Cổ công công nghe được âm thanh bên ngoài, động tác che mặt khóc cứng đờ, nước mắt cuồn cuộn mà ra kia nháy mắt bị hắn thu trở về, rồi sau đó thay thành một biểu cảm không kiên nhẫn. Mắng nói: "Bệ hạ, ngài cứ yên tâm dùng bữa đi, mấy đại thần này luôn không có gì thì tìm việc để làm, để lão nô tống cổ các nàng đi!"
"Đám khốn kiếp này! Chẳng lẽ không biết tâm trạng của bệ hạ không tốt sao? Còn chạy tới nơi này náo loạn, thật là phiền!"
Nhìn Cổ công công thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn so với lật sách, một đường hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài, Cố Khinh Hàn không khỏi run lên, đây là nơi quỷ quái gì nha!
Bỏ miếng cá vào trong miệng: "Ừm, ăn ngon, cho vào miệng là tan, hương vị tươi ngon, không thể tưởng tượng được, thế mà tay nghề nấu ăn của Cổ công công lại tốt như vậy!"
Bên ngoài loáng thoáng truyền đến lời nói, làm Cố Khinh Hàn không khỏi thả chậm đũa.
"Đế sư đại nhân, tả tướng đại nhân, sáng sớm tinh mơ, các ngươi làm gì vậy? Chẳng lẽ không biết bệ hạ còn đang dùng bữa sao, đều tụ tập ở đây nói gì thế?" Đây là giọng nói hơi cao ngạo của Cổ công công.
Sáng sớm tinh mơ? Hiện tại còn là sáng sớm sao? Buổi trưa cũng sắp hết rồi!
"Công công, chúng ta cũng là tình huống bất đắc dĩ, hiện giờ các bá tánh thật sự là khổ không nói nổi!" Đây là người nói câu đầu tiên mang theo bi thương mà lại chỉ trích kia.
"Công công, làm phiền ngài, mời bệ hạ vào triều sớm đi!" Đây là tiếng nói của thiếu nữ mà cô đã khen hay.
"Khổ? Chẳng lẽ bệ hạ không khổ sao? Gần đây, ngày ngày bệ hạ đều ăn uống không tốt, cơm cũng chưa ăn được nhiều, bệ hạ kêu khổ với ai đây? Thần tử các ngươi, cả ngày chỉ biết bá tánh bá tánh, nhưng nào có một ngày quan đến tâm bệ hạ, đi đi đi, toàn bộ đều đi đi, đừng ở chỗ này làm gai mắt!"
"Bệ hạ, các bá tánh trôi giạt khắp nơi, có rất nhiều địa phương, chưa nói đến việc bán con trai con gái, thậm chí ngay cả việc ăn thịt cha, ăn thịt tổ tiên cũng đã xảy ra nhiều lần, ngài còn không thượng triều, đại Lưu quốc chúng ta đành phải mất rồi, mất rồi ạ!" Đây là giọng nói của một người phụ nữ già khác, bi thống ai đỗng, cao giọng kêu lớn.
Lưu quốc? Trung Quốc cổ đại có Lưu quốc sao? Sao cô lại chưa từng nghe nói đến? Xem ra bên ngoài cũng không phải chỉ có hai người nha!
"Hộ Bộ thượng thư, ngươi muốn chết sao? Thế mà dám chửi bới mắng đại Lưu quốc ta. Người đâu! Bắt nàng lại, giam vào thiên lao, chờ bệ hạ xử trí!"
"Đợi đã công công, Lý thượng thư chỉ nhất thời nghĩ sao nói vậy, xin công công tha cho nàng một mạng!"
"Ha ha ha, đại Lưu quốc có bệ hạ như vậy, sớm muộn gì cũng mất nước thôi, ngày ngày chỉ biết oanh ca yến hót, tiêu dao sung sướиɠ, tàn bạo háo sắc, hàm oan trung thần, gian thần giữa đường, đói kém khắp nơi, đất nước như vậy, có thể không mất sao, ha ha ha!"
