Lục Khải đương nhiên là có chuẩn bị mới đến, cậu ta hiểu rõ chuyện công ty của Tưởng Minh Trác như lòng bàn tay. Nghe Tưởng Minh Trác nói muốn đến Mỹ kêu gọi đầu tư, cậu cố ý giới thiệu cho anh mấy đối tác có ý định đầu tư vào các công ty khởi nghiệp mới nổi.
Công ty của Tưởng Minh Trác đang trong giai đoạn chuyển mình mấu chốt, nếu không cũng sẽ không dễ bị Thẩm thị lợi dụng như vậy. Mà mấy năm nay Lục Khải nghiên cứu rất kĩ về phương diện này, có rất nhiều mối quan hệ.
Tưởng Minh Trác dự định sẽ đến Mỹ gặp người đầu tư mà Lục Khải đã giới thiệu. Nhưng anh không nghĩ đến, Lục Khải lại muốn đi cùng với anh.
Chuyến bay vào sáng sớm không nhiều, sân bay vắng tanh, không khí lạnh len lỏi khắp nơi. Lục Khải mặc một cái áo khoác nỉ, bên trong là bộ vest mới nhất của Armani. Cậu không còn gầy gò ốm yếu như trước, mái tóc đen mềm mại được chải gọn gàng, đôi mắt đen láy vẫn sáng ngời như ngày nào.
Cậu được năm tháng mài giũa, giống như một viên ngọc quý cuối cùng cũng được nhìn thấy mặt trời, trở nên rực rỡ chói lóa.
“Anh Minh,” Lục Khải đứng ở trong sảnh sân bay, đôi mắt sáng lấp lánh, “Đã lâu không gặp.”
Tưởng Minh Trác vỗ vai cậu, phát hiện cậu nhóc năm đó đã trưởng thành rồi, không còn là một đứa trẻ con nữa mà đã trở thành một nam nhân chân chính.
“Đã lâu không gặp.”
Lục Khải theo Tưởng Minh Trác lên máy bay.
Thẩm Tri Hạ hôm nay không nói năng gì, trầm mặc ngồi ở ghế sau của chiếc Bentley, nhìn hai người lên máy bay.
Cả linh hồn của cậu như bị rút ra, không nhúc nhích nhìn theo hướng của Tưởng Minh Trác.
Tài xế thấy ánh mắt hung hăng của Thẩm Tri Hạ, sợ đến mức không nói được lời nào. Gã làm việc cho Tưởng Minh Trác nhiều năm rồi nhưng chưa bao giờ thấy hai người không nói lời nào với nhau như thế này bao giờ, càng chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt dọa người như thế này của “vợ sếp”.
Tài xế cẩn thận khởi động xe, sợ Thẩm Tri Hạ xúc động thì sẽ xuống xe đánh người ta.
“Hành khách chú ý, máy bay chuẩn bị cất cánh….”
Tưởng Minh Trác lấy điện thoại ra, định để chế độ máy bay.
Bỗng thông báo nhảy ra trên màn hình, anh theo bản năng định xóa đi nhưng nhìn thấy cái tên quen thuộc kia lại ngây ngẩn cả người.
“Thẩm đại thiếu gia của Thẩm thị bí mật hẹn hò tình nhân xinh đẹp ở bệnh viện? Thực hư việc yêu đương nồng cháy?”
Từng câu từng chữ đều đập vào mắt Tưởng Minh Trác nhưng anh lại nhìn đi nhìn lại, giống như là không hiểu.
Tình hướng của Thẩm Tri Hạ cũng không phải là bí mật gì, huống chi mấy chuyện hỗn loại của giới phú nhị đại cũng không hiếm lạ.
Có người biết chuyện gì cũng không dám đi trêu chọc Thẩm Tri Hạ, bởi ai cũng biết cậu có một người bạn trai đã yêu rất nhiều năm.
Đương nhiên là ngoại trừ cái tên tra nam không có đạo đức Từ Lan Đình kia ra.
Tưởng Minh Trác nhìn hình ảnh thân mật của hai người — hành lang tối tăm trở thành nơi che chắn tốt nhất. Từ Lan Đình vô thức nở nụ cười quyến rũ, tay đặt trên đầu của Thẩm Tri Hạ.
Mà Thẩm Tri Hạ, không tránh né, không kháng cự, trừ bỏ biểu cảm trên mặt không tốt lắm, thì nhìn rất giống một đôi yêu nhau đang vụиɠ ŧяộʍ hẹn hò.
Tưởng Minh Trác nhắm mắt lại, trái tim đã chết lặng đến mức không thể làm gì nữa nhưng từng cơn đau ập đến vẫn khiến anh không thể nào thở được.
Người anh chiều chuộng năm năm, người anh yêu sâu đậm năm năm lại dễ dàng phản bội anh đến vậy.
