Hành Trình Huyền Thoại

Quyển 2 - Chương 19: Rời Khỏi Vách Ngăn Vĩ Đại

Cứ như vậy máu trong người của John cứ chảy vào người của Diana, nhường như vì máu của hắn có hòa trộn cùng với đá mặt trăng lúc trước cho nên ngay khi chảy vào người của Diana, những vết thuơng trên người của cô nhanh chóng lành lại.

Sắc mặt của Diana cũng bắt đầu hồng hào trở lại, hơi thở không còn suy nhược như lúc trước.

John nhìn thấy sự thay đổi của cô hắn nở nụ cười sau đó nả gục lên người Diana.

Một đêm nhanh chóng trôi qua, một ngày mới bắt đầu, Diana cứ tưởng mình đã chết cô mở mắt lại nhìn mọi thứ xung quanh, cô cảm thấy có ai đó đang nằm trên người của mình, cô ngồi dậy phát hiện John khuôn mặt trắng bệch, cô hốt hoảng phát hiện cánh tay hai người bị cột chặt, như hiểu ra điều gì, Diana đột nhiên ôm chằm lấy hắn mà hét lên: “tại sao?....tại sao anh lại phải làm điều này chứ?”

Diana vừa khóc vừa ôm chặt lấy John cô ngằm nhìn khuôn mặt trắng bệch của hắn, rồi cô đột ngột nhận ra hắn vẫn còn thở, sức mạnh màu tím kì bí bên trong cơ thể của John đã giữ lại mạng sống của hắn, tuy nhiên việc này Diana không hề biết, cô đặt hắn nằm lên sàn sau đó chạy thật nhanh ra bên ngoài, hái rất nhiều thảo dược vào, cô lập tức nhai toàn bộ số thảo dược kia rồi dùng môi của mình đưa vào miệng của hắn.

Những thứ thảo dược kia đều là loại thảo dược đặc biệt giúp hồi phục sinh lực. Đôi mắt John dần dần mở ra hắn nhìn thấy Diana khuôn mặt xinh đẹp đầy lo lắng cho mình, hắn cười nói: “ làm gì mà lo lắng vậy? mạng tôi cao lắm, không chết được đâu?”

Diana đột nhiên khóc òa lên, cô ôm chặt lấy hắn nói: “ anh thật ngốc…thật sự quá ngốc tại sao lại làm một việc nguy hiểm đến như thế chứ.”

John dùng cánh tay trái của mình vỗ nhẹ vào lưng Diana nói: “ đừng khóc, chẳng qua tôi không muốn thấy cô chết mà thôi…cô còn rất trẻ mà..lại xinh đẹp nên không thể chết được.”

Diana vẫn cứ tiếp tục ôm chặt hắn nói: “ anh nói dối…anh nói dối…tôi không cho phép anh làm như vậy một lần nữa..anh không được phép, tôi không muốn mất anh…”

John mỉm cười cảm động hắn ôm chặt lấy Diana….ngay lúc này đây, không một lời nói nào có thể diễn tả được cảm xúc hiện tại của hai người. Từ ngữ bây giờ trở nên vô nghĩa. Chỉ có yên tĩnh yên tĩnh và yên tĩnh.

Diana đột nhiên hôn lên đôi môi của hắn, đây là nụ hôn xuất phát từ chính trái tim của cô, trái tim lạnh lùng băng giá nay đã có chủ, John đáp lại nụ hôn ấy, hai người bắt đầu thắm thiết mặn nồng….( cái đoạn này nóng quá nên không đề cập nhiều.)

………………..

Ba ngày trôi qua, bên ngoài ngôi đền mặt trăng những chiến binh của tộc Rakkor vẫn ngày đêm truy tìm tung tích hai người, những lão già kia tin rằng, Diana đang bị thương nên không thể nào rời khỏi vách ngăn vĩ đại này được.

Ở bên trong ngôi đền, Diana bây giờ không khác gì một người vợ vậy, cô chắm sóc cho hắn cực kì chu đáo, John hiểu và cảm nhận được tình cảm của cô nên cũng không muốn dấu diếm điều gì, trong ba ngày này hắn đã nói hết mọi chuyện trong quá khứ của mình cho Diana nghe.

Ban đầu cô có chút không chấp nhận được nhưng dần dần Diana tin vào tình của cảm hắn, cô tin rằng hắn không lừa gạt mình không phản bội tình yêu mà mình dành cho hắn.

Bên ngoài đang bao trùm một màn đêm huyền ảo, trăng đêm nay rất tròn và kì lạ thứ ánh sáng phát ra từ nó rất khác so với những ngày thường.

Bên trong ngôi đền mặt trăng.

Diana cầm một chén cháo gà rừng nói: “ John anh mau ăn đi, ăn đi cho khỏe.”

