đó, từng cú đấm giáng xuống người Lục Khải, giống như thật sự muốn gϊếŧ chết cậu ta.
“Mày dám chạm và anh ấy.” Thẩm Tri Hạ mất đi lí trí, “Mày dám à? Mày chết đi, chết đi…”
Lục Khải không nghĩ đến Thẩm Tri Hạ nổi điên là nổi điên thật. Tuy nhiên, nỗi đau trong tưởng tượng không ập đến, bởi trước mắt cậu ta là thân ảnh cao lớn của Tưởng Minh Trác.
Tưởng Minh Trác ăn vài cái đấm, lôi Thẩm Tri Hạ ra.
Bịch một tiếng, Thẩm Tri Hạ ngã xuống đất, cậu một khi đã điên rồi thì không thiết tha gì nữa, một giây cũng không chậm trễ, bò dậy lao về phía Lục Khải.
“Đủ rồi.” Tưởng Minh Trác đứng chắn trước người Lục Khải, “Chúng ta chia tay đi.”
“Cái gì…” Động tác của Thẩm Tri Hạ cứng đờ, ánh mắt hung hăng còn chưa mất đi, nhưng trông cậu lại thật yếu ớt, giống như chỉ cần một giây nữa thôi là hoàn toàn vỡ tan.
Cậu hạ tay xuống, vô thức đưa tay ra phía sau, giống như một đứa trẻ mắc lỗi, thất thần nhìn Tưởng Minh Trác.
“Em không cố ý đánh cậu ta, là cậu ta….”
Yết hầu Tưởng Minh Trác lăn lộn, nói ra từng câu từng chữ một cách rõ ràng: “Cậu cũng thấy rồi, tôi đã có người khác.”
“Chúng ta….Chúng ta chia tay đi.”
“Cứ như vậy, buông tay đi.”
Buông tay đi, buông tay….Thẩm Tri Hạ như bị ai đó đánh trúng, từng mảnh vỡ rơi trên đất, theo gió cuốn đi.