Cưới Rồi Dạy Bảo Sau

Chương 16

“Này, chị nói hươu nói vượn cái gì thế?” Hàn Thận Kì lập tức ngăn Mã Lệ Nhã lại, vội vàng trấn an Mộc Tiệp, chỉ sợ chứng sợ hãi trước hôn nhân của cô lại tái phát, đổi ý không chịu gả cho anh nữa. “Em không nên nghe Lệ Nhã nói lung tung.”

Mộc Tiệp liếc anh một cái, mềm mỏng uy hϊếp nói: “Yên tâm, nếu anh ấy dám xằng bậy, em nhất định sẽ đánh anh ấy đến ngay cả anh trai của ảnh cũng không nhận ra luôn.”

“Lệ Nhã, đừng náo loạn nữa, bà xã của tôi chính là quán quân Taekwondo nữ châu Á đó.” Hàn Thận Kì ngây ngô cười nói.

“Vậy sẽ không thành bạo lực gia đình chứ?” Mã Lệ Nhã trêu ghẹo nói, trước giờ cô chưa từng nhìn thấy Hàn Thận Kỳ khẩn trương như vậy, xem ra cậu ta thật sự rất yêu Đồng Mộc Tiệp, mới có thể gấp rút muốn chấm dứt hợp đồng để kết hôn ngay lập tức.

“Có thể bị tuyển thủ quốc gia đánh là phúc khí từ đời trước của anh ấy đấy.” Mộc Tiệp hài hước tiếp lời.

“Có thể lấy được em cũng chính là phúc khí mà kiếp trước anh đã tu luyện được.” Anh yêu chiều ôm lấy eo cô, nghiêng mặt, hôn lên má cô một cái.

Cô vỗ nhẹ cánh tay anh, ám chỉ anh an phận một chút, nhưng đuôi mày khoé mắt đều ánh lên ý cười nhàn nhạt tiết lộ nội tâm ngọt ngào, hoàn toàn có bộ dáng của một cô gái đang yêu say đắm….

__________________

Lẩu Nhật:

Tempura:

Cá sống:

“Thế em có muốn nhìn anh thoát y mặc tạp dề nấu cơm không?”

Vừa gỡ xuống danh hiệu người quản lý của trăm vạn người, Mã Lệ Nhã vẫn không chống lại được cái gien nô ɭệ, xung phong làm người chuẩn bị cho hôn lễ cho Hàn Thận Kì và Đồng Mộc Tiệp, cô khéo léo, tinh tế, quan hệ lại rộng rãi nên đã mời được An Đằng Trạch, nhà thiết kế thời trang nổi tiếng đến may áo cưới cho Mộc Tiệp.

Tuy rằng Mã Lệ Nhã cùng Hàn Thận Kì không bàn bạc từ trước, nhưng hai người đã hợp tác với nhau nhiều năm nên ít nhiều cũng có tình cảm, không chỉ là sự tín nhiệm trong công việc mà còn là tình cảm chị em trong gia đình.

Cho nên hôn lễ này do một tay Mã Lệ Nhã thu xếp, từ áo cưới, thiệp cưới, bánh cưới, địa điểm mở tiệc cưới đến dàn nhạc, ngay cả Đồng Uy bình thường có rất nhiều ý kiến cũng bị cô thu phục dễ dàng.

Hôn lễ được cử hành tại “Khách sạn Ciel”, ngày hôm đó hội trường đã được bố trí ổn thỏa từ rất sớm, đếm không hết được số nến hồng, hoa thơm và rượu champage màu đỏ tạo nên bầu không khí hết sức lãng mạn lại thanh nhã này.

Bên nhà gái tham dự hôn lễ gồm có vợ chồng Đồng Uy cùng với họ hàng, bạn bè, đồng nghiệp thân thiết ở sở cảnh sát và bạn bè của Mộc Tiệp thời đại học.