Mỗi lần anh cận kề đều nổi giận, hóa ra có thể để người khác tùy ý vuốt ve.
Bóng ma bao trùm lên tình cảm này, dễ dàng đánh sập tín ngưỡng tình yêu nơi anh. Cái gọi là bạch nguyệt quang, hóa ra lại có lực sát thương lớn như vậy.
Tay Tưởng Minh Trác run rẩy, gân xanh nổi lên dọc theo cánh tay, anh cắn răng chịu đựng cơn đau âm ỉ trong lòng mà không nói được lời nào.
“Anh, anh Minh?” Lục Khải tiến lại gần, thấy trên trán Tưởng Minh Trác toàn là mồ hôi lạnh, gân xanh trên tay nổi lên còn tưởng anh không thoải mái ở đâu.
Cậu quan tâm nhìn Tưởng Minh Trác nhưng lại không dám chạm vào anh: “Anh Minh, anh không thoải mái ở đâu à? Hay là em gọi tiếp viên hàng không….”
Tưởng Minh Trác hít sâu một hơi, từ từ mở mắt ra.
“Không có việc gì.”
“Nhưng nhìn anh trông không tốt lắm.”
“À, cái này.” Tưởng Minh Trác cười cười, “Già rồi, không giống như người trẻ mấy cậu tinh lực dồi dào.”
Anh rõ ràng là đang cười, nhưng sao đáy mắt lại chỉ toàn là tuyệt vọng như vậy, giống như là lạc vào trong đêm tối vĩnh viễn không có lối ra.
Lúc Khải cảm thấy thật khó chịu, không nói nên lời.
“Các hành khách chú ý, phía trước máy bay có một luồng khí, xin quý khách không tự do đi lại…”
Máy bay xóc nảy, Lục Khải lắc lư, không cẩn thận đập vào vai Tưởng Minh Trác.
Tưởng Minh Trác đang xem tài liệu dừng lại một chút, nhìn qua: “Có sao không?”
Lục Khải bị đập đau nhưng làm ra vẻ không có việc gì, lắc đầu.
Tưởng Minh Trác không nói gì nữa, chỉ là lần thứ hai máy bay rung lắc thì nghiêng người đi, tránh việc hai người va chạm.
Trong lòng Lục Khải cảm thấy ấm áp. Mấy năm nay, tính cách của Tưởng Minh Trác đã thay đổi rất nhiều, so với tên lưu manh trước kia như hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng hình như Tưởng Minh Trác lại chẳng thay đổi gì.
Cho dù là một người hung bạo hay là lạnh nhạt, cao ngạo, dưới vẻ ngoài mạnh mẽ của anh ấy luôn ẩn chứa một trái tim dịu dàng và mạnh mẽ.
Nhiều năm trước, cậu cảm nhận được một Tưởng Minh Trác lưu manh nhưng ấm áp, hiện giờ, cậu lại cảm nhận được một Tưởng Minh Trác ấm áp dưới vỏ bọc lãnh đạm.
Cậu đã cẩn thận nâng niu từng chút ấm áp ít ỏi này để an ủi mình qua những năm tháng cô độc dài đằng đẵng.
Máy bay hạ cánh xuống đất Mỹ, Tưởng Minh Trác có một cuộc gặp mặt ngắn với các nhà đầu tư, sắp xếp thời gian cho buổi gặp mặt chính thức.
“Anh Minh, việc thu mua lần này của Thẩm thị sẽ không đạt được, em tin anh nhất định sẽ làm được.”
Sau khi đã gặp qua các nhà đầu tư, Lục Khải mười phần tin tưởng, thề thốt son sắt với Tưởng Minh Trác: “Ý tứ của Ken rất rõ ràng, anh ta đồng ý mạo hiểm. Nói như vậy thì có thể bắt đầu lần hợp tác tiếp theo rồi.”
“Ừ.” Tưởng Minh Trác suy nghĩ, nói: “Mấy năm nay cậu đã khác xưa rất nhiều, tốt lắm.”
Lục Khải dừng một chút, mới vừa nãy còn khí phách hăng hái, khoác lên mình bộ dáng của một con người nắm chắc thắng lợi ở trên phố Wall, cậu bỗng nhiên thẹn thùng, cúi đầu cười cười, sờ mũi, ngượng ngùng nói: “Không có, em còn kém lắm.”
“Lục Khải,” Tưởng Minh Trác vỗ vai cậu, “Không tồi, cảm ơn cậu.”
Tưởng Minh Trác đương nhiên biết, bọn họ đi lên từ vũng bùn lầy, muốn leo lên vị trí hiện tại phải trải qua biết bao nhiêu gian khổ.
