Ta Là Pháo Hôi Ác Độc Trong Truyện Xuyên Thư

Chương 17: Xử trí Lưu thị

La Nhân Thọ nhận được tin tức từ hạ nhân trong nhà, cũng không biết chuyện gì, nhưng liên quan đến mạng người, ông ta không dám dây dưa, lập tức vội vàng trở về nhà, đồng thời cũng cho người đi gọi La Thư Mặc và La Thư Hàm trở về, nếu như có chuyện gì, hai đứa con trai của ông ta cũng có chút hữu dụng.

Trên đường trở về nhà, ông ta còn hỏi hạ nhân vừa chạy đến tìm mình: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

"Lão gia, ta cũng không biết, là Khánh Vượng bên cạnh Tam công tử sai ta thông báo cho ngài trở về, nói là có chuyện lớn liên quan đến mạng người.”

La Nhân Thọ phiền não nhéo nhéo ấn đường: "Thư Ngọc? Y lại làm sao nữa?”

Hạ nhân không cách nào trả lời ông ta, La Nhân Thọ xoa nhẹ mắt phải đang giật liên hồi, trong lòng có chút thấp thỏm.

Đồ cưới của La Thư Ngọc không phải đều bù đủ cho y rồi sao? Sao lại gây chuyện gì nữa chứ, rốt cuộc lại muốn giở trò gì, người làm phụ thân như ông ta đây bị xem như vật trang trí, thời gian gần đây đều bị y nắm mũi dẫn đi.

La Nhân Thọ tự nhủ trong lòng không biết rốt cuộc có chuyện gì.

Về tới phủ, quản gia đã đứng chờ ở cửa rồi, chỉ thấy sắc mặt ông ta hoảng loạn, vừa dẫn La Nhân Thọ đi về hướng đại sảnh, vừa nói: "Lão gia, lần này thật sự xảy ra chuyện rồi.”

La Nhân Thọ vừa đi vừa hỏi ông ta: "Rốt cuộc là chuyện gì mà vội vã gọi ta trở về như thế? Công việc ta vẫn còn đang dang dở đây.”

Quản gia do dự một chút, nói nhỏ: "Lưu Dũng đệ đệ của phu nhân cùng với nha hoàn Binh Nhi vụиɠ ŧяộʍ trong hoa viên nhà chúng ta bị Tam công tử bắt quả tang ngay tại trận, nha hoàn khóc lóc sướt mướt nói là phu nhân ép nàng ta làm gì đó, Lưu Dũng bị Tam công tử trong lúc tức giận đá vào mệnh căn, đau đến lăn lộn trên đất cả nửa ngày, vừa mới tỉnh lại đây thôi. Hiện tại Tam công tử đã giam riêng hai người bọn họ, không cho phép ai thăm hỏi. Y còn gọi phu nhân đến đại sảnh, ta nhìn thấy bộ dáng Tam công tử giống như muốn ăn tươi nuốt sống phu nhân, ta đoán chuyện này ầm ĩ rất to, thị vệ ở phủ Tam hoàng tử cũng bị gọi tới đây rồi, bây giờ không ai vào đại sảnh được nữa.”

La Nhân Thọ nắm được điểm mấu chốt, sắc mặt tái nhợt: "Ngươi nói Lưu Dũng tư thông với nha hoàn trong hoa viên? Hắn xem La phủ là nhà hắn hay kỹ viện vậy!”

Quản gia cũng bất đắc dĩ: "Lão gia, nha hoàn tư thông đó còn từng hầu hạ Trần phu nhân lúc sinh tiền." Quản gia nhanh trí, không nói những chuyện ông ta suy đoán, chỉ nhắc nhở La Nhân Thọ chuyện mà mọi người đều biết.

Lúc này La Nhân Thọ cảm thấy máu huyết sôi trào, chẳng qua đã lăn lộn trên quan trường nhiều năm nên vẫn xem như bình tĩnh.

Đến cùng La Thư Ngọc đã điều tra ra được chuyện gì?

Gần đây thứ có thể khiến La Thư Ngọc kích động nhất chính là chuyện liên quan đến mẫu thân y, vừa nhắc tới chuyện này La Nhân Thọ liền cảm thấy lại là một mớ phiền phức khác.