Còn bên nhà trai chỉ có trưởng bối, họ hàng cùng một số bạn bè thân thiết. Dù sao Hàn Thận Kì cũng đã rời khỏi giới giải trí, trừ bỏ một ít báo, tạp chí vẫn xuất hiện hình chụp quảng cáo của anh, còn lại các hoạt động khác anh đã không còn tham gia nữa, cho nên các bạn bè người mẫu làm cùng với nhau anh cũng không mời.

Khi đám cưới bắt đầu, tiếng nhạc hôn lễ quen thuộc vang lên, có hai đứa bé đi trước rải cánh hoa hồng, đi đằng sau là Mộc Tiệp khoác tay Đồng Uy chậm rãi bước đến chỗ mục sư.

Hàn Thận Kì đứng ở chỗ mục sư, xoay người nhìn thấy Đồng Mộc Tiệp mặc lễ phục màu trắng thanh nhã, ánh mắt liền trở nên si mê quấn quýt lấy bóng hình xinh đẹp của cô, mãi không chịu rời.

“Tên nhóc thối tha, tôi đem Mộc Tiệp giao cho cậu, nếu cậu làm cho con bé phải chịu ủy khuất, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu.” Đồng Uy liếc con rể một cái, thấp giọng cảnh cáo.

“Ba” Mộc Tiếp ngắt lời Đồng Uy.

Hàn Thận Kì say đắm ngắm nhìn cô dâu xinh đẹp, ánh mắt hai người chạm vào nhau, khóe miệng khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười đầy hạnh phúc.

Mục sư đứng trên đài, bắt đầu đọc lời tuyên thệ.

“Hàn Thận Kì, con có đồng ý cưới Đồng Mộc Tiệp làm vợ, cùng cô ấy trải qua cuộc sống hôn nhân thiêng liêng sau này hay không?”

Ánh mắt thâm tình của Hàn Thận Kỳ ngắm nhìn Đồng Mộc Tiệp, kiên định nói: “Con đồng ý.”

“Đồng Mộc Tiệp, con có đồng ý cưới Hàn Thận Kì làm chồng, cùng anh ấy cả đời yêu thương, sướиɠ khổ cùng nhau hay không?”

“Con đồng ý.” Cô ngước nhìn Hàn Thận Kì, trên mặt nở một nụ cười đầy ngọt ngào và hạnh phúc.

Sau khi đọc xong lời thề, mục sư chứng kiến cảnh hai người trao nhẫn cho nhau, tiếp tục nói: “Nguyện dùng đôi nhẫn này làm tín vật minh chứng cho hai người cả đời yêu nhau, vĩnh viễn đồng tâm.”

Hàn Thận Kì nhấc khăn voan đội đầu của Mộc Tiệp, cúi đầu hôn lên đôi môi hồng nhuận, cũng hôn đi mọi sự lo lắng và bất an của cô.

Dưới dự chứng kiến và chúc phúc của mục sư, hai người đã hoàn thành lễ kết hôn ngọt ngào và ấm áp.

Sau khi hoàn thành nghi lễ, thân là người chuẩn bị kiêm luôn người chủ trì, Mã Lệ Nhã vội vàng làm nóng không khí, cầm microphone nói: “Hiện tại tôi xin mời tất cả các bạn gái chưa kết hôn đang có mặt tại đây đến dưới đài, chuẩn bị đón hoa cô dâu.”

Tất cả các cô gái chưa kết hôn trong hội trường đi đến dưới đài, hưng phấn chuẩn bị đoạt được hoa cô dâu, tục truyền người nào đón được hoa sẽ trở thành cô dâu kế tiếp.

“Tôi nhất định phải cướp được hoa cô dâu!” Phù dâu thứ nhất Phương Tâm Đệ đã sẵn sàng bày ra tư thế chuẩn bị cướp hoa, nói với một cô phù dâu khác là Tôn Thấm n: “Đi, chúng ta cùng đi lấy hoa cô dâu!”