Chỉ sợ mấy năm nay Lục Khải chịu khổ cũng không ít hơn anh là bao. Tưởng Minh Trác nhớ tới dáng vẻ gầy đến mức gió có thể thổi bay của cậu nhiều năm trước, không biết cậu vượt qua mấy năm này như thế nào.
Bọn họ, cũng coi như là đồng bệnh tương liên.
Lục Khải ngơ ngẩn nhìn Tưởng Minh Trác, hốc mắt đỏ lên.
Nhiều năm như vậy, cậu chỉ chờ đợi mấy câu nói này mà thôi. “Không tồi”, “Tốt lắm”, “Cậu rất tốt”.
Tầng hầm tối tăm, mì gói qua ngày, ai ai cũng xem thường, kì thị, chửi rủa…..Tất cả đều đáng giá. Cuối cùng cậu đã có thể đứng trước mặt anh, nhận được lời động viên của anh, nhận được câu khen ngợi của anh.
“Đi thôi, cậu quen thuộc chỗ này lắm nhỉ, vậy cậu dẫn đường đến quán ăn nhé.”
Lục Khải đuổi kịp bước chân của Tưởng Minh Trác: “Không thành vấn đề ạ!”
“Nhưng mà nói trước, tôi không thích thức ăn nhanh.” Tưởng Minh Trác cười đùa, “Có lẩu không?”
“Có…có, có ạ, có phố người Hoa.”
Lẩu bò cay, phiền não cái gì cứ tạm thời quên hết đi, việc bây giờ là tận hưởng nồi lẩu bò cay nghi ngút khói này.
“Anh Minh, anh ăn đi.” Lục Khải không ngừng gắp đồ ăn vào bát Tưởng Minh Trác, cố gắng đối xử tốt với anh theo cách của mình.
Đáng tiếc Tưởng Minh Trác vẫn luôn giấu kín đi nội tâm, trên mặt anh tuy rằng vẫn cười nhưng Lục Khải đã nhìn ra, tâm tình Tưởng Minh Trác đang treo ở trên một người khác.
“Anh Minh, lát nữa em dẫn anh đi đến trường em từng học nhé.”
“Hả?”
Lục Khải có chút ngượng ngùng, nhưng cậu quyết tâm ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Tưởng Minh Trác, “Em, em muốn kể hết mấy việc, mấy việc mà em đã làm mấy năm nay cho anh nghe…”
“Sao cơ, cậu muốn kể chuyện mấy năm nay của cậu cho tôi ư?”
Tưởng Minh Trác nhíu mày, cách một lớp khói nghi ngút, Lục Khải không nhìn thấy rõ sự lạnh lùng trong mắt anh.
Nhưng Tưởng Minh Trác lại thấy rõ ràng ánh mắt của Lục Khải. Anh dù sao cũng là người trưởng thành, vẫn luôn có đào hoa vây xung quanh, đương nhiên anh biết ánh mắt nóng bỏng kia của Lục Khải có ý nghĩa gì.
“Xin lỗi.” Tưởng Minh Trác rút dần ôn nhu đi, bình tĩnh nói: “Tạm thời không thể.”
Cho dù biết trước kết quả nhưng vẫn cảm thấy thất vọng. Lục Khải giơ tay xoay xoay đĩa thức ăn, gắng gượng nói: “Không sao ạ, em biết.”
Âm thanh của cậu nhỏ dần, cẩn thận hỏi: “Thẩm Tri Hạ phải không? Là cậu ta à, em biết cậu ta. Anh khi đó rất thích cậu ta, anh còn, anh còn mua cho cậu ta kẹo dâu tây….” Lục Khải chua xót cười, “Anh chạy mấy con phố, rất vất vả….”
“Ừ.” Tưởng Minh Trác từng câu từng chữ nói, “Tôi rất yêu em ấy.”
Lục Khải nhìn thấy có vài giọt nước rơi xuống đĩa thức ăn, hoảng hốt lau mặt: “Vâng, em biết, em biết…”
“Nhưng em ấy lừa dối tôi.”
“Sao ạ?” Lục Khải phản ứng không kịp, thậm chí quên mất che giấu bi thương nơi đáy mắt.
“Cho nên, chuyện yêu đương…” Tưởng Minh Trác thẳng thắn từ chối, không cho người khác bất kì cơ hội nào, “Tôi không muốn dính vào nữa.”
Truyện chỉ được đăng trên wp saodiemvuong.wordpress.com và wt nhacuanangha, không rp, không ăn cắp!
Thẩm Tri Hạ trở về Thẩm thị một chuyến.
“Mẹ, ai dám chụp loại ảnh này? Chụp rồi lại còn viết linh tinh kiểu này?” Cậu ném điện thoại lên trên bàn, nghiến răng nghiến lợi: “Các người sao phải làm như vậy?”
Mẹ Thẩm không giả bệnh nữa, khuấy bát nước yến, nói: “Con thấy oan lắm à, trong ảnh là mặt con, hai người các con gặp nhau ở bệnh viện là thật, Từ Lan Đình có cử chỉ thân mật với con là thật.”
