Chia Tay Đi, Em Muốn Về Nhà Làm Ruộng

Chương 28: Gặp chuyện không may

Đây là một nụ hôn cực kỳ dài.

Từ trước đến nay chưa bao giờ Trữ Vệ vội vàng gấp gáp như vậy, anh dùng sức hôn, giống như đang muốn xác nđịnh sự tồn tại của Nhạc Tâm. Gắn bó giao hòa, nghe thấy từng nhịp thở của nhau. Trong mũi toàn là hương thơm nhàn nhạt trên người Nhạc Tâm, anh dùng môi lưỡi đi miêu tả, đi cảm thụ, đi xâm chiếm, tựa như làm như vậy là có thể làm cho hơi thở của mình lấp kín Nhạc Tâm, làm cho Nhạc Tâm... thuộc về mình.

Nhạc Tâm mềm mại dựa vào lòng Trữ Vệ, đáp lại cái hôn kịch liệt của anh.

Từ nhỏ, sư phụ Đạo Nhất tiên quân đã giáo dục cô, phải độc lập tự chủ mọi chuyện, không nên có suy nghĩ dựa dẫm vào người khác. Nhạc Tâm vẫn luôn làm như vậy, nhưng lúc dựa trong ngực Trữ Vệ, cô cảm thấy an toàn, ấm áp và tình yêu vô tận, tựa như một cảng dừng chân, có thể thả lỏng, khôi phục tinh thần.

Từ Trữ Vệ, Nhạc Tâm cảm nhận được sự được yêu và muốn yêu,

Anh lạc quan, cởi mở, dặt cô ở trên đầu quả tim, nguyện ý mở lòng tiếp nhận cô. Dành tất cả tình yêu cho cô, cũng biểu lộ rõ ràng với cô. Thẳng thắn, thành khẩn, rõ ràng và kịch liệt. Cô không thể nào cự tuyệt được.

Ở cùng với anh, cô luôn luôn vui vẻ, nhịn không được sẽ bật cười sung sướиɠ.

Trữ Vệ thích cô, cô thích Trữ Vệ.

Trong thiên hạ, không có gì đẹp bằng chuyện hai người đều có tình có ý với nhau.

Cô đối với Trữ Vệ cuối cùng vẫn có chút cưng chiều và dung túng không thể tự chủ được, không phải kiểu người lớn với trẻ nhỏ, mà là đối với người yêu.

Cô thương anh, cho nên bằng lòng chiều chuộng anh ở một mức độ nào đó.

Cô ôm lấy anh, cảm nhận được bắp thịt căng cứng, len lén sờ tám khối cơ bụng mà cô thèm nhỏ dãi đã lâu, ừm, xúc cảm đẹp đẽ y như trong tưởng tượng của cô.

Trữ Vệ dùng sức hôm quá mức, lúc tách ra, Nhạc Tâm cảm thấy môi hơi đau.

Cả phòng an tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở dốc dồn dập của hai người.

Mắt Nhạc Tâm sáng lấp lánh, trên gương mặt trắng nón khẽ đỏ ửng, diễm lệ chói mắt như ánh hào quang, đôi môi đỏ thắm óng ánh màu nước, càng làm cho lòng người sinh nhộn nhạo.

Trữ Vệ nhịn không được, cúi đầu duỗi lưỡi liếʍ liếʍ, nhẹ nhàng, độ mạnh yếu vừa phải, cẩn thận từng li từng tí, dáng vẻ rất là quý trọng.

Trong không khí toàn là những phân tử mập mờ, bong bóng hồng bay khắp nơi. Nhạc Tâm không quen bầu không khí như vậy, cô lướt mắt sang chỗ khác, cố khôi phục sự trấn định: "vừa rồi anh đang viết gì đó?"

Lúc cô đến, Trữ Vệ ngồi trước bàn, trước mặt mở một chồng giấy thật dày..

Trữ Vệ kéo cô đến trước bàn, cầm lấy kế hoạch của mình cho Nhạc Tâm xem.

< Làm thế nào để yêu đương thật vui vẻ với tiểu tiên nữ >.

Nhạc Tâm: "..."

Trữ Vệ tràn đầy phấn khởi: "Em xem xem cần bổ sung thêm gì không?"

Cưỡi ngựa, leo núi, tay trong tay ngắm hoàng hôn; nhảy dù, nhảy cao, đi khu vui chơi. Ôm nhau dưới mưa hoa hồng, hôn môi trên vòng đu quay.

