Editor: Piscuits
Mọi người vốn là chờ Vân Nguyệt xuất hiện, dù cho là một ngọn gió thổi cỏ lay đều có thể khiến cho bọn họ chú ý, huống chi là một cái khách sạn bị tiêu diệt trong nháy mắt.
Bọn họ chấn động, sôi nổi đi ra ngoài cửa hàng của mình, nhìn về phía khách sạn, liền thấy một người chậm rãi đi về phía bọn họ đi.
Khách sạn biến mất, cửa hàng ở đối diện châm l*иg đèn màu đỏ cũng biến mất, dẫn tới một đoạn đường kia đen nhánh một mảnh. Dù cho bọn họ là quỷ tu, cũng không thấy rõ người đến là ai.
Một quỷ tu lên tiếng kêu: “Lão Lữ?”
Người tới không có trả lời, thẳng đến khi anh đi đến một khu vực khác có ánh đèn, chúng quỷ tu lúc này mới thấy rõ, người tới đúng là thanh niên mà bọ nhọ mơ ước cả ngày.
“Các người ra nghênh đón tôi sao,” được người của nguyên một con phố nhìn, bước chân thanh niên vẫn không nhanh không chậm như cũ, không mang theo chút khẩn trương nào: “Lúc ban ngày nghe mấy người khen cảnh đêm khen đến ba hoa chích chòe, nhưng hiện tại vừa thấy, bất quá cũng như thế thôi.”
Nhất thời không ai đáp lời, bãi đất đột ngột trống trãi kia còn nhắc nhở bọn họ đó là hậu quả của việc gây rối. Thanh niên bước về phía trước, đi qua các chủ tiệm không dám động thủ mà trên mặt thì mỗi người đủ loại sắc thái, lúc đi ngang qua chủ tiệm của cửa hàng son phấn thì ngừng lại.
“Bà chủ, cô nói với tôi là phong cảnh ban đêm rất đẹp, vậy cảnh đẹp đâu ?" Vân Nguyệt hỏi bà chủ cửa hàng son phấn.
Bà chủ cũng không nghĩ tới Vân Nguyệt sẽ nói chuyện với mình, tức khắc ngây ra một lúc, thực mau lại phản ứng lại, vén lên rèm cửa ở mặt tiền cửa hàng rèm,làm ra tư thế mời vào với Vân Nguyệt.
Vân Nguyệt không khách khí, bước vào.
Bà chủ không phải không biết Vân Nguyệt rất lợi hại, nhưng ả ta rất yêu cái đẹp, nhìn mặt của Vân Nguyệt thật sự là tâm ngứa khó nhịn. Hơn nữa thực lực của ả ta cao hơn so với ông chủ khách sạn hiếu thắng họ Lữ kia, trong tiệm lại càng có nhiều trợ lực, bởi vậy liền muốn nhân cơ hội này thử một lần.
Vân Nguyệt bước vào trong cửa hàng son phấn, bà chủ theo sát tiến vào, buông rèm cửa, liền ngăn cách với ánh sáng ở bên ngoài.
Trong tiệm vẫn có mấy ngọn đuốc sáp ong như cũ, mặt nạ trên tường thong thả di chuyển qua lại, trong hốc mắt trống rỗng dần dần biến hóa, làn da tái nhợt dần dần có sức co dãn, mặt nạ lại là biến thành bộ dáng mặt người.
Từng gương mặt kia đều có các đặc điểm khác nhau, nhưng đều có thể gọi là mỹ nhân.
“Đẹp sao? Đồ mà tôi thu được đó.” Bà chủ lấy một gương mặt người từ trên tường xuống, vuốt ve nhẹ nhàng: “Các cô ấy lúc sinh thời đã rất xinh đẹp, lại được tôi trang điểm lại càng xinh đẹp hơn.”
Bà chủ nhìn về phía Vân Nguyệt, trong mắt là tham lam không giấu được: “Nếu như lấy mặt của cậu, thì nó tuyệt đối là mặt nạ tốt nhất!”
