Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ

Quyển I - Chương 4: Hậu cung của nữ hoàng

"Không cần, vẫn nên để..." Nên tự xưng là gì đây? Trẫm? Cô? Cô vương? Quả nhân? Quả vương? Thôi, đành dùng "trẫm" đi!

"Vẫn nên để trẫm tự đi một chuyến!" Liếc mắt về phía Cổ công công, không có phản ứng, xem ra mình đoán đúng rồi!

"Vâng, nô tài cẩn tuân chỉ lệnh!"

Mắt nhìn đồ ăn ngon trên bàn, thở dài một hơi, ăn một bữa cơm dễ dàng sao? Haiz...

Sải bước lên long liễn xa hoa mười sáu người nâng. Một mạch đi tới Lạc Vũ Cư.

"Bệ hạ, hiện tại thời tiết mùa hè nóng bức, lão nô quạt gió cho ngài, như vậy ngài sẽ không bị cảm nắng. Bậy bậy bậy, bệ hạ là thiên tử, sao có thể bị cảm nắng được, xem nô tài mở miệng này, bệ hạ nhất định sẽ sống thiên thu muôn đời, cùng thiên cùng thọ!"

"Được rồi, bớt vuốt mông ngựa đi, long liễn này cao như vậy, ngươi cũng không quạt đến, không cần đâu!" Cố Khinh Hàn không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, Cổ công công này, cần phải căng thẳng như vậy sao? Lại nói, nếu nguyên chủ không tốt lành gì cũng là do bị Cổ công công chiều ra thói quen xấu.

"Vâng vâng vâng, xem lão nô đi, cũng quên mất chuyện này!"

Cổ công công cầm cây quạt, nhìn về phía ngự liễn một cái, ngự liễn còn cao hơn cả y, dù kiễng mũi chân cũng với không tới, y làm sao lại không phát hiện ra chứ, chẳng lẽ y thật sự già rồi sao, ngay cả điểm này cũng không có chú ý tới.

Ngự liễn còn đang không ngừng đi về trước. Cổ công công lùi về sau vài bước, ném cây quạt trong tay cho tiểu thị bên cạnh, a dua trên mặt nháy mắt lạnh xuống, ngay cả không khí đều lạnh vài phần, sắc mặt tối tăm khát máu, giọng nói lạnh lẽo giống như từ địa ngục truyền đến, không mang theo một chút tình cảm: "Ngoài Thượng Quan Hạo ra, toàn bộ người thị tẩm tối hôm qua loạn côn đánh chết, ném vào giếng Thiên Nhân cho tạp gia!"

"Vâng, nô tài tuân mệnh!" tiểu thị khẽ gật đầu, ôm cây quạt lĩnh mệnh mà đi.

Trong giếng Thiên Nhân lại phải nhiều thêm chín oan hồn, chín người này thật đáng thương. Tuy rằng Thượng Quan quý quân không bị xử tử, nhưng lại là sống không bằng chết, cũng không tốt hơn chút nào. Nghĩ đến ngày đó cơ thể Thượng Quan quý quân trần trụi, cả người máu thịt lẫn lộn bò ra, cơ thể tiểu thị run lên, mắt co rụt lại, bước chân không khỏi càng nhanh hơn. Tính cách của bệ hạ càng ngày càng táo bạo, mỗi ngày đều gϊếŧ người, y nên cách xa một chút, đỡ phải ngày nào đó không rõ ràng làm oan hồn dưới đao.

Còn chưa tới Lạc Vũ Cư, một loạt âm thanh vật nặng rơi ầm ĩ bèn không ngừng truyền ra.

"Đoạn Hồng Vũ, ngươi đừng quá đáng quá, hậu cung không phải là thiên hạ của ngươi, không phải ngươi muốn như thế nào là có thể như thế!"

"Ta làm sao, ta thế nào, ta quá đáng như thế nào? Vệ Thanh Dương, ta nói cho ngươi biết, hậu cung này cũng không phải ngươi muốn buộc tội ai là có thể buộc tội!"

"Ngươi, quả thật ngươi không thể nói lý..."

"Đúng vậy, ta không thể nói lý, vậy ngươi trả lại mỹ nhân anh của ta cho ta"

"Ta nói rồi, chậu mỹ nhân anh kia là tự nó rơi xuống, không liên quan đến ta, ngược lại là ngươi, vô duyên vô cớ tại sao lại ném vỡ ngọc bội của ta?"

"Ta coi như cũng nhìn rõ ngươi rồi, ngươi - cái hũ nút không nói chuyện, nhưng câu nào câu nấy đều công thủ tâm kế. Ngươi - cái tên khốn kiếp này, vừa ăn cướp vừa la làng!"

"Quý quân à, quý quân à, đừng đánh, cầu xin các người đừng đánh nữa!"

"A, Đoạn quý quân, ngài không sao chứ. Đừng đánh, hai vị quý quân, xin các người dừng tay đi!"

"Bịch" "bịch" "bịch" lại là âm thanh vật nặng va chạm rơi xuống đất, kèm theo tiếng la của nhóm tiểu thị.

Cố Khinh Hàn nhìn một cái, thân hình hai người một đỏ một xanh không ngừng đánh đấm trên mặt đất, quần áo nhăn nhúm rách mướp, trên mặt hai người, vết thương chồng chất, vì phẫn nộ mà hơi vặn vẹo. Bên cạnh, mấy tiểu thị không biết làm thế nào để tách bọn họ ra, cũng không dám đi kéo.

"Độp độp độp" Cố Khinh Hàn vỗ tay, đứng dưới gốc cây ngô đồng: "Không tệ, rất xuất sắc, tiếp tục đi!"