Lãng mạn, tươi đẹp, không tệ.

Thế nhưng: "Anh vừa tiếp nhận công ty, có thời gian đi không?"

Trữ Vệ: "Anh sẽ nỗ lực tăng ca..." tranh thủ cuối tuần cũng không nghỉ.

"Không vội, chúng ta còn nhiều thời gian. "

Nhạc Tâm nói: "Không cần gắng sức như vậy, như trước đây là tốt rồi."

Trữ Vệ kiên quyết không đồng ý: "Không thể giống như trước được, trước đây vì sợ bị em phát hiện anh giả nghèo sẽ không thích anh, nên anh cũng không dám mua đồ ăn ngon cho em, cũng không dám tặng em đồ quá đắt. Bây giờ không giống như thế, anh muốn ăn với em bữa cơm đắt tiền nhất, mua cho em quà tặng đắt tiền nhất. Trước đây lãng phí nhiều thời gian như vậy, anh bù lại tất cả!"

Ba anh nói đúng, nhà bọn họ có mỏ, nên cho bạn gái thứ tốt nhất, giống như ba anh cho mẹ anh vậy.

Hơn nữa, sinh viên yêu dương có thể giống như bá đạo tổng tài yêu đương không? Không thể! Cho là máy bay trực thăng và mỏ trong nhà anh dùng để trưng bày hay sao?

Nhạc Tâm không nói lại anh: Vậy đi, anh vui vẻ là được rồi.

Đám rau xanh dựa theo < Ba mươi sáu kế trồng trọt > mà trồng nên, lúc này rốt cục cũng có đất dụng võ. Trữ Vệ mang đám rau xanh được nuông chiều từ bé ra cho Nhạc Tâm xem, rau xanh mới nảy mầm rụt rè chui ra khỏi đất từng chút, từng chút. Tuy là đám rau xanh này trông như rau xanh thông thường, nhưng đây là rau xanh biểu đạt tình yêu của anh với Nhạc Tâm. Dưới sự ám chỉ mãnh liệt của Trữ Vệ, Nhạc Tâm vươn một tay ra, cong ngón tay ghép thành một hình trái tim với anh trên nền xanh mơn mởn cảu mầm rau để anh chụp một tấm, sau đó đăng lên vòng bạn bè, kín đáo khoe ân ái.

Trữ Vệ cảm thấy mỹ mãn.

Hoắc Thành - thánh sống ảo, vài giây sau đã bình luận: "Trang trí như này là phòng ngủ của cậu đúng không? Được đấy, người anh em, cố gắng lên, dũng cảm lên!"

Sợ bị Nhạc Tâm thấy, Trữ Vệ nhanh chóng xóa bình luận của Hoắc Thành, vành tai nóng lên. Anh mặc niệm: mình là một cậu bé thuần khiết.

Hoắc Thành phát hiện bình luận bị xóa gửi tin nhắn cho anh, lời ít mà ý nhiều: "Hèn!"

Kinh sợ Trữ Vệ hỏi Nhạc Tâm: "Đêm nay em còn ở, ở lại không?"

Ngủ trong sáng.

Ở lại sao? Nếu như sư phụ biết, có giáo huấn cô không đủ rụt rè không?

Nghĩ tới sư phụ, Nhạc Tâm nhớ tới đưa cho Trữ Vệ khối ngọc bội kia.

Cô đi tới bên giường, cúi người đưa tay sờ dưới gối.

Trữ Vệ đang chờ câu trả lời: "?" không rõ ràng cho lắm.

Thấy Nhạc Tâm lấy ra khối ngọc bội kia, Trữ Vệ đi tới. Khối ngọc bội nhìn như bình thường, dưới ánh đèn lại trở nên trong suốt, trơn mịn nhẵn bóng .

"Năm đó lúc sư phụ em cho em khối ngọc bội này đã nói chờ đến một ngày em gặp được người mình thích thì tặng nó cho đối phương."

Cô đã tặng nó cho anh, cho nên, nhất định là cô thích anh.

Ánh mắt Trữ Vệ bỗng dưng trở nên mềm mại hơn.

