Cưới Rồi Dạy Bảo Sau

Chương 17

“Thận Kì, tôi thấy hai người phải đưa hồng bao thật lớn cho tôi mới đúng, nói gì thì nói, tôi cũng được xem như là người mai mối cho cả hai còn gì.” Phương Tâm Đệ đã uống hơn hai chén, gò má trắng nõn ửng hồng toàn bộ.

“Bà mối cái gì?” Hàn Nguyên Đạo gấp rút từ Bắc Kinh xa xôi trở về tham gia hôn lễ của con trai, nghe thế liền tò mò hỏi.

“Bác Hàn, nếu cháu không mời Hàn Thận Kì đến dự tiệc sinh nhật của cháu, cậu ấy cũng sẽ không quen biết Mộc Tiệp, càng không thể yêu cô ấy được, cho nên có thể nói cháu chính là bà mối tác hợp hai người họ với nhau.” Phương Tâm Đệ đắc ý nói.

“Con bé này, hóa ra chính cháu đã làm cho con gái bảo bối ta nuôi dưỡng hai mươi tám năm nay bị bình hoa di động này đem đi mất…” Đồng Uy đột nhiên mở miệng, nhìn chằm chằm Phương Tâm Đệ từ trên xuống dưới.

Hàn Thận Kì nhận thấy tình huống không đúng, nhanh tay dắt Mộc Tiệp đi sang chỗ bạn bè kính rượu.

“Đúng vậy!” Phương Tâm Đệ ngơ ngác gật đầu.

“Chính cô là người đã khiến cho cây rụng tiền tôi vất vả bồi dưỡng ra bị Mộc Tiệp nhanh tay bắt mất, lại còn khiến cho người quản lý là tôi bỗng chốc trở nên không có việc làm?” Mã Lệ Nhã cũng nheo con ngươi đen lại nhìn cô chăm chú.

Phương Tâm Đệ cảm giác được ánh mắt của bọn họ hình như mang theo sát khí, giống như có cừu oán rất thâm sâu với mình, đành cười gượng nói: “Cái đó……Mọi người có chuyện gì cứ từ từ nói…Cũng không nhất định phải trả hồng bao cho bà mối mà…”

“Cháu có biết nuôi dưỡng con gái vất vả biết bao nhiêu không? Ta chăm nó từ lúc nó còn nhỏ…” Đồng Uy kích động khoa tay múa chân. “…Nhỏ như thế này này, ta ôm cho đến tận khi nó lớn lên, nửa đêm thức dậy cho con bé uống sữa, giúp nó thay tã, dẫn nó đi học, từ tiểu học cho đến trung học…”

Phương Tâm Đệ xấu hổ quay đầu, tìm kiếm bóng dáng của Hàn Thận Tước trong đám đông, vừa nhìn thấy liền lập tức cắp váy trốn ngay đến chỗ anh.

“Này ông, hôm nay là ngày con gái kết hôn, ông nói nhiều như vậy làm gì chứ?” Mẹ Đồng giật nhẹ tay áo, ngăn cản chồng tiếp tục lải nhải.

Hàn Nguyên Đạo cười nói: “Thận Kì có thể lấy được Mộc Tiệp là phúc phận mà đời trước nó tu được, vợ chồng son đều đến tuổi kết hôn, trước thành gia sau lập nghiệp cũng không sai.”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Mẹ Đồng gật đầu mạnh mẽ, lại quay sang an ủi Mã Lệ Nhã: “Lệ Nhã, bằng năng lực của cháu, còn sợ không khai quật thêm một người mẫu nam siêu cấp thứ hai sao?”

“Bác Đồng, người giống như Hàn Thận Kì vừa có tiềm năng lại vừa có sức quyến rũ, mặt hàng đẹp vậy không có nhiều lắm đâu.” Mã Lệ Nhã ai oán ca thán xong liền một ngụm nốc cạn ly rượu đỏ.

“Bây giờ không phải đang lưu hành mốt các mãnh nam chụp nude trên tạp chí gì đó sao?” Mẹ Đồng bất chợt nghĩ ra, nhiệt tình đề nghị: “Bác nghĩ cháu cũng có thể viết ra một bản kế hoạch đào tạo mãnh nam siêu cấp gì đó, nói không chừng có thể kiếm ra được cây rụng tiền thứ hai đấy.”

Ánh mắt Mã Lệ Nhã lướt qua bả vai Đồng Uy, dừng ở phía các cảnh viên đang uống rượu vui đùa ầm ĩ, thoáng nhìn thấy Lạc Siêu Quân hùng tráng khoẻ khoắn, dáng người to lớn, ánh mắt liền lập tức phát sáng.

“Bác Đồng, cháu cảm thấy gợi ý của bác rất hay, có thể tạo ra được một sự kết hợp hoàn mỹ giữa nhân dân và cảnh sát, tên sẽ gọi là…người mẫu nam cảnh sát!” Mã Lệ Nhã hưng phấn tiếp lời.

Đồng Uy nghe đến đây liền quyết định đến bên cạnh Hàn Nguyên Đạo cùng nhau nâng cốc, bồi dưỡng tình cảm thông gia, miễn cho bị hai người phụ nữ ý tưởng kỳ quặc này làm cho tức đến hộc máu.

.

***

.

Năm giờ sáng, những tia sáng đầu tiên le lói trên bầu trời, hoa gừng tây trắng muốt trên cửa sổ nở rộ tỏa mùi hương thanh nhã, Mộc Tiệp bừng tỉnh từ trong giấc mơ, nghiêng người nhìn thấy Hàn Thận Kỳ ngủ say bên cạnh mới giật mình nhớ tới mình đang ở nơi nào.