“Cô à, nếu cô và tôi cùng đi lấy hoa cô dâu, vậy chẳng phải tôi đã thành đối thủ của cô rồi sao?” Tôn Thấm n khinh thường liếc mắt nhìn Phương Tâm Đệ: “Tôi không có hứng thú làm cô dâu, cô đi nhận là tốt rồi.”

Làm phù dâu bận rộn cả ngày, lúc này Tôn Thấm n có hứng thú đối với các món ngon trên bàn hơn so với hoa cô dâu nhiều.

“Vì sao?” Phương Tâm Đệ kinh ngạc, tò mò truy vấn.

“Tôi chưa có bạn trai, cướp được hoa cô dâu để làm gì?” Tôn Thấm n gắp một miếng tôm hùm salad bỏ vào miệng.

“Nói không chừng sau khi cô cướp được hoa cô dâu sẽ có thể kết hôn chớp nhoáng giống như Mộc Tiệp thì sao, đi thôi nào, đồ ăn để một lát nữa nếm thử cũng được mà!” Phương Tâm Đệ hưng trí bừng bừng dùng mọi cách kéo Tôn Thấm n rất không tình nguyện đến dưới sân khấu.

Mã Lệ Nhã cầm microphone tiếp tục hô to: “Mộc Tiệp, tôi đếm đến ba, cô liền đem hoa cô dâu quăng xuống cho các cô gái chưa kết hôn phía dưới nhé…”

“Được.” Mộc Tiệp cười thật ngọt ngào, rút tay ra khỏi tay Hàn Thận Kì, xoay người sang chỗ khác, giơ bó hoa cô dâu lên cao.

“Một, hai, ba…”

Trong tiếng đếm, Mộc Tiệp cầm bó hoa cô dâu ném lên không trung, theo tiếng kinh hô của mọi người, hoa cô dâu công bằng dừng ở trong tay Tôn Thấm n.

“Hiện tại chúng ta sẽ mời người may mắn nhận được hoa cô dâu lên sân khấu nói vài lời…” Mã Lệ Nhã nói.

Tôn Thấm n kinh ngạc nhìn bó hoa cô dâu trên tay mình, một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, từ chỗ mọi người đang vây quanh đi lên đài, cầm lấy micro trên tay Mã Lệ Nhã, cô cười thật rực rỡ nhìn Thấm n.

“Chúc mừng người bạn thân nhất của tôi, Mộc Tiệp đã tìm được người mình yêu thương nhất kiếp này, chúc hai người hạnh phúc, sớm sinh quý tử, nâng cao tỉ lệ sinh đẻ ở Đài Loan…” Tôn Thấm n hài hước nói.

“Cám ơn lời chúc phúc của cô, tôi sẽ cố gắng, sang năm xin mời mọi người đến uống mừng tiệc đầy tháng cục cưng của chúng tôi.” Hàn Thận Kì nói.

Mộc Tiệp e thẹn cúi đầu, cười thật hạnh phúc.

Dưới đài tân khách ào ào vỗ tay trầm trồ khen ngợi, không khí đã náo nhiệt lại ấm áp vô cùng.

Sau khi kết thúc nghi lễ, tiệc mừng liền được bắt đầu, mọi người lục đυ.c trở lại chỗ ngồi để dùng bữa.

“Nào, ăn miếng tôm hùm salad đi.” Hàn Thận Kì gắp miếng tôm hùm bỏ vào bát Mộc Tiệp.

“Cám ơn anh.” Mộc Tiệp nói.

Người thân cùng cha mẹ hai bên ngồi cùng bàn, chỉ thấy Hàn Thận Kì săn sóc gắp đồ ăn cho Mộc Tiệp, múc canh, bóc vỏ tôm, giơ tay nhấc chân đều toát ra sự che chở và cưng chiều vợ hết mức khiến cô phù dâu Phương Tâm Đệ nhìn mà vô cùng hâm mộ.