“Mẹ nó, Từ Lan Đình với ai mà chả thế!” Thẩm Tri Hạ bực bội cực kỳ, “Cho tin tức xuống đi.”
“Con trai,” Mẹ Thẩm đặt bát canh xuống, nghiêm mặt nói, “Con biết ba con là người như thế nào mà, sao con có thể chấp nhận Tưởng Minh Trác mà không thể chấp nhận Từ Lan Đình?”
“Bao nhiêu lâu nữa ba mới tỉnh ngộ ra hả?”
“Không được nói ba con như vậy.” Mẹ Thẩm trừng mắt, liếc cậu một cái lại nói tiếp, “Cho dù Từ Lan Đình có như thế nào đi chăng nữa thì vẫn cùng thế giới với con. Con trai, con quá ngây thơ, con phải biết rằng nhà chúng ta quan trọng nhất vẫn là cùng đẳng cấp, vị thế, con có hiểu không?”
“Con đã bỏ nhà đi rồi, mọi người còn muốn thế nào nữa?”
Mẹ Thẩm cười nhạo: “Bỏ nhà đi thì không còn mang họ Thẩm? Lấy ví dụ đơn giản nhất cho con, con được ra vào câu lạc bộ tư nhân kia, không phải vì con họ Thẩm nên mới được vào sao. Con cho rằng con có tiền là đủ rồi à?”
Thẩm Tri Hạ cắn răng không nói lời nào, mẹ Thẩm đành phải nắm lấy tay con trai, nói ngọt nhẹ với cậu về tính toán lần này của Thẩm gia.
“Ba con làm như vậy không phải muốn con ngoan ngoãn về nhà hay sao? Con không muốn thì cũng phải đứng trên lập trường của Tưởng Minh Trác. Cái công ty nhỏ bé kia của cậu ta đấu được với ba con sao? Con trai, con yên tâm, chỉ cần con chịu về nhà, Thẩm thị sớm muộn gì cũng là của con. Đến lúc đó công ty của Tưởng Minh Trác cũng là công ty của nhà chúng ta, con và cậu ta ở bên nhau, có phải là quang minh chính đại không?”
“Chỉ cần Tưởng Minh Trác chịu để ba con thu mua công ty, con ngoan ngoãn trở về nhà, ba con sẽ mặc kệ. Đến lúc đó, con ở công ty, Tưởng Minh Trác còn là cấp dưới của con, hai đứa không phải là vẫn ở bên nhau à. Ba con có thể thừa nhận Tưởng Minh Trác, hai đứa sẽ không có áp lực lớn nữa. Chuyện này không phải quá tốt sao?”
Thẩm Tri Hạ nhìn mẹ mình, không thể tin được: “Mẹ, mẹ biết mẹ đang nói cái gì không?”
Cậu cao giọng: “Tưởng Minh Trác cố gắng 5 năm! Ba lại muốn anh ấy dâng công ty của mình cho Thẩm thị?”
“Mẹ,” Thẩm Tri Hạ cười khổ, “Con chỉ bị chiều hư chứ con không ngu, hai người muốn con lợi dụng Tưởng Minh Trác, bắt anh ấy bỏ công ty, sau đó ở rể phải không? Đừng nói đến hai người, nếu Tưởng Minh Trác dám làm vậy, con đây sẽ đánh chết anh ấy!”
Thẩm Tri Hạ đóng sầm cửa bỏ đi. Gương mặt tươi cười mà mẹ Thẩm đeo lên vỡ vụn.
Nhìn con mình rời đi, bà bất đắc dĩ thở dài: “Nuôi lớn ngần ấy năm, lại nuôi ra một tên vong ân bội nghĩa.”
Thẩm Tri Hạ vội vã gọi điện cho Tưởng Minh Trác. Đầu bên kia một lúc lâu sau mới bắt máy.
Nhưng lại là một âm thanh xa lạ: “Anh Minh uống nhiều quá, không có sức tiếp điện thoại, cậu có chuyện gì thì mai nói.”
Thẩm Tri Hạ sửng sốt, cả người phát lạnh, thậm chí còn mang theo một ý cười âm trầm: “Lục Khải phải không? Cậu đang ở cạnh Tưởng Minh Trác? Bảo anh ấy nghe điện thoại.”
“Tôi nói rồi, anh ấy uống say, không tiện nghe.”
Lục Khải nghe thấy đầu dây bên kia hơi đình trệ hô hấp, tiếp theo đó là giọng nói gay gắt của Thẩm Tri Hạ: “Lục Khải, Tưởng Minh Trác là người của tôi, nếu cậu dám chạm vào anh ấy….. Tôi sẽ gϊếŧ chết cậu.”