Sau khi bắt quả tang Lưu Dũng và Bình Nhi ở hiện trường, Phùng ma ma đã gọi những người của Tam hoàng tử đang canh giữ ở bên ngoài vào La phủ bảo vệ La Thư Ngọc, hiện tại một số đang canh giữ Lưu Dũng, một số khác ở ngoài đại sảnh. Lúc này, Bình Nhi trong đại sảnh đang bị mấy vị ma ma canh phòng nghiêm ngặt, bịt chặt miệng nàng ta, không để nàng ta nói chuyện, cũng trói cả tay chân không để nàng ta tự làm hại mình.

Lúc nãy Lưu thị bị người của La Thư Ngọc phái đến "mời" qua đây, lúc đầu bà ta tưởng La Thư Ngọc lại gây sự với bà ta về chuyện đồ cưới, nhưng sau khi bà ta vào đại sảnh nhìn thấy Bình Nhi hai chân liền mềm nhũn, đây có thể là chuyện nhỏ được sao!

Đệ đệ của bà ta Lưu Dũng chiều nay đúng lúc đến đây tìm bà ta xin tiền, bởi vì mấy ngày trước phải bù vào đồ cưới của Trần thị, bà ta thậm chí còn bị tước đi tư cách quản gia, hiện tại làm gì còn tiền chứ! Bà ta mắng hắn một trận liền đuổi hắn cút xéo. Ai ngờ được hắn thế mà to gan tư thông với Bình Nhi ở La phủ, sau khi nghe được chuyện này bà ta suýt chút ngất xỉu, lại nhìn thấy khuôn mặt lạnh tanh của La Thư Ngọc, hai chân bà ta mềm nhũn, thậm chí đứng cũng không nổi!

Bà ta muốn lấy cái cớ ngất xỉu để được đỡ, nhưng Phùng ma ma là cao thủ trong cung có rất nhiều cách đối phó với mấy kẻ hở một tý là giả vờ ngất xỉu này, bị Phùng ma ma ngắt mạnh hai cái vào nhân trung và da bà ta lập tức thành thật lại, không dám đối diện với vẻ mặt lạnh lùng của La Thư Ngọc.

Không thể ngất, bà ta còn có thể khóc, La Thư Ngọc không nói gì, bà ta liền tiếp tục khóc, khóc cho đến khi nhi tử đến cứu bà ta, khó cho đến khi lão gia trở về!

La Nhân Thọ vừa tới đi sảnh liền nhìn thấy hai thị vệ cầm đao vẻ mặt nghiêm trang đứng ở cửa, thị vệ nhìn thấy La Nhân Thọ và quản gia đến thì để bọn họ đi vào.

La Nhân Thọ vênh váo nói: "Các ngươi là người của phủ Tam hoàng tử sao?”

Thị vệ: "Vâng, Thượng thư đại nhân, ti chức phụng mệnh Tam hoàng tử đến bản vệ an toàn cho Tam công tử.”

La Nhân Thọ giận dữ trách mắng: "Ở đâu lại có cái lý đó, con của ta ở trong nhà ta còn sợ ta làm hại y sao, các ngươi nhanh chóng rời khỏi La phủ đi.”

Thị vệ lại nói: "Mong Thượng thư đại nhân lượng thứ, ty chức không thể tuân theo mệnh lệnh, đợi khi chuyện của Tam công tử được xử lý xong chúng ta sẽ tự mình rời khỏi La phủ, chắc chắn không để đại nhân khó xử.”

La Nhân Thọ hết cách, phất tay áo đi vào.

Nếu như là Thái tử hay Đại hoàng tử ông ta còn có thể tấu lên trên, nhưng Tam hoàng tử không sợ trời không sợ đất, thậm chí cả bệ hạ cũng không thể quản nổi, ông ta càng không thể làm được gì, lúc này cũng chỉ có thể trổ tài miệng lưỡi mà thôi.

La Nhân Thọ lại nói: "Các ngươi quả thật là không xem vương pháp ra gì.”

Thị vệ tùy ý để ông ta mắng cũng không trả lời, so với sự trừng phạt của chủ tử, mấy lời của La thượng thư chỉ là chút trách mắng không đau không ngứa mà thôi, nghe tai này lại lọt qua tai kia.