Khối ngọc bội kia Nhạc Tâm đưa cho anh lúc trước khi tốt nghiệp đại học, khi đó cô cũng chưa nói cho anh biết ý nghĩa của khối ngọc bội này. Nhưng ở trong lòng Trữ Vệ khối ngọc bội này vẫn luôn là tín vật đính ước của anh và Nhạc Tâm, anh nâng niu trân trọng nó vô cùng.

Ở trên đời này, sợ rằng chỉ có Nhạc Tâm là thật lòng yêu con người anh mà không phải là yêu thân phận phú nhị đại của anh.

Nhạc Tâm có sư phụ. Trữ Vệ nhấn vào trọng điểm, âm thầm nhớ kỹ, anh không quá rõ ràng quá khứ của Nhạc Tâm, cô không đề cập tới, anh cũng hiểu ý không hỏi đến.

Tiểu tiên nữ cần được tôn trọng.

Trữ Vệ tạm gác lại tư duy yêu đương, dùng chỉ số IQ vốn có của mình, nhanh chóng nhớ tới sự việc lần trước mà anh cho là mơ. Nếu Nhạc Tâm là tiểu tiên nữ, vậy lần trước anh cho là nằm mơ nhưng thật ra là thật?

Trữ Vệ: "!"

Tự mình đội nón xanh cho mình vẫn ổn chứ?

Anh nhớ kỹ lần kia cô nói cô đã từng có vị hôn phu, cho nên: "Khối ngọc bội này em chỉ tặng cho mỗi anh thôi?"

Nhạc Tâm: "Tất nhiên."

Điều này nói rõ Nhạc Tâm chỉ từng thích một mình anh. Trữ Vệ rất hài lòng.

Nhạc Tâm nắm viên ngọc bội trên tay, rất nghiêm túc hỏi Trữ Vệ: "Anh có để ý em biết vị trí của anh mọi lúc mọi nơi không?"

Một người bạn trai dù đang ở đâu làm gì cũng sẽ gửi định vị cho cô chắc chắn sẽ không để ý, nhưng Nhạc Tâm vẫn hỏi. Cô cũng tôn trọng bạn trai của cô.

Trữ Vệ: "Không để ý."

Vừa dứt lời, Nhạc Tâm kéo tay trái của anh, duỗi phẳng tay, lòng bàn tay anh và cô đặt đối lập nhau, khối ngọc bội kia ở giữa hai tay.

Trữ Vệ chỉ cảm thấy một luồng man mát xuyên qua tay anh, rất nhanh, từ đầu đến cuối chỉ khoảng một giây, sau đó biến mất.

Nhạc Tâm đã dời tay đi: "Nhìn này."

Trữ Vệ kinh ngạc phát hiện, không thấy khối ngọc bội kia đâu nữa.

"Nó ở trong người anh, có nó em có thể tìm tới anh bất cứ lúc nào.Nếu như anh muốn gặp em, em có thể đi gặp anh ngay. Gặp phải nguy hiểm, nó cũng sẽ bảo vệ anh."

Đây có phải là Nhạc Tâm đánh dấu lên người anh không? Từ nay về sau, anh thuộc về cô rồi?

A, đêm nay, anh cảm giác anh đã đi tới đỉnh cao của đời người.

"Anh không cần lo lắng, nếu anh yêu người khác, em sẽ lấy nó ra khỏi người anh." Nhạc Tâm trông có vẻ nhẹ nhàng, lời nói lại không nhẹ nhàng như vậy: "Với điều kiện tiên quyết là anh không bị em đánh chết."

"Sẽ không. "

Đôi mắt xinh đẹp của Trữ Vệ nhìn thẳng Nhạc Tâm, ở trong đó có ánh sao, có sắc nước, còn có một mảnh thâm tình nho nhỏ, anh dịu dàng hôn lòng bàn tay mình.

Tự dưng Nhạc Tâm lại cảm thấy hơi nóng.

Hôn xong, Trữ Vệ đột nhiên nghĩ đến cái gì chần chờ hỏi Nhạc Tâm: "Nó ở trong thân thể anh, em có thể cảm nhận được anh đang suy nghĩ gì sao?"

"Không thể, làm sao, có bí mật gì mà em không thể à?"

"Cũng không phải bí mật..." chỉ là trong đầu có một đống phế phẩm không trong sáng.

Nhìn anh ấp úng, Nhạc Tâm nổi lên lòng hiếu kỳ: "Đó là cái gì?"

"Không có gì..."

