Ta Là Pháo Hôi Ác Độc Trong Truyện Xuyên Thư

Chương 18: Có chuyện rồi!

La Thư Ngọc vừa quay người liền biết, Thẩm Minh Vân đang thử mình.

Hai câu "Thiên vương cái địa hổ, bảo tháp trấn hà yêu" đã từng xuất hiện trong sách, y nhớ Thẩm Minh Vân dùng mấy câu này làm ám hiệu khi thương thảo với người khác, có lẽ hắn sử dụng câu tiếng lóng này để thử lai lịch của y, nhưng tiếc rằng y không phải người của thời đại bọn hắn, nên không thể vừa nghe câu trước lập tức đáp lại câu sau được.

Thẩm Minh Vân đột nhiên nhảy ra, ngược lại là nhắc nhở y nhớ kỹ điều này, sau này có lẽ có chỗ dùng, thật sự phải cảm ơn sự nhắc nhở của hắn.

Sau khi La Thư Ngọc trở về Như Ý viện, dùng xong bữa tối liền bắt đầu viết thư cho Lý Minh Cẩn, hôm nay tâm trạng không tốt, nên chỉ viết một câu.

Đến nay viết thư đã trở thành thói quen sau bữa cơm của bọn họ, một ngày không viết sẽ ngủ không ngon giấc.

Để Lưu thị ở am ni cô đã là sự trừng phạt lớn nhất đối với bà ta rồi, Lưu Dũng và Bình Nhi vào lao ngục về cơ bản nửa đời sau của bọn họ cũng chỉ như vậy mà thôi, cuộc sống tự do tự tại cơm bưng nước rót sau này sợ rằng cũng chỉ có trong giấc mơ của bọn họ thôi.

Chuyện của Lưu thị đến rất đột ngột nhưng giải quyết cũng rất nhanh chóng.

Thẩm Minh Vân lại uống một bát canh an thần do Phùng ma ma đưa tới rồi mới lên giường, nhưng cũng không ngủ được, trong đầu nghĩ tới mấy lời hôm nay của Lưu Dũng và Bình Nhi, hận không thể gϊếŧ Lưu thị để giải mối hận trong lòng, nhưng y còn phải suy xét cho Lý Minh Cẩn và hài tử tương lai của bọn họ nên phải tích đức, hy vọng mẫu thân trên trời có linh có thể phù hộ gia đình bọn họ bình an sống qua kiếp này.

Buổi chiều bên phía lão thái thái liền biết La Thư Ngọc lại ầm ĩ với Lưu thị một trận, nhưng bà ta ngàn lần không ngờ tới trước khi thành hôn mấy ngày La Thư Ngọc lại đột nhiên tìm ra nguyên nhân cái chết của mẫu thân y, hơn nữa còn là bị Lưu thị đầu độc, Lưu thị hầu hạ bên cạnh bà ta nhiều năm như vậy, lão thái thái vừa nghe liền cực kỳ sợ hãi, giận tới mức gọi La Nhân Thọ đến Phúc Thọ cư mắng một trận.

"Thọ nhi, Trần thị năm đó là ta rất vất vả mới cưới được về cho ngươi, nàng ta cũng ở bên cạnh chăm sóc ta 10 năm trời, mặc dù ta biết nàng ta luôn khinh thường ta là một mụ già thô lỗ, nhưng tốt xấu gì cũng là thê tử kết tóc se tơ với ngươi, Lưu thị sao có thể nhẫn tâm như vậy, nàng ta quả thật là cực kỳ độc ác, lại làm ra chuyện hạ độc này, uổng cho ta còn tin tưởng nàng ta như vậy! Ta nhất định phải cho nàng ta nhận ra lỗi lầm của mình!”

La Nhân Thọ nói: "Mẫu thân, ngài đừng nóng giận có hại cho sức khỏe! Nếu như không phải hôm nay Thư Ngọc gặp phải Lưu Dũng đang làm xằng làm bậy trong vườn, ta cũng không biết.”

"Ngươi còn không biết Lưu Dũng này sao? Không ít lần ta nghe được Lưu thị đưa bạc cho hắn, hai ngày ba bữa liền chạy tới La phủ, lúc trước không phải thân thích thật sự cũng đã ngày ngày tới xin tiền Lưu thị rồi, hiện tại đã trở thành thân thích liền xem La phủ như nhà mình!" Lão thái thái hạ l*иg ngực xuống, "La phủ chúng ta đến cùng đã tạo nghiệp gì, mới gặp phải thân thích như vậy chứ.”

"Mẫu thân uống chén trà nhân sâm đi." La Nhân Thọ vuốt nhẹ lưng bà ta, "Ngài đừng giận, chuyện này ta cũng có trách nhiệm.”

