Cô muốn buông tay sao?
Nếu thực sự buông tay anh, có nghĩa là hai người vĩnh viễn sẽ trở thành kẻ xa lạ.
Nghĩ tới thời điểm đó, không còn lý do có thể thấy anh nữa.
Sau này lúc khổ sở, lúc đớn đau sẽ không có ai bên cạnh sẻ chia cùng cô.
Không thể tiếp tục làm nũng với anh, không thể quan tâm đến cảm xúc của anh, cũng không thể cùng anh chia sẻ niềm vui, nỗi buồn, vĩnh viễn rời khỏi cuộc sống của anh, đây là kết quả cô mong muốn sao?
Nếu hiện tại buông tay, thì chính là buông luôn hạnh phúc trong tương lai của mình.
“Khổng Tử không phải đã nói, có lỗi biết sửa, chẳng gì tốt đẹp bằng, anh có quyết tâm sửa đổi, em nỡ lòng nào nhẫn tâm không cho anh cơ hội hay sao?” Hàn Thận Kì nói.
“Những lời này không phải của Khổng Tử nói, rõ ràng là trong Phật pháp.” Cô không nhịn được chữa lại.
“Cám ơn cô giáo Đồng đã chỉ bảo.” Anh bướng bỉnh cúi đầu.
Cô cười khẽ ra tiếng.
Hàn Thận Kì nhìn thấy nụ cười đã lâu không thấy kia, cảm xúc bất an cũng dần dần rời khỏi.
Chỉ cần anh nỗ lực thêm một chút, cố gắng thêm một chút, nhất định có thể kết thúc khổ hình ở riêng này.
Từ khi Hàn Thận Kì mang theo bữa đêm thành công tiến vào nhà trọ của Đồng Mộc Tiệp, mỗi đêm chín giờ, sau khi tan tầm, anh nhất định sẽ mang theo bữa đêm đến nhà Đồng Mộc Tiệp báo danh, hai người vừa cùng nhau dùng cơm, vừa chia sẻ chi tiết công việc, đến tận 12h khuya, anh mới tự lái xe về nhà.
Một tuần sau, Mộc Tiệp đối với anh đã không còn lạnh lùng như trước nữa, anh thậm chí còn tan ca sớm để cùng cô dùng bữa tối, đôi lúc đang làm việc, rảnh rỗi anh sẽ lại gọi điện cho cô, kể cô nghe về công việc kế tiếp của mình.
Sang tuần lễ thứ hai, anh cố ý giả bộ mệt, ở lại nhà cô ngủ trên ghế sofa thẳng đến hừng đông mới chịu đi. Vài ngày sau, anh đem cả laptop, quần áo tắm rửa, dao cạo râu cùng các vật dụng sinh hoạt hằng ngày khác từng món từng món nhập cư trái phép vào nhà Mộc Tiệp.
Dần dần, anh bắt đầu mạnh dạn hơn, cảm giác ở chung của hai người như đôi tình nhân nhỏ đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt vậy.
Mấy ngày này, sau khi tan tầm anh còn đi đến hiệu sách mua một đống sách, nào là “Hôn nhân và gia đình”,“Khoá học bắt buộc dành cho hôn nhân”, “Làm thế nào để trở thành người đàn ông tốt?” Khoan đã. Mỗi cuốn anh không chỉ xem mà còn tô trọng điểm ghi vào sổ tay nữa.
“Anh đang đọc cái gì vậy?” Sau khi tắm rửa xong, Đồng Mộc Tiệp từ phòng tắm đi ra, cô nhìn thấy anh đang ngồi trên sofa, chân dài đặt trên bàn, tay đang cầm một quyển sách, đọc rất tâm đắc.
“Nghiên cứu làm thế nào để trở thành người đàn ông tốt, quyển sách này nói, đàn ông tiến hoá từ động vật, không ai trời sinh là người đàn ông tốt cả, đều phải trải qua quá trình học tập cùng cố gắng…” Anh chia sẻ những lời tâm đắc mình vừa đọc được với cô.
“Vậy anh học được những gì?” Cô tuỳ ý với lấy một cuốn sách, mặt trên còn dùng bút màu tô dày đặc, quả thực so với học sinh của cô còn nghiêm túc hơn.
“Anh sẽ bắt đầu bỏ rượu, không hút thuốc lá, không la cà quán bar, từ chối các cuộc xã giao không cần thiết, giữ khoảng cách với người khác phái, những chuyện làm em bất an, cảm thấy không an toàn, tất cả anh đều sẽ không làm.”
“Ồ.” Cô rũ mắt, không biết nên nói cái gì.
“Mộc Tiệp, anh sẽ không làm em phải đau lòng nữa, sẽ không làm em thất vọng đối với anh nữa.” Anh nắm chặt lấy tay cô, ngữ khí kiên định hứa hẹn.
“Em biết.” Cô thấu hiểu mỉm cười, tuy không hề nói ra miệng nhưng trong lòng sớm đã tha thứ cho anh từ lâu.
Trải qua khoảng thời gian bình tĩnh mà suy nghĩ này, cô nhận ra khuyết điểm của chính mình, thật giống như con chim đà điểu, khi gặp khó khăn chỉ biết bị động, lựa chọn trốn tránh mà không chịu tìm cách giải quyết tình cảnh nguy khốn của cuộc hôn nhân này.
Cô cũng một lần nữa phát hiện ưu điểm của anh, thì ra anh để ý đến cô nhiều hơn cô nghĩ.