"Lý thượng thư, thế mà ngươi lại dám chỉ trích bệ hạ, tru di chín tộc của ngươi đều không quá đáng, người đâu, còn không nhanh giải nàng ta xuống!"
"Thiên địa bất nhân, hoàng đạo bất nhân mà, trời muốn Lưu quốc ta mất, muốn Lưu quốc ta mất mà..."
"Giải xuống!"
"Kẽo kẹt", Cố Khinh Hàn đẩy cánh cửa lớn ra, lọt vào trong tầm mắt ngoại trừ rường cột chạm trổ, kim bích huy hoàng, kiến trúc nguy nga, thì ở dưới cửa điện lấy một phụ nữ trung niên, cùng một thiếu nữ làm chủ đạo, nữ nhân mặc triều phục quỳ đầy đất. Đúng vậy, chính là nữ nhân, tuy rằng cô không rõ ràng lắm, tại sao mấy thị vệ, đại thần này đều là giới tính nữ, còn lớn lên mập mạp, cường tráng như vậy.
Mà bên cạnh, một người phụ nữ già qua tuổi bảy mươi bị hai thị vệ ấn xuống, vẫn đang không ngừng ngửa mặt lên trời kêu lớn, thống hận trời cao, thống hận hoàng đế. Vẻ mặt u ám lạnh băng của Cổ công công cũng chưa kịp thu lại.
Thời điểm Cố Khinh Hàn đẩy cửa ra, một đám đại thần ngơ ngẩn nhìn cô, sửng sốt chừng nửa ngày, tiếng hô rung trời mới truyền đến:
"Chúng thần khấu kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Kêu lớn tiếng như vậy làm gì, cô lại không nghễnh ngãng. "Đứng dậy đi!"
"Tạ bệ hạ vạn tuế!"
"Bệ hạ, Lý thượng thư chỉ nhất thời nóng vội, nói không lựa lời, xin bệ hạ nể tình Lý thượng thư vẫn luôn trung thành hết lòng, xử trí nhẹ nhàng!"
Người được gọi là phụ nữ trung niên - đế sư đại nhân tiến lên một bước, hành lễ với Cố Khinh Hàn.
"Thả Lý thượng thư ra, ngày mai thượng triều!"
Bỏ xuống một câu, Cố Khinh Hàn lập tức cất bước vào cửa điện. Tại thời điểm một chân bước vào bèn dừng lại, xoay người, lại bỏ xuống một câu:
"Đúng rồi, thông báo xuống dưới, toàn bộ đại thần trong triều dâng một bản tấu chương, liệt kê toàn bộ tên, chức quan, khu vực phụ trách, việc làm cống hiến trọng đại mấy năm nay, khuyết điểm, cùng với quan hệ ở trong triều của các ngươi ra. Càng tỉ mỉ càng tốt, trước giờ cơm tối phải nộp, nếu mà liệt kê không cẩn thận, hoặc là có điều gì giấu giếm, hơ hơ..." Cố Khinh Hàn cười nhạt một tiếng. Ngay sau đó xoay người về phòng.
Ở cửa đại điện, mọi người chưa kịp phản ứng, nửa ngày lúc sau, tiếng hoan hô rung trời vang lên.
"Bệ hạ anh minh, bệ hạ vạn tuế ạ!"
Không ít đại thần lau nước mắt, ông trời có mắt, rốt cuộc bệ hạ cũng muốn vào triều sớm. Rốt cuộc muốn vào triều sớm rồi!
Đối với việc bảo các nàng viết tấu chương, ngược lại thì các đại thần cũng không để ở trong lòng, mấy năm nay, bệ hạ cũng đã từng chơi loại trò chơi này, các nàng cũng quen rồi, chẳng qua lần này chỉ nhiều thêm một cái cấp vị, chức quan thôi.