Lão thái thái mắng: "Ngươi không có trách nhiệm thì ai có, bị Thư Ngọc nắm thóp, hiện tại thì hay rồi, trước khi xuất giá y đã đem căn nhà này quậy đến gà bay chó chạy!”

Đang lúc nói chuyện, hai huynh đệ La Thư Mặc và La Thư Hàm ở bên ngoài xin được gặp lão thái thái và La Nhân Thọ.

Lão thái thái lau nước mắt: "Ta đã tạo ra nghiệt gì, mà đám con cháu ta lại chịu những tội ác thế này.”

Bây giờ La Nhân Thọ mệt mỏi hơn bao giờ hết, La Thư Mặc và La Thư Hàm trở về rất muộn, sau khi hai huynh đệ nghe được tam đệ lại ầm ĩ với mẫu thân một trận, hiện tại vẫn còn có chút mơ hồ, mới hôm qua cả gia đình vẫn còn chung sống hòa thuận, hôm nay sao lại biến thành thế này rồi, mẫu thân của bọn họ đột nhiên trở thành kẻ gϊếŧ người, hạ độc sát hại Trần thị, còn là chính miệng bà ấy thừa nhận, nếu như từ miệng người khác biết được chuyện này, nhất định sẽ bị bọn họ đánh mắng cho một trận.

Quá đột ngột, thật sự là quá đột ngột rồi!

Hai huynh đệ chạy tới chỗ lão thái thái hy vọng bà ấy có thể cầu xin La Nhân Thọ, bọn họ không thể chấp nhận kết quả bất ngờ này, mẫu thân tốt của bọn họ vì sao lại liên quan đến chuyện gϊếŧ người, vì sao bà ấy đột nhiên nhận tội, có phải cữu cữu bên ngoài đã làm chuyện gì phi pháp hay không.

Lão thái thái khóc không ngừng, cuối cùng hai huynh đệ cũng được La Nhân Thọ dẫn vào thư phòng, đến cùng cũng không thể để cho lão thái thái cầu xin La Nhân Thọ.

La Thư Mặc hỏi: "Phụ thân, trong chuyện này có phải có vấn đề gì không? Sao lại đột ngột như vậy, mẫu thân sao có thể làm ra loại chuyện này với đại phu nhân.”

Tính tình La Thư Hàm không chín chắn như La Thư Mặc, hắn nóng nảy nói: "Nhất định là có người hãm hại mẫu thân con! Phụ thân, nhất định là La Thư Ngọc vu khống mẫu thân!”

Lời qua tiếng lại giữa hai người làm La Nhân Thọ đau đầu: "Là những lời lúc cữu cữu của các ngươi tư thông với nha hoàn bị Thư Ngọc nghe được, nhân chứng vật chứng có đủ, chiều nay bọn họ cũng đã tìm thấy những bằng chứng liên quan trong phòng Bình Nhi rồi! Các ngươi thanh minh thế nào, kiện ngược lại Thư Ngọc sao? Chứng cứ đã không thể chối cãi nữa, lúc mẫu thân các ngươi thừa nhận đầu óc bà ta cũng rất tỉnh táo thừa biết mình đang làm gì, hay là các ngươi cảm thấy đem mẫu thân các ngươi giao cho nha môn mới tốt!”

La Nhân Thọ không có cách nào, La Thư Ngọc đã có đầy đủ bằng chứng đặt trước mặt ông ta rồi, những gì ông ta có thể làm cũng không nhiều, căn bản không còn bất cứ cơ hội nào cho Lưu thị, La Thư Ngọc hùng hổ dọa người không nể nang ai cả.

Nhưng nếu như Lưu thị không có chỗ sơ hở này, La Thư Ngọc cũng sẽ không quậy tới bước đường như hôm nay, nói tới nói lui vẫn là do sự tham lam của Lưu thị!

Vì chuyện đồ cưới của La Thư Ngọc mà La Nhân Thọ đã đau đầu lắm rồi, hiện tại không chỉ đau đầu mà thê tử ông ta còn phải xuống tóc làm ni cô, Lễ bộ thượng thư như ông ta không biết phải chịu bao nhiêu lời đàm tiếu đây.

La Thư Mặc tự mình suy tính, hắn nhíu mày hỏi La Nhân Thọ: "Nếu như mẫu thân không ở đây, hôn sự của Thư Vũ và Thư Duyệt phải làm thế nào?”

La Nhân Thọ nói: "Tự có tổ mẫu ngươi lo liệu, các người về nghỉ ngơi trước đi, hôm nay ta cũng mệt rồi." Nếu đã đưa ra quyết định như vậy rồi ông ta cũng không thể thay đổi. Hơn nữa trong tay La Thư Ngọc có lá chắn là Tam hoàng tử, đó cũng là lý do quan trọng nhất mà ông ta không có cách nào giúp Lưu thị thoát tội.