Lúc này, hạ nhân La phủ đều tụ tập xung quanh, bị quản gia quát mắng một trận bọn họ mới liên tục rụt cổ lại bỏ đi làm việc.

La Nhân Thọ ở ngoài cửa đã bị tức giận một hồi, vừa vào đại sảnh lại nhìn thấy Bình Nhi bị trói gô quỳ trên đất.

Hai mắt Lưu thị đẫm lệ, nhìn thấy La Nhân Thọ, tiếng khóc bà ta càng lớn hơn. La Thư Vũ và La Thư Duyệt đứng phía sau bà ta, sợ mấy người Phùng ma ma sau lưng La Thư Ngọc lại qua đây nhéo vào nhân trung bà ta, mấy hạ nhân còn lại đều bị nhốt bên ngoài, không ai được phép bước vào.

La Thư Duyệt cáo trạng với La Nhân Thọ: "Phụ thân, ngài mau cứu mẫu thân, tam ca rõ là không nói lý lẽ, không nghe ai khuyên nhủ liền nhốt mẫu thân ở đây, không được đi đâu, ngài nhất định phải làm chủ cho chúng ta!”

La Thư Duyệt cũng phối hợp rơi nước mắt, so với La Thư Ngọc đang âm trầm ngồi một bên, ba người bọn họ trông cực kỳ vô tội, giống như hoa nhỏ màu trắng đang đong đưa trong gió, thu hút sự yêu mến của kẻ khác.

Lưu thị yếu ớt nói: "Lão gia......" So với hai hài tử không hiểu chuyện, trong lòng bà ta đang luống cuống, xin La Nhân Thọ giúp đỡ.

La Nhân Thọ nhìn La Thư Ngọc: "Thư Ngọc, con có ý gì đây?”

So với lúc vừa nghe được chân tướng, bây giờ La Thư Ngọc đã bình tĩnh hơn nhiều: "Phụ thân, sao ngài không để thê tử tốt của người giải thích?”

Lưu thị giãy giụa nói: "Lão gia, ta không biết gì hết, nhất định là nha hoàn này hãm hại ta!”

La Thư Ngọc thảnh thơi nói: "Phụ thân nghĩ sao về việc mẫu thân con đột ngột bệnh rồi qua đời, lúc đó con còn nhỏ nên không phân biệt được thế nào là sinh bệnh và thế nào là bị trúng độc, chắc hẳn nếu như ngài nhớ lại chuyện đó thì có thể nhớ ra rất nhiều điều kỳ lạ.”

Trên đường trở về ông ta chưa bao giờ nghĩ tới La Thư Ngọc sẽ truy vấn về cái chết của mẫu thân y, càng không ngờ La Thư Ngọc sẽ trực tiếp bắt giữ Lưu thị.

La Nhân Thọ nói: “Mẫu thân con là sinh bệnh mà mất, lúc đó đại phu cũng đã chẩn đoán là bệnh lao phổi.”

“Đại phu của Trung Đức đường sao?” La Thư Ngọc cười khẩy, “Con nghe mấy người đồng bạn của ông ta nói, Lương đại phu năm đó xem bệnh cho mẫu thân ta đột nhiên có rất nhiều tiền sau đó liền rời đi, đến nay không rõ tung tích. Ngài nói một đại phu nho nhỏ, vì sao sau khi mẫu thân ta qua đời lại lập tức biến mất, nếu như nói trong đó không có ẩn ý gì tự bản thân người có tin không?”

Choang một tiếng, La Thư Ngọc ném tách trà trong tay xuống đất, vỡ thành từng mảnh nhỏ, có mấy mảnh vụn bay về phía bên chân Lưu thị, doạ bà ta co rúm người lại trên ghế: “A!”

La Nhân Thọ cũng bị La Thư Ngọc làm cho giật hết cả mình: “La Thư Ngọc, con đang làm gì vậy?”

