Editor: Piscuits
Thời gian dần dần qua đi, lại đến buổi chiều, cũng là thời gian nên đi đón Long Ngạo rồi ăn cơm. Đơn giản cũng chưa tới đêm khuya, Vân Nguyệt dứt khoát biến ra một cái thế thân, thay thế anh nằm ở trên giường, chính mình thuấn di đến phụ cận trường học, chờ đợi Long Ngạo.
Bởi vì đã hẹn là cùng nhau ăn bữa tối, Vân Nguyệt cũng không có ẩn tàng thân hình, một lát sau, anh thấy Long Ngạo đẩy ra đám người vây xem chạy về phía anh.
Long Ngạo thoạt nhìn rầu rĩ không vui, lúc ăn cơm cũng không nói thêm cái gì. Vân Nguyệt ngạc nhiên nói: “Cậu làm sao vậy, có tâm sự?”
Long Ngạo thâm trầm thở dài một hơi, muốn nói lại thôi.
Phiền não của thiếu niên ở tuổi dậy thì, Vân Nguyệt cũng không để trong lòng, ăn xong sau lại đưa Long Ngạo về trường học, lại về tới trong khách sạn ở phố Cổ.
Mặt trời dần dần lặn về phía Tây, anh mở cửa sổ phòng ra, phát hiện rất nhiều chủ cửa hàng ở phố Cổ đều đang treo l*иg đèn đỏ, anh thò đầu ra, liền thấy mấy ông chủ đứng ở trước cửa hàng đốt l*иg đèn đều nhìn lại đây, đôi mắt kề sát l*иg đèn, làm nổi bật con mắt lên như phát ra hồng quang.
Vân Nguyệt không để bụng cười cười, đóng cửa sổ lại, dựa đầu vào giường, chơi di động.
Một hồi lâu sau, di động nhảy ra một tin tức: “Kinh sợ! Gia trưởng không hiểu con cái, học sinh cao trung rời nhà bỏ đi!”
Vân Nguyệt: “……”
Nghĩ đến bộ dáng nặng nề đầy tâm sự kia của Long Ngạo, Vân Nguyệt dứt khoát giải trừ thần hồn che chắn ở trên người Long Ngạo, thâm nhập vào sinh hoạt vườn trường của Long Ngạo.
Bây giờ đã là thời gian của tiết tự học buổi tối, trong phòng học an an tĩnh tĩnh, chỉ có âm thanh sàn sạt của bút viết trên trang giấy, cùng với một vài tiếng lật sách ngẫu nhiên vang lên.
Tại trong bầu không khí khẩn trương học tập, Long Ngạo cúi đầu, trộm chơi di động ở dưới sách giáo khoa dày nặng.
Vân Nguyệt rất tức giận, tôi ở bên này vất vả đánh quái, cậu lại an nhàn chơi di động ở trong phòng học?
Tiếp theo, anh liền thấy nội dung trên di động.
Long Ngạo lại lên trên diễn đàn đăng bài xin giúp đỡ: Bị đại bảo bối nói là còn nhỏ, nhưng rõ ràng tôi đã trưởng thành, làm thế nào mới có thể cho anh ấy biết tôi đã là người lớn?
Thực nhanh có người bình luận: Đề bài dễ như vậy, cậu đem hắn đè xuống một chút, hắn lập tức liền biết cậu là người LỚN.
Long Ngạo tạm dừng một chút mới bình luận nói: Là sao?
: Oa, chủ tus cũng quá thuần khiết, chưa xem qua phim AV sao?
lz: Cái loại phim đó có gì đẹp đâu, nhàm chán muốn chết, còn không bằng xem rắn giao phối.
Toàn bộ tài khoản lâm vào một mảnh tĩnh mịch, sau một lúc lại bắt đầu có người thắp từng ngọn nến, tiếp theo có người bình luận đến : lz, nếu ông không phải còn nhỏ thì chính là phương diện thân thể có chút vấn đề…… Kiến nghị ông đi khám một chút.
Vân Nguyệt không nỡ nhìn thẳng, phỏng chừng truyền thừa của Long Ngạo không có nói với hắn làm thế nào để sinh trưởng thành một con rồng trưởng thành, mà Long Ngạo cũng không có hứng thú với cơ thể con người, bởi vậy tri thức đối với phương diện nào đó của con người không biết nhiều. Nếu hắn thật sự đi tìm tòi, 99% khả năng sẽ cảm thấy chính mình có vấn đề.
Long Ngạo không biết Vân Nguyệt muốn ngăn ý nghĩ đi tìm tòi của hắn lại, nghe theo ý kiến của mấy người trên mạng, bắt đầu đi xem thử, nhưng nội dung bên trong hắn càng xem càng nhíu mày, cuối cùng cả mặt đều nhăn như một cái bánh bao.
Tâm tình hỏng mất, cực kỳ hoài nghi nhân sinh* - Long Ngạo đem điện thoại cất vào cặp sách, cả thân trên nằm vào trên bàn, bất động.