Cô quan sát chung quanh phòng ngủ, thấy trên sàn bày đầy những ngọn nến đã tắt, những cánh hoa hồng được rải đầy trên ga giường cũng rơi tán loạn trên thảm, không khỏi cảm thấy áy náy trong lòng.

Anh tỉ mỉ trang trí như vậy vì mong muốn không khí đêm tân hôn thêm lãng mạn, lại bởi vì cô quá mệt mỏi nên đã bỏ lỡ tất cả.

Tối hôm qua sau khi kết thúc tiệc tùng, hai người về nhà mới, cô vội vã gỡ bộ lễ phục nặng nề trên người và trang sức ra, sau khi tắm rửa xong thì nằm ở trên giường định chợp mắt một lát, không nghĩ tới cứ thế ngủ thẳng tới hừng đông.

Trước khi kết hôn cô cảm thấy không yên lòng và do dự rất nhiều, nếu không phải Hàn Thận Kì kiên trì cố gắng, hai người sẽ không thể tiến tới hôn nhân nhanh như vậy.

Tình yêu, đôi khi cần có dũng khí để liều lĩnh.

Kết hôn, càng cần một chút xúc động mất lí trí như vậy.

Giống như một cuộc mạo hiểm, dưới sự chúc phúc của mọi người, họ hưng phấn giương cánh buồm tình yêu hướng biển khơi xuất phát, có lẽ hành trình tương lai sẽ có những trận cuồng phong sóng mạnh, cũng sẽ có những cảnh đẹp ngọt ngào, nhưng cô đều nguyện ý cùng anh đi tới chinh phục lãnh địa của tình yêu say đắm.

Nhìn anh ngủ như một đứa trẻ, cô ngồi dậy lén lút hôn lên trán anh, dịu dàng nói: “Thật xin lỗi…A…”

Hàn Thận Kì xoay người đè cô xuống dưới thân, dò xét nhìn cô: “Tại sao lại nói xin lỗi với anh?”

“Bởi vì em đã không cẩn thận ngủ quên mất.” Cô nghiêm mặt xin lỗi, biết rõ anh chờ mong đêm tân hôn của hai người rất nhiều, còn cấm dục một tháng, kết quả mình lại không hiểu phong tình, đặt đầu xuống liền ngủ như vậy.

“Nên phạt” Ánh mắt anh xấu xa ôm chầm lấy cô.

“Thật xin lỗi mà, người ta cũng chỉ vì quá mệt mỏi thôi!” Cô làm nũng nói, dâng đôi môi đỏ mọng của mình hôn lên mặt anh: “Như vậy được chưa?”

Anh đẩy tóc mái trên trán cô, ánh mắt bỗng nhiên trở nên rất dịu dàng, thấp giọng nói: “Bé ngốc, anh nói đùa với em đó, anh làm sao nỡ trừng phạt em được.”

“Em không hiểu, rốt cuộc anh yêu em ở điểm nào?” Cô nghi hoặc nháy mắt mấy cái.

“Anh cũng không biết rốt cuộc mình yêu em ở điểm nào, rõ ràng biết em có một ông bố khó trị, có đôi khi còn cảm thấy em rất cố chấp, nhưng cảm giác khi ở cùng em rất thoải mái, nhẹ nhàng, chỉ có bên cạnh em, anh mới có cảm giác về nhà.”

“Mấy năm nay, một mình anh sống bên ngoài rất cô đơn phải không?” Bàn tay cô đau lòng vuốt ve chân mày rậm rạp đen như mực của anh, dừng lại ở phần cằm dưới cương nghị.

“Giờ anh có em rồi, sẽ không cô đơn nữa.” Anh đem cô ôm trong khuỷu tay, vô cùng thân thiết in lên trán vợ mình một nụ hôn: “Trước kia mỗi lần về Đài Loan, nhìn thấy anh cả cùng Tâm Đệ ngọt ngào đến buồn nôn, anh lại thấy xót xa và ghen tị…”

“Tính tình Tâm Đệ chính là yêu làm nũng ấy mà…” Cô yêu kiều liếc anh một cái. “Anh không phải cũng sẽ thích những cô gái đáng yêu biết làm nũng như vậy chứ?”

Anh đem chóp mũi cọ cọ vào mặt cô, trêu tức nói: “Sao anh lại ngửi được mùi vị chua chua nhỉ, không phải có người đang ghen đó chứ?”

“Hừ!”

“Vậy em cũng làm nũng với anh một chút đi.” Anh ôn nhu dịu dàng nói.

“Em sẽ không làm nũng.”

“Vậy em nói em thích anh đi.”

“Vì sao anh không nói trước?”

“Anh thích em… không, phải là anh yêu em…” Anh chăm chú nhìn cô, thâm tình nói.

“A.” Hai má cô thoáng hiện chút đỏ ửng vì thẹn thùng.

Anh chậm rãi nói: “Anh biết muốn em trong thời gian ngắn vậy đã quyết định gả cho mình là quá mức bá đạo, nhưng anh thực sự yêu em, anh chưa từng nghiêm túc đối với bất kỳ một người phụ nữ nào như vậy.”

Cô không trả lời anh, nhưng khóe mắt lại lộ ra ý cười nhàn nhạt.

Cô biết anh thực sự nghiêm túc, vì để cô có được một hồi ức lãng mạn suốt đời khó quên, mọi chuyện đều nghe theo sự khó dễ của ba cô nên mới tổ chức hôn lễ long trọng này, cô thực cảm động.