La Thư Ngọc cao giọng, lời lẽ đanh thép nói: “Con đang làm gì, chẳng qua là con đang muốn thay mẫu thân đòi lại công đạo, Lưu thị không chỉ chiếm đoạt đồ cưới của mẫu thân, bà ta còn là thủ phạm sát hại mẫu thân! Ngài lại muốn hỏi con bằng chứng ở đâu sao? Lưu Dũng và Bình Nhi đều ở đây, những lời bọn họ nói khi tư thông với nhau vẫn còn văng vẳng bên tai con, lúc y phục bọn họ không chỉnh tề hạ nhân đi ngang qua đều có thể nhìn thấy nên đừng nói là con vu khống bọn họ, nếu còn không tin thì có thể tìm mấy vị vυ' già đến kiểm tra cơ thể Bình Nhi, xem xem rốt cuộc có phải nàng ta thật sự đã từng ngủ với đàn ông hay không! Phụ thân, hôm nay gọi ngài về đây xử lý chuyện này, là nể tình ta đã sống an ổn ở đây gần 18 năm nên giữ lại thể diện cho ngài và La phủ cũng đền đáp ơn dưỡng dục của ngài, bằng không hiện tại bọn họ đang ở nha môn hoặc đại lao của Hình bộ rồi. Ngài tự mình cân nhắc đi!”

Lúc này La Nhân Thọ cũng không còn dáng vẻ người cha hiền nữa, uy nghiêm nói: “Con đang uy hϊếp ta?”

La Thư Ngọc không sợ hãi chút nào, chế nhạo nói: “Thật là buồn cười, mọi chuyện nói có sách mách có chứng, con cũng đã thương lượng với ngài một cách thấu tình đạt lý, ngài thế mà lại nói con uy hϊếp ngài, nếu như ngài đã muốn bao che cho Lưu thị, vậy cũng được, con sẽ dẫn hai người này đi, trực tiếp ném bọn họ tới nha môn, ôi, không, vẫn là giao cho Hình bộ thích hợp hơn.”

Hiện tại Lưu thị không chỉ mềm chân, sau khi nghe La Thư Ngọc nói xong cũng không thể nào hôn mê được nữa, bà ta không có đường nào chối cãi, mới vừa rồi còn ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng, hiện tại trực tiếp quỳ trên đất: “Lão gia, đừng giao Lưu Dũng cho Hình bộ, ta nhận, ta nhận, là lỗi của ta, chuyện năm đó đều là ta làm, không liên quan gì đến Lưu Dũng, hắn là độc đinh đời thứ chín của Lưu gia, không thể nào đi tới Hình bộ, sẽ không còn mạng quay về!”

La Thư Ngọc thật sự cảm thấy nhàm chán đối với bộ dạng khóc lóc sướt mướt của Lưu thị: “Lưu di nương, ngươi cũng không cần khóc trước mặt ta, năm đó lúc ngươi hạ độc có từng nghĩ tới người khác cũng sẽ khóc hay không, hiện tại khóc thì có ích gì, không có ai ức hϊếp ngươi, làm bộ dạng này cho ai coi chứ.”

Đối tượng của màn khóc lóc sướt mướt này - La Nhân Thọ: “……” Từ trước tới nay bộ dáng khóc lê hoa đới vũ của Lưu thị rất hợp khẩu vị ông ta, thỉnh thoảng nhỏ vài giọt nước mắt, ông ta liền mềm lòng, La Thư Ngọc thật sự trực tiếp vạch trần chút tâm tư nam tử hán của ông ta.

Nhưng hiện tại thật sự liên quan đến mạng người, ông ta phải nghĩ cách, giọng nói ông ta chậm lại: “Thư Ngọc, con vì ta mà suy nghĩ lại chút đi.”

La Thư Ngọc không cho ông ta thời gian: “Cái này cũng cần phải suy nghĩ sao? Là một mạng người, còn là thê tử kết tóc se tơ với ngài, đây là thái độ của ngài sao? Hôm nay con thật sự phải nhìn ngài với con mắt khác.”

La Thư Duyệt lúc này đang đứng một bên hiển nhiên không bị đả kích đến ngã ngồi lên ghế giống La Thư Vũ, mẫu thân của hắn ta thế mà lại hạ độc gϊếŧ người, La Thư Duyệt bình tĩnh hơn: “Ta xem tam ca là đang dùng cữu cữu của ta ép mẫu thân nhận tội, ngươi có bằng chứng gì trực tiếp chứng minh mẫu thân ta gϊếŧ người? Thậm chí con gà mẫu thân ta cũng không dám gϊếŧ, bà ấy làm sao có thể gϊếŧ mẫu thân ngươi.”