Theo giọng nói của ả ta, tất cả mặt người trên tường bay ra, nhào về phía Vân Nguyệt, bà chủ niệm chú ngữ thao tác mặt người, đồng thời đem phấn mặt ở trên bàn rải về phía Vân Nguyệt.
Mặc kệ là phấn mặt hay là mặt người, chỉ cần đυ.ng phải, thần trí sẽ dần dần biến mất, biến thành một con rối tùy ý ả điều khiển. Đến lúc đó ả ta nhất định sẽ trang điểm cho anh hết sức tinh tế đẹp đẽ, làm cho anh trở thành mặt nạ được chú ý nhất ở trong cửa hàng.
Nhưng mà, tất cả công kích đều trì trệ không động đậy, không thể chạm vào một cọng lông tơ của người nọ.
“Mày……” Bà chủ trừng lớn đôi mắt, biết chính mình đã đánh giá thấp thực lực của anh, kết cục của ả, chỉ sợ sẽ giống như ông chủ khách sạn.
“Không chơi vui tý nào, phố quỷ của các ngươi một chút cũng không khủng bố, ngược lại là thực làm người ta ghê tởm.” Vân Nguyệt thở dài: “Hừ, tôi đi đón con trai đây .”
Anh vung tay lên, toàn bộ mặt người thét chói tai rớt rồi hóa thành tro bui rơi trên mặt đất, bà chủ chỉ cảm thấy có thứ gì trói thân thể của ả, làm tất cả tu vi trong cơ thể của ả ta đều biến mất.
Ả cố dùng sức lực toàn thân lếch đến dưới chân Vân Nguyệt, cầu xin nói: “Tha cho tôi một mạng! Tôi nguyện vì ngài làm trâu làm ngựa, làm cái gì cũng được!”
Vân Nguyệt thờ ơ, xoay người đi ra khỏi cửa hàng. Phía sau anh, hết thảy đều hóa thành tro bụi.
Nhóm quỷ tu đứng ngoài cửa vẫn không nhúc nhích nhìn anh, Vân Nguyệt cảm thấy không thú vị, móc di động ra, vừa thấy thời gian, đã 8 giờ 30 phút.
Anh nghĩ nghĩ, gửi tin nhắn cho Long Ngạo: Tôi đi đón cậu ha ^_^"
Ngữ khí tin nhắn có chút nhu hòa, quả thực rất không giống phong cách của anh, nhưng tất cả là vì không muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến tâm tư thiếu nam của Long Ngạo.
Long Ngạo bên kia rất nhanh nhắn lại: Không cần! Em đã lớn như vậy, tự mình có thể trở về, không cần anh tới đón! Em lại không phải con nít!
Vân Nguyệt:…… Được, vậy cậu tự trở về đi.
Quả nhiên lòng tự trọng của thiếu niên lớn như vậy, đều không thích gia trưởng đưa đón, quyết đinh lúc trước của anh là vô cùng chính xác.
Nhưng mà không đợi anh cất di động, Long Ngạo lại gửi tin nhắn tới: Vừa rồi gõ sai chữ, đại bảo bối, anh chờ em ở cổng.
Vân Nguyệt: “……”
Lại gửi tin nhắn thứ ba tới: Cũng không tính là gõ sai chữ, em không phải con nít, không cần người đưa đón. Bất quá nếu anh đi tản bộ ngang qua, vậy cùng nhau về nhà đi.
Vân Nguyệt:…… Mẹ nó thiểu năng trí tuệ.
Lúc anh nhận mấy cái tin nhắn, đi qua các cửa hàng có quỷ khí thật mạnh, đi tới đầu đường ở phố Cổ. Không có một quỷ tu nào cản trở anh, thậm chí còn điên cuồng cầu nguyện ở trong lòng vị đại thần không biết từ đâu tới này nhanh chóng rời đi đi.