Ánh mắt Trữ Vệ hoảng hốt, không biết đặt vào đâu, có vẻ co quắp lại chột dạ. Từ bộ dáng thẹn thùng này Nhạc Tâm tỉnh ngộ, tựa như cô biết là cái gì.

Từ trước đến nay da mặt Nhạc Tâm tương đối dày mà lúc này cũng cảm thấy không được tự nhiên, cô ho nhẹ một tiếng, đổi trọng tâm câu chuyện.

Đêm đó, Nhạc Tâm trở về nhà, không hề ở lại.

Ngày hôm sau Nhạc Tâm tỉnh lại nhận được một lời mời kết bạn kèm ghi chú: "Tôi muốn mua 60 cân nho". đơn hàng tới cửa, Nhạc Tâm chắc chắn sẽ không từ chối, cô nhấn đồng ý. Không bao lâu, đối phương gửi đến một tin nhắn thật dài, ca ngợi nho ủa cô bằng nhiều góc độ. Dùng từ cực kỳ đơn giản, nhưng dễ dàng biểu đạt tâm tình của người dùng đang rất tốt.

Thí dụ như: "A, đây là nho tiên gì vậy? Chỉ có ở trên trời, nhân gian hiếm khi được nếm mấy lần?"

"A a a a, tôi thét chói tai, tôi khóc, đều do nho quá ngon!"

"Quá đặc biệt, quá ngon! Ăn ngon, ăn ngon, thật đặc biệt, ăn thật ngon! Tôi muốn bùng nổ!"

Nick name là Thiếu nữ xinh đẹp mập mạp thích ở nhà, cuối cùng gửi đến một thính cầu từ sâu trong linh hồn: "Tiểu tiên nữ tỷ tỷ, mỗi ngày chị có thể hạ phàm đưa cho em 60 cân nho không?"

Sáng nay Con Dấu rất là u buồn, nó bay đi bay lại trước mặt Nhạc Tâm, đau lòng nhỏ giọng oán giận: "Nhạc Tâm, tôi không liên lạc được với Chân Dung Phong rồi, lẽ nào Đại minh tinh trinh thám sắp hết, tình hữu nghị giữa tôi và anh ấy cũng chấm dứt sao?"

Nó liếc đến tin nhắn của cô gái kia, lực chú ý bị hấp dẫn, kinh hãi: "Sao cô ấy lại biết thân phận của cô?"

Tuy là tự biết mình mù chữ, nhưng Con Dấu ở nhân gian nhiều năm như vậy cũng không phả sống vô ích, năng lực đọc viết các chữ cơ bản nó vẫn phải có. Nếu không..., trước đây không có Chân Dung Phong, nó không có cách nào trộm dùng điện thoại di động của Nhạc Tâm xem Đại minh tinh trinh thám. Bây giờ Chân Dung Phong mất liên lạc rồi, lẽ nào nó lại phải trở lại cuộc sống trộm dùng điện thoại di động của Nhạc Tâm sao?

Không được, như vậy nào có vui vẻ hứng khởi bằng việc vừa xem vừa thảo luận với Chân Dung Phong ?

"Cậu nghĩ nhiều" Nhạc Tâm trả lời bên kia: "Mỗi cô gái đáng yêu đều là tiểu tiên nữ nha."

Mỗi ngày mua 60 cân nho, dù cho không khen nho ngon, chỉ trả tiền, cô cũng bằng lòng bán ngay. Cô gái này thật là đáng yêu, cô muốn giảm giá cho cô ấy.

Con Dấu nhìn Nhạc Tâm gửi biểu cảm đáng yêu, lần nữa hoài nghi tính chân thực của thần thổ địa năm nay.

"Cậu nói Chân Dung Phong không liên lạc được là sao?" Nhạc Tâm tranh thủ rời khỏi điện thoại di động ngẩng đầu hỏi.

"Không biết, tối hôm qua tự dưng tôi mất liên lạc với anh ấy..." Con Dấu buồn buồn.

Đúng nó đã đặt một tia thần hồn ở trên người hắn thì sẽ không thể xảy ra tình huống như vậy.

Vậy cũng chỉ có một trường hợp, ngón tay Nhạc Tâm dừng một chút: "Anh ta đã xảy ra chuyện."

Trữ Vệ ăn xong điểm tâm, mang theo bản kế hoạch chuẩn bị đi làm.

"Đứng lại!"