Anh thực sự yêu cô, yêu đến mức nguyện ý hạ thấp cái “tôi” của mình để lấy lòng, làm cho cô mỗi ngày đều vui vẻ.
“Cho nên em không giận anh nữa?” Anh dò xét nhìn cô.
“Ừ.” Cô gật gật đầu.
Hàn Thận Kỳ vươn tay ôm lấy cô, đặt cô ngồi trên đùi. “Vậy em đồng ý theo anh về nhà sao?”
“Thế thì anh hãy cho em ba lý do để em phải chuyển về nhà đi.” Cô làm nũng dựa vào trong lòng, ôm lấy cổ anh.
“Anh yêu em.”
“Còn gì nữa?” Lời bộc bạch của anh làm lòng cô thấy thật ngọt ngào, khoé miệng không nhịn được nở nụ cười.
“Anh cần em” Đôi mắt thâm tình của anh nhìn cô.
“Còn thiếu một cái.”
“Nhà của chúng mình thiếu em sẽ không còn hoàn chỉnh.”
Anh nhẹ nhàng hôn cô, mυ'ŧ đôi môi đỏ mọng của cô thật sâu, giờ phút này dù có dùng ngôn từ nào cũng không đủ để biểu đạt tình yêu kiên định anh dành cho cô.
Bọn họ thân mật ôm lấy nhau, hôn nhau, khúc mắc cùng bóng ma trong lòng Mộc Tiệp đã được cởi bỏ, bị đốt cháy theo nhiệt tình mãnh liệt của hai người.
Cái ôm của anh, nụ hôn của anh, hơi thở của anh, tất cả mọi thứ của anh đều làm cô rung động giống như ngày trước, cô làm sao có thể bỏ được người đàn ông yêu mình đến vậy chứ…
Ngày hôm sau.
Hàn Thận Kì giúp Mộc Tiệp dọn dẹp hành lý, đem từng cuốn sách trên giá bỏ vào thùng giấy.
Cô lấy hai lon Côca trong tủ lạnh, đưa cho anh một lon;
“Nghỉ ngơi một chút đi anh, ngày mai rảnh rỗi em tự mình thu dọn là được rồi.” Mộc Tiệp nhìn thân ảnh bận rộn của anh, rõ ràng dọn dẹp tủ sách là công việc vụn vặt lại rất mệt nhọc, ngay cả cô nhìn thấy cũng phải đau đầu, mà anh chẳng những không oán giận lại còn rất chú tâm phân loại từng cuốn.
“Không được, hôm nay anh nhất định phải làm xong, lỡ như ngày mai em hối hận không muốn chuyển về nhà nữa, anh đây phải làm sao bây giờ?”
Khẩu khí cố chấp của anh cứ như học sinh tiểu học bướng bỉnh không nghe lời làm cho cô không khỏi cảm thấy buồn cười.
Hàn Thận Kì thu dọn xong, ngửa đầu uống Côca, bỗng di động đặt trên bàn học rung lên mấy cái.
“Điện thoại kìa anh.” Cô nhắc nhở.
“Là tin nhắn…”
Hàn Thận Kì cầm lấy di động, ấn nút mở tin nhắn, phát hiện bên trong có một tấm ảnh, còn là ảnh anh cùng Trình Khải Hân uống rượu ở bên trong quán bar.
Anh còn chưa kịp có phản ứng gì, di động đã lại vang lên, màn hình không thấy hiện tên người gọi.
“Alô?” Anh nghi hoặc tiếp điện thoại, một giọng nói đàn ông xa lạ truyền đến.
“Hàn Thận Kì phải không? Có nhận được ảnh chụp tôi vừa gửi không vậy?” Tiểu Diệp ở đầu dây bên kia nói.
“Anh là ai?” Toàn thân Hàn Thận Kì cứng đờ, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là trong tay tôi có vô số những bức hình rất là đặc sắc, tôi nghĩ anh sẽ cảm thấy hứng thú với chúng đấy.” Tiểu Diệp gian xảo nói.
“Anh làm thế nào có được nó?” Hàn Thận Kì truy vấn hỏi.
Mộc Tiệp bất an nhìn khuôn mặt nghiêm trọng của anh, rốt cuộc anh đang nói chuyện cùng với ai, tại sao lại có vẻ tức giận như thế ?
“Hàn Thận Kì, tôi làm thế nào có được ảnh chụp không quan trọng, quan trọng là anh trả giá bao nhiêu để mua nó về, tấm ảnh vừa rồi gửi cho anh mới chỉ là khai vị, các món ăn chính sau này mới thật là đặc sắc.” Tiểu Diệp đắc ý nói.
Hàn Thận Kì nhíu mày.
“2650! Tôi nghĩ anh đối với con số này không xa lạ… chính là phòng mà anh cùng Trình Khải Hân qua đêm hôm ấy…” Tiểu Diệp nở nụ cười nham hiểm.
Hàn Thận Kì mím chặt môi, người đàn ông này có thể biết anh cùng Trình Khải Hân đi quán bar uống rượu, còn chụp được ảnh sau khi bọn họ rời khỏi quán bar….
Một đêm đó đối với anh giống như sương mù, mơ hồ mờ ảo, dù có cố gắng đem những đoạn trí nhớ vụn vặt kia chắp vá lại cho hoàn chỉnh nhưng ấn tượng còn lưu lại trong đầu cũng chỉ là cảnh tượng cùng Trình Khải Hân uống hết ba chén rượu mạnh mà thôi, còn lại tất cả đều trống rỗng.