La Thư Ngọc cũng nhìn La Thư Duyệt đột nhiên lên tiếng này bằng ánh mắt khác: “Ồ? Theo ý của ngươi là ta ép cữu cữu ngươi làm chuyện xằng bậy, tư thông với nha hoàn trong La phủ? Là ngươi cho hắn cái quyền này, hay là mẫu thân ngươi bao che cho hắn đến ngày nay, La gia là hậu hoa viên nhà Lưu thị sao? Muốn gϊếŧ người liền gϊếŧ người, muốn chơi đùa với nữ nhân liền chơi đùa! La Thư Duyệt, đừng quên, ngươi họ La, không phải họ Lưu.”

Ngày thường La Thư Duyệt mồm mép lanh lợi, nhưng đối tượng mồm mép của nàng ta là La Thư Vũ, xúi giục la Thư Vũ rất dễ dàng, nhưng hiện tại là La Thư Ngọc, là người có năm năm kinh nghiệm giao tiếp với chúng nhân trong hoàng gia, nàng ta vẫn chưa đạt tới trình độ này.

La Thư Duyệt lúc này tiến thoái lưỡng nan, giúp Lưu thị là không xem mình là người La gia, ăn cây táo rào cây sung, nhưng đây là mẫu thân nàng không giúp không được, chỉ đành phải quỳ xuống cầu xin La Nhân Thọ: "Phụ thân, ngài nhất định phải làm chủ cho mẫu thân!”

Lúc này La Nhân Thọ càng cảm thấy bản thân luôn bị La Thư Ngọc nắm mũi dắt đi, từ ngày nhận được thánh chỉ, y không còn tôn kính người phụ thân này như lúc trước nữa, La Nhân Thọ biết La Thư Ngọc gọi ông ta về không phải để thương lượng, mà để ông ta chấp nhận kết quả xử lý tiếp theo.

Ông ta chán nản ngồi lên ghế thái sư: "Nếu Lưu thị đã thừa nhận, ta cũng không còn gì để nói." Ông ta sớm đã bất mãn chuyện Lưu thị lấy tiền bạc La phủ đi giúp đỡ Lưu gia nên mượn tay La Thư Ngọc xử lý Lưu Dũng, ông ta không có ý kiến.

Hiện tại Lưu thị đã không thể giả vờ khóc lóc điềm đạm đáng yêu nữa rồi, mà là nước mắt nước mũi tèm lem, đầu tóc cũng bù xù: "Lão gia, ta, ta không muốn chết, đừng giao ta cho nha môn, mẫu thân của Thư Mặc và Thư Hàm không thể là kẻ gϊếŧ người được, lão gia!”

La Nhân Thọ không nói được câu nào, Lưu thị bò tới trước mặt La Thư Ngọc: "Thư Ngọc, chuyện này thật sự là lỗi của ta, ta biết giấy không thể gói được lửa, nhưng xin ngươi bỏ qua cho đại ca và nhị ca của ngươi, trước giờ bọn nó chưa từng làm gì ngươi, xin ngươi bỏ qua cho bọn chúng được không?”

La Thư Ngọc lạnh lùng hỏi bà ta: "Năm đó khi bà hạ độc mẫu thân ta, có từng nghĩ tới sẽ bỏ qua cho bà ấy không? Mẫu thân ta gϊếŧ cả nhà bà hay gϊếŧ con của bà!”

Lưu thị nghẹn họng không nói được từ nào, bà ta tự tát vào miệng mình: "Là lỗi của ta, là đầu óc ta mê muội không phân biệt được đúng sai, là ta thương nhớ vị trí gia chủ phu nhân, là ta đều tại ta!" Có thể liên lụy đến nhi tử và đệ đệ độc đinh của gia đình hay không bà ta đã không còn nhớ được nữa, "Thư Ngọc, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi!”

La Thư Ngọc đẩy bà ta ra nói: "Đến am ni cô Bắc Sơn xuống tóc quy y, chong đèn sám hối bên tượng phật, nếu bà muốn hoàn tục trừ phi ta chết.”

La Thư Duyệt phẫn nộ nói: "La Thư Ngọc, ngươi muốn mẫu thân ta chết sao, am ni cô là để cho người ở à?”