John cầm lấy chén cháo húp từ từ, hiện tại hắn chỉ có một cánh tay nên không tài nào làm gì khác ngoài việc cầm rồi húp, tuy có chút không giống như trước kia.

John đột nhiên hỏi: “ Diana hiện tại bên ngoài thế nào rồi?”

Diana đáp: “ bên ngoài vẫn như vậy, các chiến binh trong tộc Rakkor vẫn ngày đêm đi kiểm tra, John anh có dự định gì chưa?”

John gật đầu nói: “ chúng ta sẽ rời khỏi đây đi, sẽ không trở lại nơi này nữa.”

Diana cũng nghĩ như vậy gật đầu nói: “ đêm nay là đêm trăng tròn của tháng, sau khi ăn tối xong chúng ta sẽ rời khỏi đây, chỉ cần được ở cạnh anh thì Diana cảm thấy mãn nguyện rồi.”

John ôm Diana vào lòng. Đột nhiên lúc này biểu tượng mặt trăng trong ngôi đền đột nhiên sáng lên. John và Diana vô cùng kinh ngạc họ đứng bật dậy chăm chú theo dõi, đột nhiên từ biểu tượng mặt trăng kia bắn ra một dải ánh sáng kì ảo ra trước mặt họ. Một bóng thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc bạc không khác gì Diana xuất hiện. Cô ấy mìm cười nhìn hai người sau đó nói với Diana: “ xin chào người được chọn, cô tên là Diana đúng chứ?”

Diana kinh ngạc gật đầu sau đó cô gái kia nói tiếp: “ ta xin tự giơi thiệu ta là chiến binh của Mặt trăng chính ta là người đã trao cho cô sức mạnh tối thượng của mặt trăng.”

“là cô sao?”- Diana kinh ngạc.

Cô gái kia gật đầu nói: “ ta và cái lão già đã sáng tạo nên hội Solari vốn là kẻ thù của nhau, lão cho rằng sức mạnh của mặt trời là tối thượng, còn ta cho rằng sức mạnh của mặt trăng mới là tối thượng, cho nên hai trăm năm trước chúng ta đã có một trận đại chiến bất phân thắng bại, lão lập ra hội Solari để những người sau này cũng đi theo con đường của mình là tôn thờ mặt trời, còn ta ta lập ra một tộc riêng cho mình để tôn thờ sức mạnh của mặt trăng. Thế nhưng nào ngờ đâu, lão ta vì tính cách độc đoán của mình trong một đêm đã đánh lén gϊếŧ hại tộc nhân của ta, khiến họ dần dần chết đi trong tuyệt vọng. Những bức tượng đằng kia chính là những chiến binh đã dũng cảm chiến đấu để bảo vệ tộc nhân của mình.”

Cô gái kia chỉ vào những bức tượng bên trong đền.

Diana kinh ngạc, đây đều là những điều mà cô đã đọc được trong một cuốn sách cổ của bộ tộc, cô hỏi: “ nếu vậy sao bây giờ cô mới xuất hiện?”

Cô gái kia nói: “ ta hiện tại cũng chỉ là một linh hồn luôn ở tại ngôi đền này để bảo vệ nó mà thôi, Diana à, cô là người được ta lựa chọn,chỉ có những thiếu nữ có lòng tin vào mặt trăng mới có thể cầm được thanh gươm ánh sáng ấy thôi, đêm nay là đêm trăng tròn, cũng là ngày ta chết, cứ ngày này mỗi năm ta lại xuất hiện và chờ người kế vị sức mạnh của mình.”

John kinh ngạc nói: “ nếu vậy cô muốn truyền lại sức mạnh của bản thân mình cho cô ấy.”

Cô gái kia gật đầu nói: “ đúng là như thế, Diana cô muốn tiếp nhận toàn bộ sức mạnh của ta chứ? Nếu cô đồng ý ta sẽ truyền lại ngay bây giờ, tuy nhiên cô cần có thời gian để tập luyện thuần thục nó, và không nơi nào tốt bằng nơi này cả, tôi biết hai người có ý định rời đi nên….”

John hiểu những gì cô gái ấy nói hắn mặc dù có chút tiếc nuối nhưng vì Diana hắn quay lại nói với cô: “ Diana hãy chấp nhận đi.”

Diana xoay người về phía hắn nói: “ nhưng nếu như vậy, Diana sẽ không được đi cùng với anh…điều này.”

John tiến lại gần cô, hắn ôm chặt lấy Diana nói: “ đừng nói như thế, hãy cố gắng tu luyện cho thật mạnh mẽ để chứng minh với mấy lão già kia rằng sức mạnh mà em nắm giữ mới thật sự mạnh nhất.”

