Trước Ly Hôn Một Ngày, Tôi Yêu Ông Xã

Chương 2.2: Muốn được ông xã hôn hôn

Lúc này giọng nói của Phương Thanh Vãn lại truyền đến:

[Đêm qua bị ông xã chơi hỏng rồi. Chân mềm ơi là mềm, thật muốn ông xã ôm ấp hôn hít aaaa.]

Lục Chi Bắc nhớ tới hình ảnh cô bị mình "làm" cho máu tươi chảy ròng ròng, ánh mắt anh tối sầm, trực tiếp bế ngang cô lên.

"Anh làm cái gì vậy hả? Mau buông ra."

Hai tay Phương Thanh Vãn không ngừng đấm bùm bụp vào ngực Lục Chi Bắc.

[Mùi cơ thể của ông xã thơm quá, l*иg ngực của ông xã cũng rắn chắc ấm áp quá đi à!!! Hừ, chỉ biết hùng hục như trâu mà cắm mình, hơn nữa hình như hôm qua mới chỉ hơn 10 phút đã bắn rồi nhỉ? Không phải chứ? Chẳng lẽ sau này anh ấy sẽ càng ngày càng nhanh? Cuối cùng thành người đàn ông giây trước đút vào giây sau đã bắn à?]

[Không cần đâu hiccc, chuyện giường chiếu sau này của mình phải tính sao đây? Mình có nên đi tìm bác sĩ Phó để kê cho ông xã một đơn thuốc bổ thận tráng dương không nhỉ?]

Tay Lục Chi Bắc đang ôm Phương Thanh Vãn run lên, cả người cô ngã trên mặt đất.

"Cô tự đi về đi."

Chỉ thấy Lục tổng đen mặt cùng trợ lí lên xe.

Trên xe, khí tràng của Lục Chi Bắc đông lạnh, đông lạnh đến nỗi trợ lĩ cũng phải run bần bật.

"Lục tổng, phu nhân vẫn còn ở cửa Cục Dân Chính, thật sự không cần đưa cô ấy về sao ạ?"

"Không cần!"

Lục Chi Bắc nghiến răng nghiến lợi nói.

"Ơ hay cái đồ kì quái này!" Phương Thanh Vãn nhìn theo bóng dáng ô tô mà cắn môi nói. Nhưng chờ sau khi Lục Chi Bắc đi rồi, cô lập tức ôm hai tay nhảy nhót.

Aaaa! Đây là lần đầu tiên Lục Chi Bắc bế cô theo kiểu công chúa ở bên ngoài.

Cô kích động đến nỗi khoé mắt đều ươn ướt. Vĩnh viễn Lục Chi Bắc cũng không thể tưởng tượng được rằng cô đã yêu thầm anh rất nhiều năm.

Vì quá kích động nên Phương Thanh Vãn không chú ý đèn xanh đèn đỏ. Một chiếc xe màu đen vùn vụt lao đến, lúc Phương Thanh Vãn muốn tránh cũng không kịp rồi.

Chờ cô lần nữa tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trong bệnh viện, mùi nước sát trùng nồng nặc rất khó chịu.

"Cô Phương, lớn như vậy rồi mà đi đường không biết để ý đèn đỏ sao?" Lục Chi Bắc đứng ở trước giường bệnh, trong mắt tràn đầy tơ máu đỏ tươi. Anh ở bên trông cô nên đã hai ngày chưa ngủ.

"Lục tổng đang mắng tôi đấy à?"

Phương Thanh Vãn lạnh lùng nhìn Lục Chi Bắc.

[Huhu ông xã thật quá đáng! Ông xã không biết lúc ấy em rất sợ à? Em sợ cứ như vậy mà chết thì sẽ không được nhìn thấy ông xã nữa huhu.]

[Người ta đau lắm í, cả tay cũng đay, muốn được ông xã ôm ấp hôn hít thì vết thương mới nhanh khỏi được.]

Lục Chi Bắc nhìn cô gái kiên cường mạnh mẽ trước mắt, lại nhịn không được ôm lấy cô.

"Chuyện này là tôi không đúng. Tôi không nên bỏ em lại một mình ở Cục Dân Chính."

Phương Thanh Vãn ngẩng đầu chần chờ nhìn Lục Chi Bắc, nghi ngờ hỏi: "Anh thật sự là chồng tôi đấy à?"

[Áaaa, Lục Chi Bắc dịu dàng với mình quá đi. Bị thương lần này cũng đáng lắm. Thật muốn sinh khỉ con cho ông xãaa. Xem anh hiểu chuyện như vậy thì bổn tiên nữ cũng không chê kĩ thuật làʍ t̠ìиɦ của anh kém nữa. Nghe người ta nói nếu phái nữ mà ở phía trên thì sẽ kéo dài thời gian thêm một chút. Nếu không lần sau mình tìm cơ hội cưỡi côn ŧᏂịŧ của ông xã vậy.]

Đôi tay đang ôm Phương Thanh Vãn của Lục Chi Bắc nháy mắt cứng đờ, tươi cười ở khoé miệng cũng đọng lại trên mặt.

_____

[Về chuyện làʍ t̠ìиɦ hằng ngày]:

Nữ chính khi làʍ t̠ìиɦ thì phải tỏ vẻ thẹn thùng.

Nữ chính: Lục Chi Bắc, hôm nay em không muốn lắm, hay là dừng tại đây đi.

Nam chính nghiêm túc nghe.

[Huhu đến đây đi, đến chà đạp em đi đá đì ơi. Không cần vì em là bông hoa yêu kiều mà thương tiếc em đâu đá đì ơii!!!]