La Thư Ngọc cười lạnh: "Mẫu thân ta chết rồi, bà ta còn chưa chết đâu, chỉ ăn chay niệm phật, ngươi còn ý kiến gì?”

Chuyện đã tới nước này, La Nhân Thọ thở dài: "Còn gì nữa không?" Ông ta biết La Thư Ngọc vẫn còn lời muốn nói.

La Thư Vũ và La Thư Duyệt vừa nghe, không thể tin được nhìn vị phụ thân trước giờ luôn đáp ứng mọi yêu cầu của bọn họ, sau đó xông đến chỗ Lưu thị ôm đầu khóc rống lên với bà ta.

La Thư Ngọc nói chuyện rõ ràng với ông ta: "Lưu gia trước đây chỉ là một thương hộ nghèo khó, tất cả cửa hàng hiện nay đều là Lưu thị lấy từ đồ cưới của mẫu thân ta chu cấp cho bọn họ, phải lấy về toàn bộ, Lưu Dũng là đồng phạm, còn phải nhờ phụ thân bổ sung thêm tội trộm cắp và làm tổn thương người khác khi đưa hắn đến nha môn, tội này có lẽ phải ngồi nhà lao hơn 10 năm.”

La Nhân Thọ nhắm mắt, lại mở ra: "Được, ta sẽ xử lý.”

La Thư Ngọc: "Bình Nhi cũng đưa đến nha môn." Còn về nguyên nhân, y biết La Nhân Thọ sẽ có cách.

Bình Nhi luôn không thể nói chuyện nghe vậy ngã quỵ trên đất, nàng ta biết bản thân xong đời rồi.

La Thư Ngọc hỏi La Nhân Thọ: "Phụ thân còn điều gì muốn nói không?”

La Nhân Thọ vừa sầu não vừa thương tiếc nói: "Chỉ tiếc ngươi sinh ra không phải là nam tử.”

Lúc này La Thư Ngọc lại nghĩ tới một câu nói trong sách mà Thẩm Minh Vân hay nói: Con người sinh ra đều bình đẳng.

Là nam tử hay công tử thì có làm sao?

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.

Giọng nói của Thẩm Minh Vân từ ngoài cửa truyền đến: "Các ngươi là ai, vì sao không để ta vào?”

La Thư Ngọc hướng ra cửa nói: "Để hắn vào đây.”

Thẩm Minh Vân quả nhiên đi vào, nhìn thấy Lưu thị La Thư Vũ và La Thư Duyệt ngồi xổm trên đất, ánh mắt hắn nhìn La Thư Ngọc không hề thân thiện.

"Ngươi lại làm gì bọn họ vậy?”

La Thư Ngọc hỏi vặn lại hắn: "Ngươi muốn cứu kẻ sát nhân sao?”

Thẩm Minh Vân ngẩn ra: "......Kẻ gϊếŧ người gì?" Hắn chỉ là nhận được nhiệm vụ cứu người nên mới qua đây mà thôi!

La Thư Ngọc đứng dậy nhìn La Nhân Thọ: "Vẫn mong phụ thân tuân thủ lời hứa.”

La Nhân Thọ dường như đã già đi 10 tuổi, uể oải gật đầu, lúc nhìn Lưu thị, ánh mắt phức tạp.

Lúc La Thư Ngọc đi ngang qua, Thẩm Minh Vân đột nhiên nói nhỏ: "Thiên vương cái địa hổ.”

Bảo thấp trấn hà yêu.

La Thư Ngọc giả vờ không nghe rõ, vô cảm rời đi, không hề quan tâm đến ba mẹ con phía sau và Bình Nhi đang ngã quỵ trên đất.

Thẩm Minh Vân hỏi hệ thống: "Y rốt cuộc có phải người xuyên việt không?”

Hệ thống không trả lời, chỉ tặng cho Thẩm Minh Vân bốn chữ: Nhiệm vụ thất bại! ! !

Tác giả có lời muốn nói:



Tam hoàng tử: Vợ ơi, vợ ơi, em mạnh nhất, vợ ơi, vợ ơi em giỏi nhất! Vợ cứ yên lòng mà phát huy, phu quân ta mãi mãi bên cạnh em!

La Thư Ngọc: ……