Sau khi La Thư Mặc và La Thư Hàm rời khỏi thư phòng La Nhân Thọ, La Thư Hàm đi thẳng tới từ đường thăm Lưu thị đang bị nhốt, còn La Thư Mặc rẽ về hướng Như Ý viện của La Thư Ngọc.

Hôm nay La Thư Ngọc cũng bị kích động đến không ngủ được, nằm xuống lại ngồi dậy, trong đầu cứ nhớ về mẫu thân Trần thị.

Mẫu thân y là một nữ nhân dịu dàng có tri thức hiểu lễ nghĩa, bà ấy có sự thú vị của nữ tử ở vùng sông nước Giang Nam, lời nói luôn vô cùng mềm mại, khi cười mắt sẽ nheo lại, thích tự kẻ chân mày, thích son màu nhạt, tính cách không mềm yếu, xử lý mọi việc luôn có nguyên tắc của riêng mình.

Bà ấy và La Nhân Thọ gần như rất ít khi xảy ra cãi vã, tôn trọng nhau như khách, người ngoài nhìn vào thấy bọn họ thuận vợ thuận chồng, mặc dù không sinh được con trai, nhưng trước giờ Trần thị chưa từng đem hy vọng gửi gắm vào phương diện này.

Lúc rảnh rỗi, bà ấy sẽ dạy La Thư Ngọc đọc sách, dạy dỗ y cách làm người, chỉ bảo y cầm kỳ thư họa, nhưng không yêu cầu y học thêu thùa hay những việc y không thích, bà ấy sẽ mãi mãi bao bọc cho hài tử của mình.

Đoạn ký ức đó rất đẹp, không biết đã bao lâu rồi La Thư Ngọc không mơ thấy mẫu thân, y sợ sẽ nhớ lại.

Kiếp trước, sau khi mẫu thân qua đời y liền không còn nhớ lại những chuyện về bà ấy nữa, bây giờ nhớ lại mới thấy nhiều vô số kể, y chỉ có thể thở dài, dung nhan của mẫu thân cũng không còn rõ ràng nữa, y sợ đến một ngày nào đó cũng sẽ không thể nhớ được hình dáng của bà ấy.

Nếu như y có thể trùng sinh về khi mẫu thân còn sống thì tốt biết bao nhiêu, ít nhất y có thể cứu bà ấy, dẫn bà ấy rời khỏi La phủ ăn thịt người này, để bà ấy nhìn thấy ngoại tôn tương lai của mình đáng yêu thế nào, trải qua cuộc sống đồng quê mà bà ấy luôn hướng tới, không cần mỗi ngày đều phải tranh đấu với đám phụ nhân ở hậu trạch.

La Thư Ngọc đang nghĩ ngợi lung tung, bên ngoài truyền tới tiếng động.

Y hỏi Khánh Vượng đang ngủ ở gian ngoài xem có chuyện gì, Khánh Vượng trả lời y: "Đại thiếu gia đến rồi.”

Trong lòng La Thư Ngọc biết chắc bản thân phải đối mặt với điều gì: "Nói hắn ngồi chờ trong đại sảnh một lát, ta thay y phục liền ra ngay.”

Đối với vị đại ca này y thật sự chưa từng nói chuyện một cách nghiêm túc, có lẽ hắn đến đây vì chuyện Lưu thị, La Thư Ngọc nhếch miệng.

Mặc dù trước giờ La Thư Mặc chưa từng đối xử không tốt với y, nhưng cũng chưa bao giờ đối xử tốt, luôn thờ ơ lạnh nhạt nhìn y bị La Thư Vũ và La Thư Duyệt ức hϊếp, chưa từng nói một câu nào tốt đẹp, dù sao cũng không phải đệ đệ cùng mẹ, có phân biệt đối xử cũng bình thường, nhưng nếu muốn giảng đạo lý về tình thân với y thì không có cửa đâu.

Lúc La Thư Ngọc bước ra, La Thư Mặc đang uống trà do hạ nhân dâng lên.

Vẫn là La Thư Mặc chủ động gọi La Thư Ngọc: "Thư Ngọc.”

La Thư Ngọc đi thẳng vào chủ đề: "Trễ như vậy đại ca còn đến đây là vì chuyện của mẫu thân ngươi đi.”

La Thư Mặc thẳng thắn thừa nhận: "Phải, trước đó ta đã đến chỗ phụ thân tìm hiểu chuyện này rồi, ta đến đây là thay mẫu thân tạ lỗi với ngươi chứ không phải cầu xin cho bà ấy.”

Lấy lùi làm tiến?