Ở trong ánh mắt mong chờ của chúng quỷ tu, Vân Nguyệt dừng lại, xoay người, vươn ngón tay quơ nhẹ một cái ―― l*иg đèn đỏ, tiếng kêu thả thiết của đám người bị đánh đập, những chủ tiệm nhìn theo anh, hết thảy dị tượng đều biến mất, phảng phất như chưa từng tồn tại. Phố Cổ biến thành một cái phố Cổ bình thường, bình an mà yên lặng.
Vân Nguyệt giấu thân hình đi, thuấn di đến gần trường học, gửi cho Long Ngạo cái tin nhắn: Tôi là đặc biệt đi đón cậu, không phải đi ngang qua, nếu cậu không thích tôi đón đưa, tôi đây liền trở về, cậu cũng tự trở về đi. ^_^
Gửi xong tin nhắn này, Vân Nguyệt giải trừ thần hồn che chắn, giờ phút này thấy được biểu tình của Long Ngạo.
Biểu tình của Long Ngạo có thể nói là điên luôn, hắn đột nhiên đứng lên, dọa giáo viên và bạn học nhảy dựng.
“Học sinh Long Ngạo, em làm gì?” Chủ nhiệm lớp đẩy đẩy mắt kính, kinh hồn chưa định hỏi.
“Thưa thầy, em không thoải mái, muốn trở về nghỉ ngơi.” Long Ngạo xách balo lên, rời khỏi lớp học trước vẻ mặt mờ mịt của chủ nhiệm lớpHắn ba bước hai bước nhảy xuống lầu, còn không quên móc di động ra gửi tin nhắn cho Vân Nguyệt : “Từ từ đã, anh trở lại đi đã, chờ em. QAQ”
Vân Nguyệt còn chưa hồi thần, anh nhìn thấy từ Long Ngạo từ trăm mét lao lại đây, nhưng mà còn chưa tới thời gian tan học, cổng trường cao khoảng 1 mét bốn, lại là cửa chạy bằng điện, đang đóng chặt, theo đạo lý mà nói Long Ngạo hẳn là không ra được.
Nhưng mà Long Ngạo nhẹ nhàng nhảy qua, một tay chống đỡ đỉnh cửa, cả người nhẹ nhàng bay ra.
Có hai chú bảo vệ từ phòng bảo vệ chạy ra, mở cửa đuổi theo ở phía sau Long Ngạo kêu: “Cậu là học sinh lớp nào? Đứng lại!”
Long Ngạo chân dài, không hai phút liền bỏ xa bọn họ, thoắt một cái bóng dáng mất tiêu.
Vân Nguyệt: “……” Người trẻ tuổi lợi hại a.
Long Ngạo một đường vừa chạy vừa nhìn hai bên đường, tìm kiếm thân ảnh của Vân Nguyệt, mắt thấy hắn sắp chạy đến nơi mà Vân Nguyệt đang đứng, Vân Nguyệt giải trừ ẩn nấp, làm bộ rất tức giận đi về phía trước.
“Chờ em với!” Long Ngạo thấy bóng dáng Vân Nguyệt, tốc độ tăng nhanh hơn, từ sau lưng nhào lên người Vân Nguyệt, ôm chặt anh.
Vân Nguyệt hiểu được đạo lý đánh đòn phủ đầu, anh đẩy hắn ra, làm bộ rất tức giận hỏi: “Không phải cậu không cần đón sao, cậu đã trưởng thành, về sau tôi không bao giờ tới đón cậu.”
“Em, em……” Long Ngạo đang do dự nên chọn bản thân còn nhỏ hay đã trưởng thành, mười phút trước hắn còn mâu thuẫn việc chính mình vẫn còn nhỏ, hiện tại hắn đã dao động.
Hắn khẽ cắn môi nói: “Em vẫn là một học sinh, còn nhỏ, muốn gia trưởng đưa đón!”
---------------
Editor: tui mãi chơi lol mà quên mất, ehe