Love Is Pain

Chương 13

Cánh cửa mở ra thu hút tát cả các ánh mắt của mọi người. Riêng Thanh Di ngạc nhiên thấy Nghiên Dương. *Sao chị ấy lại ở đây*

“Hách thiếu gia à, cậu định bắt ai làm vợ vậy”. Cái giọng lạnh lẽo đến âm độ là Việt Trạch rùng mình.

“Mày là ai? À tao nhớ rồi, định đến cứu người yêu à, người yêu mày sắp là vợ tao rồi hahaha” tiếng cười đểu của Việt Trạch làm Bạch Thanh Di nhăn mặt.

“Vợ cậu? Để tôi xem cậu đủ bản lĩnh để cướp không đã” Nghiên Dương nhếc mép nhìn Việt Trạch. Có thể thấy ánh mắt của Nghiên Dương đã thay đổi, nó chứa sự tức giận pha chút dữ tợn.

“Con cóc ghẻ như mày mà đòi tạo phải sợ á, để tao xem con như mày làm được gì” Việt Trạch dùng ánh mắt khinh bỉ và kiêu ngạo nhìn Nghiên Dương.

Hắn ta vừa dứt lời vang lên tiếng chuông điện thọa vang lên “Alo, ba gọi con” Việt Trạch hí hửng nghe điện thoại.

“Mày làm cái gì vậy hả, hết chuyện làm sao mà lại đi cướp vợ của người ta” ba hắn giận quát lớn.

“Sao ba biết ạ? Mà người ta đã cưới nhau đâu” Việt Trạch ấm ức

“Mày đi về ngay cho tao. Nhờ mày cướp vợ Dịch Tổng mà công ty bị hủy hợp đồng rồi đấy. Mày hài lòng chưa?” ba Việt Trạch hét lớn vào điện thoại. Nói sau không để hắn nói thêm câu nào ông đã tắt máy.

“D..Dịch Tổng??” hắn ta sợ xanh mặt không nói lên lời.

“Giờ mới biết là hơi bị kém thông minh đó chàng trai” Ngọc Trân nắm tay Giai Kỳ đi vào.

“Dám động đến chị em của bổn tiểu thư ? Ngươi chết chắc” Gia Kỳ nghiến răng.

“Ninh tiểu thư, Thẩm tiểu thư?” mặt hắn đã xanh giờ còn xanh hơn * Không ngờ cô ta lại quen nhiều người chức lớn như vậy*.

“Còn chưa chịu đi? Hay để tôi cho cậu khỏi đi luôn nhá” Ngọc Trâm nhếch mép nhìn Việt Trạch. Chỉ là thiếu gia của Hách Gia nhỏ bé, có 10 người Hách Gia như vậy cô cũng không sợ.

“Tụi bây được lắm, cứ đợi đó. Còn ông, nợ tiền mà không trả đừng trách tôi” Việt trạch tức nhưng không làm gì được đành bỏ đi.

“Á à, mày ngon thì nhào vô, chắc tao sợ mày. Ngon nhào vô” Gia Kỳ lanh chanh đứng ra cửa chửi đám đàn em và Việt Trạch.

Việt Trạch tức quay lại định đánh thì Ngọc Trâm đi ra lạnh lùng nhìn hắn với kiểu *thử động vào người yêu bà xem, động đi, giỏi động xem bà chém chết cha mày luôn đó, mày thích nhìn không, bà khô máu với mày luôn giờ chứ*

Giai Kỳ thấy Ngọc Trân bảo vệ thì nói to cà khịa hắn tiếp “Ủa ủa sao dọ, sao đứng đó dọ hay thích choảng nhau với chị hả cưng, ngon nhào vô mà choảng này. Đâu, nhào vô”

Không chịu được hắn bỏ đi. Giai Kỳ cười sảng khoái “Ủa alo, đi đâu vậy. Từ sau bớt tạo nghiệp nha đĩ, gặp cái thứ khùng”.

“Thôi, vào xem Thanh Di sao đi” Ngọc Trân cười hiền kéo Giai Kỳ vào trong. Bên trong nhà, Thanh Di ôm lấy ba mình khóc, nàng không nghĩ mấy người đó đánh ba nàng mạnh như vậy. Nghiên Dương chẳng biết an ủi nàng như nào nên đành đứng im. Lúc sau, Thanh Di đi lại, Giai Kỳ buông tay người yêu ôm lấy Thanh Di “biết tao lo cho mày lắm không, từ sau không được bỏ tao bên ngoài đâu đó”

“Rồi rồi. Mà sao chị biết vậy Ngọc Trân” Thanh Di tò mò hỏi.

“Giai Kỳ gọi cho chị, chị kéo thêm Dịch Tổng đến” Ngọc Trân khoanh tay nhìn nàng.

“Cảm ơn mấy đứa nhiều” Bạch Tổng đứng dậy.

“chủ tịch/ Bạch Tổng” Ngọc Trân và Nghiên Dương đồng thanh

“Ủa ... sao ... chị gọi chú Bạch là chủ tịch? Chẳng lẽ...” Giai Kỳ mở to mắt nhìn, chẳng phải Ngọc Trân nói chị ấy làm ở công ty nhỏ mà.

“Giai Kỳ, chị xin lỗi, chị làm ở Bạch Thị” Ngọc Trân ôm Gia Kỳ vào lòng thủ thỉ.

“Chị làm chức gì ở Bạch Thị” Giai Kỳ dựa vào ngực Ngọc Trân hỏi.

“Giám đốc” Ngọc Trân bình thản trả lời.

“Sao chị lại giấu em” Giai Kỳ nghe đến chữ giám đốc thì giật mạnh ra khỏi người Ngọc Trân.

“Chị ...” Ngọc Trân không biết phải giải thích như nào.

“Tôi không nói chuyện với chị nữa” Giai Kỳ đi ra chỗ Thanh Di đứng không thèm nhìn Ngọc Trân.

“Giai Kỳ...” Ngọc Trân định chạy theo nhưng có người gọi đến, cô đành phải đi.

Nãy giờ Nghiên Dương đứng nói chuyện với Bạch Tổng và Thanh Di. Bạch Tổng thấy mệt nên ông lên phòng nghỉ trước. Nghiên Dương bảo hai người yên tâm vì số tiền nợ cô đã trả đủ rồi.

“Khi nào đủ tiền em sẽ trả chị” Thanh Di áy này vì đây là chuyện của gia đình mà lại ảnh hưởng đến người ngoài.

“ Không cần đâu” Nghiên Dương bình thản nói với nàng.

“Không được đâu nó đâu phải số tiền nhỏ đâu” Thanh Di kiên quyết

“Thế trả luôn bây giờ đi” nghiên Dương đùa nói

“Nhưng...” Thanh Di không biết làm thế nào, tra tiền giờ cô không đủ.

“ Không tra được bằng tiền thì lấy thân em ra mà trả” Nghiên Dương cười nhìn Thanh Di, cô muốn biết Thanh Di sẽ phản ứng như thế nào