La Thư Ngọc ngồi đối diện hắn nói: "Ta 10 tuổi mẫu thân đã qua đời, đại ca và ta không giống nhau, vừa sinh ra liền được phụ thân yêu thương, ngươi là nam tử, mà ta chỉ là công tử, ta cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay, sẽ phát hiện ra mẫu thân ngươi là hung thủ sát hại mẫu thân ta. Đại ca, nếu như tạ lỗi có tác dụng, vậy cần sai dịch để làm gì? Tạ lỗi cũng không thể làm mẫu thân ta sống lại, những năm tháng qua ta sống ở La gia thế nào ngươi không có khả năng không biết.”

Đã định trước sẽ đứng ở phía đối lập, có thể ôn hòa ngồi xuống nói chuyện là đã suy nghĩ chu toàn rồi.

Khi La Thư Mặc đến đây đã từng suy nghĩ qua, trước tạ lỗi với y, sau đó thay đổi nơi ở của mẫu thân, về nông thôn cũng tốt hơn là xuống tóc làm ni cô.

Nhưng La Thư Ngọc giống như nước đổ lá khoai, còn làm hắn không nói nên lời, hắn không có lập trường nào để thay mẫu thân cầu tình.

La Thư Mặc nói: "Vậy là ta làm phiền ngươi rồi." Hắn không ngốc, nếu như lúc trước quan tâm La Thư Ngọc nhiều một chút, chắc hẳn mọi chuyện cũng sẽ không thành ra thế này.

Ai biết được, vật đổi sao dời.

Sau khi La Thư Mặc rời khỏi Như Ý viện của La Thư Ngọc, hắn do dự giữa việc trở về viện tử của mình hay đến viện tử Thẩm Minh Vân.

Sau cùng hắn chọn đi Du Du tiểu trúc.

Thẩm Minh Vân lúc này vừa hay đang ở trong viện tử gặm dưa hấu cực kỳ mất hình tượng, hắn phun hạt dưa hấu màu đen vương vãi khắp nơi.

"Phù! Dưa hấu bỏ vào giếng ăn thật sảng khoái, giống như ướp đá vậy. Đại biểu ca, sao ngươi lại đến đây? Mau đến đây ăn miếng dưa đi, ngọt lắm đó!”

"Không, có chuyện muốn thương lượng với ngươi." La Thư Mặc nhìn thấy Thẩm Minh Vân không câu nệ tiểu tiết, trong lòng rung động, "Ngươi ăn đi, chẳng qua ngươi thân là công tử, nên bớt ăn đồ lạnh lại.”

Thẩm Minh Vân thô lỗ lau miệng: "Muốn bàn chuyện gì với ta?”

La Thư Mặc đến gần bên tai Thẩm Minh Vân, hỏi nhỏ hắn: "Ngươi còn nhớ mấy ngày trước, ngươi hỏi ta làm sao để trì hoãn hôn sự của Tam hoàng tử và Thư Ngọc, ta đột nhiên có chủ ý.”

Thẩm Minh Vân mở to mắt: "Thật sao?”

Ánh mắt La Thư Mặc nhìn Thẩm Minh Vân tràn đầy dịu dàng, dùng đầu ngón tay lau đi hạt dưa hấu bên khóe miệng hắn: "Đương nhiên.”

-

Chuyện Lưu thị bị La Nhân Thọ ép xuống, gần đây đều chuẩn bị cho hôn sự của La Thư Ngọc, không ai được phép nhắc đến chuyện này, Lưu Dũng và Binh Nhi đã giao cho nha môn chờ ngày xử trí, đây là sự trấn an của La Nhân Thọ dành cho La Thư Ngọc.

Hai ngày tiếp theo, tâm trí La Thư Ngọc đều đặt ở chuyện xuất giá và động thái của Thẩm Minh Vân, muốn biết đến cùng hắn sẽ làm thế nào để phá hủy hôn lễ của y, nhưng gần đây hắn không có động tĩnh gì.

La Thư Ngọc đang cầm kim may một chiếc túi thơm xấu xí, không chú ý một cái liền bị đâm vào ngón tay, quả nhiên y không hợp làm mấy công việc tỉ mỉ này, dứt khoát bỏ xuống, tự rót cho mình một cốc nước.

Vừa đứng dậy rót nước, Khánh Vượng vừa thay đổi tác phong gần đây lại vội vội vàng vàng xông vào phòng nói: “Công tử, phủ Tam hoàng tử vừa truyền đến tin tức, nói Tam hoàng tử xảy ra chuyện rồi!”

Cốc nước trong tay La Thư Ngọc rơi thẳng xuống đất, trái tim thắt lại, chuyện nên đến cũng đã đến rồi!

Tác giả có lời muốn nói:

Tam hoàng tử: Vợ yêu biết ta xảy ra chuyện nhất định sẽ rất đau lòng~~Em ấy chỉ là quá yêu ta.

La Thư Ngọc: ……Cũng không phải là quá đau lòng đâu.