Trữ Bốc Phàm ngồi ở trên ghế sa lon ăn điểm tâm sáng hét lên một tiếng, ông đứng dậy, khó hiểu mà đi tới trước mặt Trữ Vệ, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Trữ Vệ từ trên xuống dưới.

Trữ Vệ: Không phải là ba trộm thấy được bản kế hoạch thư mình rồi chứ? Xong, nhiều sơ hở như vậy, chẳng lẽ là bị ba phát hiện thân phận tiểu tiên nữ của bạn gái rồi?

Trữ Bốc Phàm mở miệng nói: "Thiếu niên, tôi coi thấy mặt cậu như hoa đào, đáy mắt xán lạn, sao Hồng Loan của cậu di chuyển rất lợi hại, nhảy lên nhảy xuống."

Trữ Vệ: "... " Hình dung như vậy, chẳng lẽ sao Hồng Loan bị chứng động kinh?

Trữ Bốc Phàm móc ra một tờ giấy cố tình gấp như bùa vàng từ trong túi ra: "Đêm qua tôi bói sao, đặc biệt vẽ cho cậu một tấm bùa dào hoa, đảm bảo tình yêu thuận lợi. "

"Không cần cám ơn nhé, ai bảo tôi là ba ba cậu cơ chứ."

Trữ Vệ dùng ánh mắt "Ba bị bệnh tâm thần" nhìn ba mình, thân thể cũng rất thành thực, tiện tay nhận lấy bùa đào hoa nhét vào trong túi công văn.

Bạn gái về nhà trồng ruộng cũng có thể là tiểu tiên nữ, ba ba học vẽ bùa lại từ đầu có lẽ vẽ ra được bùa đào hoa có tác dụng thì sao.

Thế giới này tràn đầy kỳ tích.

Trữ Bốc Phàm nhìn bàn tay trống không, không thể tưởng tượng nổi. Con trai chưa bao giờ phong kiến mê tín thực sự cầm lấy bùa đào hoa mà ông vẽ, đây là đột nhiên đổi tính, hay là vì cực kỳ yêu mến người cha này?

Hoặc là, con dâu tương lai đã thẳng thắn với con trai?

Trữ Vệ vừa ra cửa lại nhận được một gương mặt khóc thút thít của trợ lý, trợ lí đến nay vẫn chưa có tên họ chờ cạnh cửa xe, gương mặt đau thương.

Nhìn thấy ông chủ, trợ lý phảng phất gặp được thân nhân: "Xin lỗi tổng giám đốc, tôi phụ sự tín nhiệm của anh rồi."

Đây là? "Cậu bán tin mật của công ty?"

Trợ lí cực kỳ dày công tu luyện nghiệp vụ: "Không có, cả đời tôi không bao giờ làm vậy!"

"Cậu nương nhờ đối thủ cạnh tranh?"

"Đối thủ cạnh tranh cũng không bằng công ty chúng ta, đương nhiên là theo tổng giám đốc có tiền đồ hơn."

Trữ Vệ nghĩ không ra: "Còn có chuyện gì nghiêm trọng hơn chuyện này à? Nói nghe một chút."

Trợ lý "òa" một tiếng khóc thầm trong lòng, cậu ta tố cáo: "Lạc tiểu thư quá là bắt nạt người khác, sáng sớm mang theo hai vệ sĩ canh giữ ở cửa nhà tôi, thấy tôi vừa ra tới nơi, trực tiếp chụp bao tải lên đầu tôi."

Làm hại cậu ta lo lắng trong sạch của mình khó mà giữ được.

Kết quả Lạc Lạc chỉ cầm đi điện thoại di động của cậu ta, ra lệnh bảo tiêu đè tay cậu ta xuống dùng vân tay mở máy, sau đó lấy đi weibo của bạn gái của tổng giám đốc.

Trợ lý thêm mắm thêm muối: "Tôi còn nghe thấy Lạc tiểu thư nói, nếu như không vì làm tuesday sẽ phải ngồi tù, cô ta nhất định phải chen chân vào tình cảm của anh và phu nhân."

"Tổng giám đốc, anh suy nghĩ một vài biện pháp, tôi cảm thấy Lạc tiểu thư sẽ đi tìm phu nhân gây phiền phức, có thể sẽ lấy tiền đuổi phu nhân đi để cô ta dễ dàng lên làm phu nhân của tổng giám đốc"

Thật đáng sợ!