*Khúc này nhân sinh thật, tại ẻm đang hoang mang mấy chuyện của con người mà :)) *
Vân Nguyệt: “……” Anh có dự cảm, vấn đề này nếu không giải thích cho đàng hoàng, sẽ không chỉ đơn giản là rời nhà bỏ đi thôi đâu.
Anh xem thời gian một cái, 7 giờ 50 phút, mặt trời đã hoàn toàn lặn về phía chân trời, một ánh hoàng hôn cuối cùng cũng muốn biến mất, bống tôi sắp bao phủ mặt đất.
Vân Nguyệt đứng lên đẩy cửa ra, đi xuống dưới, trong sảnh lầu một chỉ có một ngọn đèn dầu hỏa thắp sáng một góc nhỏ, chủ tiệm già nua ở bên cạnh ngọn đèn hút điếu thuốc, thấy anh xuống dưới hỏi: “Khách nhân, ra ngoài ăn cơm sao?”
Vân Nguyệt đặt chìa khóa ở trên quầy: “Phải trở về nói chuyện với con trai, ông chủ, trả phòng.”
“……Ngài phải đi?”Ngọn đèn dầu hoả mờ nhạt đột nhiên lung lay một chút, mặt khô khốc không thịt của ông chủ trong nháy mắt kia thoạt nhìn giống như khô lâu. * đầu xương khô *
Vân Nguyệt phảng phất giống như cái gì cũng không thấy, bình tĩnh nói: “Đúng là phải đi, nhưng là vẫn muốn đi xem cảnh đêm ở nơi này của các người. Hiện tại tuy rằng không phải rạng sáng, nhưng trời cũng đã đen, chợ đêm của các người cũng nên bày ra đi?”
“Đương nhiên.” Ông chủ nhe răng cười, hốc mắt một mảnh đen nhánh: “Tuy rằng không có đẹp bằng rạng sáng, nhưng cũng đủ cho ngài xem.”
“Tôi thực chờ mong.” Vân Nguyệt nhấc chân phải đi, cửa lớn lại mở ra rồi phịch một tiếng, tự động đóng lại. Nơi ở sau cửa lớn lộ ra, nơi đó có vài người đứng chỉnh tề.
Mấy người kia nhắm hai mắt, mặt không còn chút máu, đứng thẳng tắp, vẫn không nhúc nhích.
“Nhìn không ra, cái khách sạn nhỏ này của ông cũng có rất nhiều người tới ở.” Vân Nguyệt có chút tán thưởng nhìn những người này: “Chỉ là tại sao không ngồi đâu?”
Mấy người kia cứng đờ dịch sang bên cạnh một bước, chặn cửa lớn, không cho Vân Nguyệt mở cửa đi ra.
Vân Nguyệt quay đầu lại, ông chủ đứng ở phía sau anh, đôi mắt đã hoàn toàn biến mất không thấy, chỉ còn hai cái lỗ đen.
“Tao thích đôi mắt của mày……” Ông chủ đem tay đặt ở trên vai Vân Nguyệt, phảng phất giống như đem cái mặt khô lâu kia tới gần: “Để nó ở lại đây cho tao đi.”
Thần sắc của thanh niên bị ông đắp bả vai khẽ biến, nhưng không phải sợ hãi, mà là ghét bỏ. Thanh niên dùng cặp mắt phượng hắc bạch phân minh kia như cao cao tại thượng liếc mắt nhìn ông ta, mở miệng nói: “Tôi khuyên ông nên bỏ tay ra.”
“Bỏ ra? Đại thiếu gia, cậu còn đang nói mê sảng cái gì, đôi tay này còn phải móc đôi mắt của cậu ra đó!”
Ngón tay khô khốc nhanh như bay mọc ra móng tay dài mà sắc bén, hung hăng đâm về phía đôi mắt của Vân Nguyệt.
Gió nhẹ thổi qua, thổi đổ luôn cửa “Người”, thổi bay cửa phòng đang đóng chặt, thổi bay màu bàn tay của ông chủ khách sạn.
“Mày……!” Hiện tại ông chủ khách sạn mới hiểu được, đại thiếu gia này thật sự không phải không biết trời cao đất dày, mà bọn họ, mới là bọn chân chính không biết sống chết.
Nhưng mà bây giờ ông ta mới biết thì đã quá muộn, hoặc là nói, toàn bộ quỷ ở trong phố bọn họ giờ mới biết đã quá muộn.
“Thời gian không còn sớm, tôi liền không bồi ông nói chuyện phiếm nữa, trước 9 giờ tôi còn phải tham quan hết con phố đâu.” Vân Nguyệt một bước ra khỏi cửa, , khách sạn phía sau anh cứ như đã hôi phi yên diệt( bị tiêu diệt không còn cái nịt luôn), không hề lưu lại một dấu vết.