Cô gái kia gật đầu nói: “ cậu ấy nói rất đúng, cô hãy nghe cậu ấy tiếp nhận sức mạnh này của tôi, đó cũng là tâm nguyện duy nhất mà tôi muốn thực hiện.”

Diana nghe lời John chấp nhận ở lại để cô gái kia truyền thụ lại sức mạnh tối thượng của mình.

Cô gái kia vui mừng mỉm cười sau đó nhìn John nói: “ trong người cậu đang chảy dòng máu của mặt trăng, điều này thật sự làm tôi vô cùng kinh ngạc, thế nhưng hiện tại tôi chỉ là một linh hồn nên sẽ không thể giúp được gì cho cậu cả, tôi biết bên ngoài có rất nhiều người đang truy lùng cậu và Diana cho nên tôi có thể sử dụng sức mạnh của mình đưa cậu rời khỏi vách ngăn vĩ đại này.”

Diana vui mừng nói: “ có thật cô có thể đưa anh ấy rời khỏi đây chứ?”

“thât!”- cô gái kia gật đầu, Diana vô cùng vui mừng, nếu John an toàn rời khỏi đây thì Diana sẽ yên tâm hơn rất nhiều.

Cô gái kia nói tiếp: “ không còn sớm nữa, cậu nên đi thôi.”

Cô gái lập tức phất tay, một thứ ánh sáng thánh khiết bắn thẳng vào người John đưa hắn rời khỏi ngôi đền.

John được đưa đến nơi gọi là Mogron Pass, đây là con đường bậc thang duy nhất rời khỏi Vách ngăn vĩ đại, John đứng yên tại đó nhìn về phía xa, hắn thầm chúc cho Diana nhanh chóng học được sức mạnh tối thượng của mặt trăng. Hắn cũng có quyết tâm cho bản thân mình: nhanh chóng đến học viện ma pháp tìm cách gia nhập đó và luyện cho tinh thần lực của bản thân đạt đến cảnh giới cao nhất lúc đó hắn có thể sử dụng lại sức mạnh của bản.

“quả nhiên đúng như tôi đoán.”- Một giọng nói vang lên.

John kinh ngạc thấy phía trước mặt của mình, một chiến binh tay phải cầm giáo, tai trái cầm khiên đang đứng đó, John thốt lên: “ pantheon?”

Pantheon tiến lại gần hắn nói: “ Diana ở đâu? Sao không đi cùng với cậu?”

John đáp: “ cô ấy đang ở một nơi an toàn, anh đừng hòng làm hại cô ấy.”

Pantheon lắc đầu nói: “ đừng hiểu lầm, mặc dù cô ấy đi theo còn đường khác với chúng tôi nhưng dù sao chúng tôi vẫn lớn lên cùng nhau, tôi chỉ lo lắng cho vết thương của cô ấy mà thôi.”

John ờ một tiếng sau đó đáp: “ cô ấy hiện tại đã khỏe rồi, nhưng sao anh biết tôi đến đây?”

Pantheon lắc đầu nói: “ là Leona cô ấy rất thông minh, nhiều ngày các chiến binh trong tộc không tìm ra hai người nên cô ấy đoán ra có thể hai người đã trốn chạy đến tận đây.”

“ra vậy”- John kinh ngạc.

Pantheon tiến lại gần John nói: “ cậu nói cho tôi biết, mối quan hệ của hai người là thế nào được chứ?”

John không chút dấu diếm hắn nói thẳng: “ cô ấy tương lai sẽ là vợ của tôi.”

“vậy xin cậu hãy bảo vệ cô ấy thật tốt, mấy lão già trong tộc rất tức giận chuyện cô ấy tôn thờ sức mạnh của mặt trăng.”- Pantheon vỗ vào vai của John.

John gật đầu nói: “ anh yên tâm, hiện tại cô ấy đang được an toàn.”

“được rồi, cậu đi đi,mặc dù chúng ta quen biết chưa lâu nhưng đều là chiến binh với nhau nên tôi rất hiểu rõ, cậu là một người rất đáng tin cậy.”- Pantheon nói.

John hỏi: “ anh không bắt tôi sao?”

Pantheon lắc đầu: “ cả tôi và cả Leona, không ai muốn bắt hoặc làm hại một trong hai người cả, được rồi tôi đi đây.”

Pantheon đột nhiên hét lớn một tiếng sau đó anh lao lên thẳng bầu trời như một mũi tên, rồi biến mất tại đó. ( Ulti Pantheon )

John thở dài nói: “ Xem ra trong tộc Rakkor vẫn còn rất nhiều người tốt, chặng đường sắp đến e rằng sẽ có nhiều chông gai đây. Diana hãy cố gắng tu luyện, sẽ có một ngày tôi sẽ quay lại nơi này đón cô.”