Việc có nhớ lại đến mấy cũng không sao nghĩ ra được khiến anh luôn cảm thấy nghi ngờ.
“Hàn Thận Kì, nghe nói anh vừa mới kết hôn, nếu để vợ anh nhìn thấy ảnh chụp này thì không biết…” Tiểu Diệp chiếu theo kịch bản đã soạn trước nói.
“Anh muốn bao nhiêu?” Hàn Thận Kì thoả thuận với hắn.
“Trước kia anh làm người mẫu nổi tiếng kiếm được nhiều tiền như vậy, nay lại làm ông chủ nhỏ của văn phòng kiến trúc Quật Kì, đòi quá ít tiền chỉ sợ vũ nhục giá trị con người anh, đòi nhiều thì lương tâm tôi cắn rứt, chắc mười triệu là đủ rồi.” Tiểu Diệp nói.
Hàn Thận Kì im lặng một chút. Nếu thông minh sẽ phát hiện sự việc không đơn giản như vậy, người đàn ông này không chỉ chụp được hình anh cùng Trình Khải Hân uống rượu, ngay cả chuyện anh đã kết hôn hắn cũng biết, còn biết anh là ông chủ của văn phòng kiến trúc Quật Kì…
Đợi chút…. Trừ bỏ Trình Khải Hân ra, căn bản không có người nào trực tiếp xưng hô anh là ông chủ, có lẽ toàn bộ chuyện này có liên quan tới cô ta?
“Tốt, chúng ta một tay giao tiền, một tay giao ảnh chụp.” Trực giác anh mách bảo tất cả những sự kiện này có vấn đề, liền giả bộ sảng khoái đáp ứng.
“Vậy ngày mai, ba giờ chiều, tôi ở dưới cầu Hưng Phong chờ anh, anh phải chuẩn bị mười triệu tiền mặt, không lấy chi phiếu, tôi sẽ ngay lập tức giao ảnh chụp cho anh. Nếu anh dám giở trò, tôi sẽ đem những bức ảnh này gửi cho cô vợ của anh, còn bán cho những tạp chí lá cải nữa...” Tiểu Diệp nói.
“Tôi làm thế nào để liên lạc với anh?” Đến đây, Hàn Thận Kì đã chắc chắn mình bị trúng bẫy của đối phương, đây là một âm mưu được thiết kế từ đầu đến cuối, mà tất cả mọi việc không thể không liên quan đến Trình Khải Hân.
Mọi chuyện đều trùng hợp hướng đến người phụ nữ kia, bằng không với tửu lượng của anh, không có khả năng chỉ với mấy chén rượu mạnh liền bất tỉnh nhân sự.
Chết tiệt, anh nhất định phải tra ra chân tướng sự việc.
“Tôi sẽ liên lạc lại với anh, hiện tại anh nên mau chóng chuẩn bị tiền đi.” Nói xong, Tiểu Diệp lập tức dập điện thoại.
“Xảy ra chuyện gì vậy ?” Mộc Tiệp quan tâm hỏi.
“Có một người đàn ông chụp được hình của anh cùng Trình Khải Hân, uy hϊếp anh đòi mười triệu tiền mặt.” Hàn Thận Kì thản nhiên thừa nhận, cũng đưa ảnh chụp trên di động cho cô xem.
Mộc Tiệp liếc mắt nhìn ảnh trên di động, chỉ nhìn thấy hình ảnh một nam một nữ ngồi cùng với nhau, nam là anh, nhưng cô gái kia trùng hợp lại đưa lưng về phía máy ảnh, không nhìn rõ gương mặt.
“Anh hoài nghi một đêm kia là Trình Khải Hân thiết kế cạm bẫy chuốc anh hôn mê, rồi tìm người chụp ảnh, sau đó tống tiền, bằng không với tửu lượng của anh, không lý nào mới uống mấy chén rượu mạnh liền bất tỉnh nhân sự, hơn nữa đối phương còn biết chuyện anh đã kết hôn.”
“Trình Khải Hân chính là cô gái kia?” Cô hỏi.
“Cô ta thực ra là em họ của Mã Lệ Nhã, nói có việc muốn nhờ anh giúp, anh nể mặt Mã Lệ Nhã nên mới đến một lần, không nghĩ tới lại gặp chuyện phiền toái này.”
“Sao anh lại khẳng định chuyện này có liên quan đến Trình Khải Hân?”
“Đối phương để lộ ra tin tức, có đôi chỗ giống với nội dung nói chuyện của anh và Trình Khải Hân hôm ấy.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Hay là gọi điện cho ba nhờ xử lý?”
“Mộc Tiệp, thực xin lỗi, đều là anh quá mức chủ quan nên mới gặp chuyện phiền toái này.” Anh tràn ngập áy náy nhìn cô.
“Chúng ta là vợ chồng, gặp khó khăn gì cũng phải cùng nhau đối mặt, cùng nhau giải quyết mới phải.” Cô thông cảm nói, đôi môi hồng nhuận tươi cười.
“Cám ơn em.” Anh cảm động nói.
“Thật ra em nên xin lỗi anh, là tại em không tin tưởng vào tình yêu của anh, em nên đối với anh, đối với hôn nhân của chúng ta có lòng tin nhiều hơn mới đúng…”
“Hiện tại tin tưởng anh cũng không muộn.” Anh nâng mặt cô lên, in một nụ hôn.
Sau khi Đồng Uy nhận được báo án của Hàn Thận Kì cùng Mộc Tiệp, biết được có người đang tống tiền con rể, ông lập tức tự mình mang đội đi xử lý chuyện này.