Hai người nghe câu nói như thế, thân thể cứng đờ vài giây, rồi sau đó, vội vàng buông tay đối phương, "bịch" một tiếng quỳ xuống, đầu để dưới mặt đất lưng hướng lên trời.

"Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

"Làm sao không đánh nữa? Đánh tiếp đi!"

"Bệ hạ, thần hầu biết sai rồi, thần hầu cũng không dám nữa!" Nam tử hồng y nâng khuôn mặt hai mắt đẫm lệ lên, khụt khịt cái mũi nước, mắt oan uổng nói.

Hay cho một nam nhân biểu hiện ta thật đáng thương, mũi cao thẳng, khuôn mặt thon dài, môi đỏ không bôi son mà hồng, dáng người quyến rũ, mỗi tiếng nói cử chỉ đều lộ ra thái độ mị hoặc, cho dù hiện giờ hai mắt đẫm lệ. Đây quả thực lớn lên còn yêu nghiệt hơn cả nữ nhân. Đáng tiếc, một con mắt bị thâm một bên như mắt gấu trúc, khóe môi cũng hơi sưng lên, đoán chắc là do bị đánh rồi!

"Ồ, vậy ngươi sai chỗ nào rồi?" Cố Khinh Hàn nhìn thấy nước mũi của nam nhân này không nhịn được chế nhạo.

"Thần hầu... Tuy rằng Vệ quý quân cố ý đánh vỡ mỹ nhân anh mà bệ hạ tặng cho thần hầu, còn ra tay với thần hầu, thần hầu cũng không nên đánh trả, thần hầu không đủ rộng lượng, thần hầu sai rồi!" Đoạn Hồng Vũ lại lần nữa hít hít cái mũi, vô cùng đáng thương nhìn Cố Khinh Hàn.

Đứng bên cạnh, mắt Vệ Thanh Dương trợn trắng ở trong lòng, Đoạn Hồng Vũ này quá không biết xấu hổ, hai ba câu đều đẩy hết tội lỗi trên người y, còn ám chỉ mình không đủ rộng lượng, dẫn đầu nhằm vào y, quả nhiên, người này vô liêm sỉ thiên hạ vô địch!

"Có chuyện như vậy sao?" Cố Khinh Hàn chuyển ánh mắt về phía Vệ Thanh Dương.

"Thần hầu không hề đánh vỡ mỹ nhân anh của hắn, trước khi thần hầu tới, bồn mỹ nhân anh kia đã ở mép bàn, gió thổi qua, mỹ nhân anh lung lay rồi rơi vỡ!"

"Nói bậy, sao một cái bồn có thể bị gió thổi qua thì rơi, rõ ràng chính là ngươi hâm mộ bệ hạ sủng ái ta, cho nên lòng mới sinh ghen ghét, quăng vỡ mỹ nhân anh. Bệ hạ, bệ hạ, thần hầu không nỡ bỏ hoa tươi ngài đưa nha, mấy ngày nay, thần hầu vẫn luôn xem mỹ nhân anh còn quan trọng hơn cả mình, hiện giờ lại, lại, hu hu... Thần hầu đau lòng quá mà..."

Nhìn Đoạn Hồng Vũ hồng y quyến rũ, vươn đôi tay mềm mại như không xương, muốn bắt lấy vạt áo cô, nghĩ đến điều gì, lại suy sụp từ bỏ, trong mắt hiện lên một chút sợ hãi, đúng vậy, chính là sợ hãi, tuy rằng chỉ là chợt lóe lên, nhưng vẫn bị Cố Khinh Hàn thấy được. Mở to mắt đào hoa cực kỳ đáng thương, vô tội khụt khịt mà nhìn Cố Khinh Hàn, một nam nhân to xác, học bộ dạng của nữ nhân làm nũng khóc thút thít, Cố Khinh Hàn không khỏi ớn lạnh một trận. Đây là yêu nghiệt trong biếи ŧɦái nha, Cố Khinh Hàn nâng cho hắn một bậc, nhân yêu.

"Bệ hạ, ngài cũng biết đấy, từ nhỏ thần hầu đã không có bối cảnh gì, cha không thương, nương không yêu, toàn bộ dựa vào bệ hạ ngài sủng ái mới có ngày hôm nay, mà Vệ quý quân, hắn đường đường là thất hoàng tử được sủng ái nhất Vệ quốc, lại là do phượng hậu sinh ra, một thân tập trung trăm ngàn sủng ái. Thật ra, nếu Vệ quý quân thấy thần hầu khó chịu, ra tay giáo huấn thần hầu, thần hầu, thần hầu cũng không dám nói thêm điều gì, chỉ có thể nhận mệnh!"

Đoạn Hồng Vũ lại nhẹ nhàng khụt khịt tiếp, Cố Khinh Hàn cạn lời, đây đều là cái gì cùng người nào thế! Lạnh quá đi! Thật muốn nhấc chân chạy!

Đôi mắt bình đạm không gợn sóng của Vệ Thanh Dương hiện lên một chút trào phúng, nhanh đến mức không nắm bắt được.

Hơ, thất hoàng tử được sủng ái nhất sao, nếu được sủng ái nhất, sẽ không bị coi như lễ vật đưa tới nơi này, trải qua cuộc sống không bằng heo chó, ít nhất tiểu thị còn có thân thể trong sạch, mà y đây, cùng lắm là một món đồ chơi của nữ hoàng thôi, hô cái là tới, đuổi cái là đi, vui vẻ thì thưởng, không vui thì đánh gần chết mới thôi.