Lý thượng thư sờ sờ cổ, đầu còn ở, cửu tộc cũng chưa bị sao. Y cho rằng, y cho rằng, hôm nay y chết chắc rồi! Vừa nãy vẫn đang hối hận mình quá mức kích động, gây tai họa cho cả nhà.
"Ha ha, không chết, không bị xét nhà, ha ha ha!" Lý thượng thư cười to.
Khóe miệng Cố Khinh Hàn khẽ nhếch. Vị nữ hoàng này, thật ra rất hạnh phúc, ít nhất trong triều có nhiều trung thần như vậy thay nàng ta làm việc.
Thôi, nếu đã đi tới nơi này, coi như vì bá tánh làm chút việc đi. Chỉ là đáng tiếc công ty mà cô rất vất vả mới sáng lập được. Cũng không biết cô đi rồi, công ty cô sẽ do ai phụ trách, hiện tại thì thế nào? Công ty là tâm huyết của cô cùng hắn, giống như là con của cô, đột nhiên không còn, trong lòng không khỏi xẹt qua một chút phiền muộn.
"Bệ hạ, nếu mà ngài không thích thượng triều, trực tiếp đá những người đó đi là được rồi, tội gì phải làm tự làm khổ mình đâu, lão nô nhìn là đau lòng mà!"
Cổ công công từ bên ngoài tiến vào, lau một đống nước mắt nước mũi.
Nhìn biểu cảm đau lòng trên mặt Cổ công công, Cố Khinh Hàn nhíu mày lại, Cổ công công này là thật sự đau lòng cho cô, hay là có mục đích riêng, rốt cuộc thời gian dài không thượng triều, quốc gia có thể yên ổn sao?
"Không sao, dù sao nhàn rỗi cũng sẽ nhàm chán!"
"Bệ hạ, ngài chính là mềm lòng, nhóm thần tử này thật sự là quá không hiểu chuyện, gây phiền phức cho bệ hạ!"
Cổ công công vung phất trần trong tay, oán giận.
"Bệ hạ, bệ hạ, không ổn rồi, hai người Vệ quý quân và Đoạn quý quân đánh nhau rồi!"
Ngoài cửa, một tiểu thị vội vã chạy vào, trên mặt nôn nóng cuống quít.
"Kêu la cái gì, kêu la cái gì, không thấy được bệ hạ còn chưa ăn cơm xong sao? Một đám không để người ta bớt lo!"
Tiểu thị nghe được câu chỉ trích kia của Cổ công công, "bịch" một tiếng quỳ trên mặt đất, trán áp sát để trên mặt đất, cơ thểh không ngừng run rẩy.
"Bệ hạ tha mạng, công công tha mạng, nô tài biết sai rồi, về sau nô tài cũng không dám nữa!"
"Nói đi! Đây là có chuyện gì?"
"Bẩm bệ hạ, bẩm công công, nô tài cũng không biết làm sao, chỉ nhìn thấy Đoạn quý quân và Vệ quý quân giơ tay đánh nhau, hiện nay hai vị quý quân còn đang ẩu đả ở Lạc Vũ Cư!"
Cổ công công nhíu mày, hai vị quý quân, một vị là quý quân bệ hạ sủng ái nhất, một vị là hoàng tử Vệ quốc sủng ái nhất, cho dù là vị nào, y đều không có quá nhiều quyền lực đi can thiệp. Ánh mắt không khỏi nhìn về phía Cố Khinh Hàn.
Cười một cách chán ghét, nói: "Bệ hạ, ngài xem, ngài muốn đi qua nhìn không? Hay là để lão nô đi qua xem một cái là được?"
Cố Khinh Hàn sờ sờ cái mũi. Đoạn quý quân, Vệ quý quân, đó lại là ai? Ngay cả đại thần trong triều, Cổ công công đều không để vào trong mắt, cố tình trong mắt lại lộ ra một chút kính sợ đối với hai người bọn họ, đây ngược lại có ý sâu xa. Nếu không tự mình đi, có thể bị bại lộ không?