Đầu tiên căn cứ tin tức Hàn Thận Kì cung cấp, cảnh sát suy luận sự việc hẳn là liên quan đến Trình Khải Hân, vì thế liền phái người theo giám sát hành tung cùng các đối tượng gặp gỡ của cô ả.
Cùng lúc đó, bọn họ phái người mai phục dưới cầu Hưng Phong, khi Hàn Thận Kì cùng người đàn ông kia vừa gặp mặt, cảnh sát lập tức xông lên bắt ngay, hơn nữa cũng từ máy tính và máy ảnh của hắn tìm được đoạn phim, sau đó từ lời khai của hắn biết được, tất cả mọi chuyện đều là do Trình Khải Hân chủ mưu, bởi hai người trầm mê trong bài bạc nên bị thua ba trăm ngàn, vì thế bí quá hoá liều tìm cách tống tiền người khác.
Trong phòng thẩm vấn, Tiểu Diệp cùng Trình Khải Hân đang bị truy hỏi, Đồng Uy tự mình tiến hành thẩm vấn.
“Ngay cả con rể của ta mà cũng dám đe doạ, lá gan của các người lớn thật đấy…” Đông Uy nheo con ngươi đen, hung hăng trừng mắt với Tiểu Diệp.
“Làm sao tôi biết được vợ của Hàn Thận Kì lại là con gái của cảnh sát trưởng chứ.” Tiểu Diệp bất đắc dĩ thừa nhận.
Có kế hoạch đầy đủ, còn tưởng rằng nó vô cùng chu đáo, hoàn mĩ, ai ngờ Hàn Thận Kì căn bản không sợ ảnh chụp bị công khai.
“Còn dám bỏ thuốc vào trong rượu của con rể ta, cố ý muốn phá hoại hôn nhân của con gái bảo bối, hai người cũng to gan lắm!” Đồng Uy nắm lấy cổ áo của Tiểu Diệp.
“Cục trưởng, chủ mưu là cô ta, cô ta bảo tôi làm, tôi cũng là bất đắc dĩ mà thôi!” Tiểu Diệp lập tức cầu xin tha thứ.
“Vậy cô ta bảo anh ăn phân, anh cũng ăn sao?” Đồng Uy nổi giận nói.
“Diệp Chí Thành, anh không đáng mặt đàn ông. Khai ra tôi cũng đủ vô tình vô nghĩa rồi, còn đem hết tội đổ lên trên đầu tôi, anh thực quá đáng!” Trình Khải Hân tức giận chửi ầm lên.
“Tôi quá đáng thế nào, rõ ràng chính cô là kẻ nghĩ ra kế hoạch này, cô bảo chỉ cần bỏ thuốc, người kia nhất định sẽ chịu thua…” Tiểu Diệp phản bác.
“Rõ ràng là anh xấu xa, chính là anh bày ra…” Trình Khải Hân phản bác lại.
“Đủ rồi, nơi này là cục cảnh sát, không phải là cái chợ! Nhìn bản khai nhận đi, nếu không có vấn đề thì ký tên lên đó.” Đồng Uy lớn tiếng doạ nạt, ngăn cản hai người lại náo loạn.
“Cục trưởng, rõ ràng tôi cũng là kẻ bị hại! Đều do bọn cho vay tiền luôn ép tôi trả nợ, bằng không tôi cũng sẽ không làm ra chuyện này, ông nên đi bắt phường bài bạc kia…” Tiểu Diệp sử dụng khổ nhục kế, luôn miệng lảm nhảm.
“Bây giờ tôi bảo anh ký tên, chứ không phải bảo anh lảm nhảm, còn dông dài nữa tôi sẽ đánh anh đến ngay cả mẹ anh cũng không nhận ra đâu đấy.” Đồng Uy giơ nắm đấm lên, làm bộ muốn đánh hắn.
Tiểu Diệp thấy thế lập tức lùi lại, lớn tiếng hét lên: “Cảnh sát đánh người… cảnh sát đánh người…”
“Mẹ nó, tiếp tục hét nữa đi, tao sẽ giam hai chúng mày vào ngục nhặt xà bông!”
Tiểu Diệp ngồi yên, lập tức ngậm miệng lại.
Đồng Uy gọi hai cảnh sát khác đến cùng hai người kiểm tra nội dung ghi chép, còn ông thì đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
Sau khi tra ra chân tướng vụ việc, Đồng Uy về nhà đem nội dung thẩm vấn nói cho Hàn Thận Kì cùng Mộc Tiệp biết, chứng thực tất cả mọi chuyện đều do Trình Khải Hân thiết kế cạm bẫy mà ra, trước tìm đối tượng, sau đó bỏ thuốc, rồi lại chụp ảnh nhằm vơ vét tài sản của đối phương.
“Ba, con cảm ơn ba đã giúp đỡ.” Một đêm bí ẩn kia cuối cùng cũng được làm rõ, Hàn Thận Kì chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như lúc này.
“Xú tiểu tử, cũng may lần này là hiểu lầm, bằng không nếu mi thật sự ở bên ngoài ăn vụng, phản bội con gái của ta, ta sẽ làm cho mi biết tay!” Đồng uy nghiêm túc cảnh cáo.
“Ba, ba nói cái này làm gì vậy chứ!” Mộc Tiệp gắt giọng.
Hàn Thận Kì ôm bả vai Mộc Tiệp, đáy mắt tràn đầy yêu thương, thâm tình nói: “Sau này con tuyệt đối sẽ không để cho Mộc Tiệp chịu bất kỳ ủy khuất nào nữa, cũng sẽ không để cho bất cứ kẻ nào có cơ hội phá hoại cảm tình của hai vợ chồng.”