Chia Tay Đi, Em Muốn Về Nhà Làm Ruộng

Chương 27: Đầu trọc

Bắc Hòa nhanh chóng nhận được tín hiệu, tựa như vẫn luôn chờ cô liên lạc lại với hắn: "Sao thế? Có phải Lam Sầm lại giở trò không?"

Nhạc Tâm sửng sốt: "Không phải, tôi chỉ là muốn nhìn anh một chút."

"Ngay cả gọi video cũng không gọi mà còn nói là muốn nhìn?" Bắc Hòa cười nhạt: "Đừng gạt tôi, có chuyện gì cứ nói đi, chúng ta cùng nghĩ biện pháp giải quyết, -- tuy là tôi cũng không giúp được quá nhiều, nhưng mỗi ngày tôi có thể sớm tối thắp ba nén nhang nguyền rủa Huyền Nhất bước ra cửa dẫm phải cứt chó!"

Nhạc Tâm: "... Vậy thì thật là cám ơn anh."

"Chuyện nhỏ, quan hệ của hai ta như thế nào rồi mà còn khách sáo? ... Ôi bà nó, gọi video thật à?" Bắc Hòa kinh ngạc kêu một tiếng, do dự một hồi mới chuyển sang video: "Nhìn thấy cái gì cay mắt cũng đừng cười nhạo tôi à."

Cười nhạo?

Nhạc Tâm đang nghi hoặc hình ảnh phía bên kia đã xuất hiện trước mắt cô, cô nhìn thấy một cái đầu... tròn lông lốc, cực kì gây sự chú ý.

Trong cung điện rộng lớn, thiếu niên mặc trường sam dài, mặt mày tinh xảo, ngũ quan tuấn tú nhưng lại có một cái đầu trọc bóng loáng, ừ, vẫn được, vẫn không hề tổn hại đển vẻ đẹp trai của hấn.

Nhạc Tâm ngẩn ra: "Anh xuất gia à?"

"Ôi..." Bắc Hòa sờ soạng cái đầu trọc của mình: "Hiện thực tàn nhẫn đã ra tay đối với thiếu niên yếu đuối như tôi, tôi há có thể thờ ơ?"

Sư phụ Nhạc Tâm - Đạo Nhất tiên quân gặp chuyện không may, Nhạc Tâm bị lưu đày tới nhân gian. Bắc Hòa lại không thể giúp một chút nào, tiên thuật của Huyền Nhất chân nhân cao cường, mà ở tiên giới người mạnh là vua. Dưới thần uy của Huyền Nhất chân nhân, không ai dám tùy tiện rea mặt, hoặc là muốn ra mặt cũng phải cực kì mạnh, đối mặt với hiện thực phải dùng thực lực để nói chuyện.

Nhạc Tâm khó hiểu: "Anh phải dùng đầu trọc để đối kháng với hiện thực tàn nhẫn?"

Bắc Hòa hay đỏm dáng, vậy mà lại đầu trọc.

"Đây là quyết tâm bí mật tu hành của ta! Ngày nào thần công chưa đủ mạnh, ngày đó tôi chính là kẻ đầu trọc!" Bắc Hòa thề son thề sắt: "Chờ tôi tu hành đến nơi đến chốn, đánh thắng được Huyền Nhất chân nhân, Nhạc Tâm, đến lúc đó tôi chắc chắn để cô hoành hành ở!"

Nhạc Tâm cười: "Thế à, vậy cần bao nhiêu năm?"

"Một hai mươi vạn năm?"

Bắc Hòa chột dạ, bỗng nhiên hắn lại nói: "Trước đây bảo cô chọn tôi làm vị hôn phu cô còn không muốn, nếu như cô chọn tôi..." sư phụ cô gặp chuyện không may, cha tôi sẽ có lý do chính đáng che chở cô rồi.

Đạo Nhất tiên quân và Huyền Nhất chân nhân làm việc gì cũng không hợp nhau, ai cũng muốn đè đầu đối phương. Huyền Nhất thành thân sinh ra Lam Sầm, sắt thép thẳng nam Đạo Nhất chưa từng nghĩ đến chuyện thành thân sinh con. Ngày nào hắn cũng bị Huyền Nhất ôm Lam Sầm đến trước mặt khoe khoang, Đạo Nhất phiền phức vô cùng, định xuống nhân gian rong chơi. Sau đó gặp hồ ly tinh, hồ ly tinh bế bé gái nhặt được ở ven đường đến bảo là con do cô ta sinh cho hắn. Đạo Nhất không vạch trần cô ta, cho cô ta một viên đan dược tăng công lực rồi ôm bé gái về tiên giới, thu làm đồ đệ.

Ông có con gái, tôi có đồ đệ. Được rồi, không cần tiếp tục phiền lòng Huyền Nhất phải đi khoe khoang, Đạo Nhất tiên quân rất là vui mừng.

Bởi vì Đạo Nhất đối lập với Huyền Nhất, dần dần khi Nhạc Tâm và Lam Sầm lớn lên đương nhiên sẽ không hòa hợp, nhưng hai bên cũng không có nhiều thù hận.

Nghe nói Huyền Nhất chân nhân cho Lam Sầm đính hôn, sợ thanh niên ưu tú trong tiên giới bị Lam Sầm nhanh chân đến trước cướp mất, Đạo Nhất tiên quân lập tức thả ra tiếng gió trong tiên giới , nói là muốn chọn vị hôn phu cho Nhạc Tâm.

Nhạc Tâm cảm thấy mình vẫn còn bé lắm, nhưng phản đối vô hiệu. Bắc Hòa chơi thân với Nhạc Tâm từ bé xung phong nhận việc bảo Nhạc Tâm cứ chọn hắn.

Nhạc Tâm cũng đồng ý.

Ai ngờ, một ngày nọ, Nhạc Tâm bị tiên thái tử ngăn lại.

Tiên thái tử Phó Dư từ trước đến nay luôn lạnh như băng lần đầu tiên bày ra tư thế khẩn cầu, xin Nhạc Tâm chọn hắn làm vị hôn phu.

Hắn nói: "Nếu như cô chọn tôi, sau này tôi cho cô chép hết tất cả bài tập của tôi."

Khi đó, những đứa bé xấp xỉ tuổi nhau sẽ cùng học trong một học viện, giáo viên vừa nghiêm khắc vừa quy củ, nếu không hoàn thành bài tập về nhà nhất định sẽ bị phê bình. Nhạc Tâm không thích làm bài tập, cảm giác cái gì mình cũng biết hết rồi còn phải làm bài tập chẳng phải là lãng phí thời gian sao?

Bắc Hòa nói nếu cô chọn hắn, hắn sẽ chia nửa số đồ ăn vặt cho cô, Nhạc Tâm so sánh một chốc rồi đồng ý với tiên thái tử Phó Dư.

Bắc Hòa không cho cô đồ ăn vặt, cô có thể cướp, Phó Dư không cho cô chép bài tập, cô cũng ngại cướp từ tay người không thân quen như hắn.

Chủ yếu là vì cho tới bây giờ cô chưa từng thấy Phó Dư hạ mình như thế. Phó Dư kiêu ngạo, lưng vĩnh viễn thẳng tắp, lạnh lẽo như băng, trầm mặc lại chín chắn, ít nói nhưng cơ trí.

Cô mềm lòng.

Đến lúc Nhạc Tâm nói cho sư phụ cô biết cô chọn Phó Dư, Đạo Nhất tiên quân không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ nói một câu: "Nó khá là thông minh đấy. "

Ngày định hôn ước, trong toàn bộ tiên giới người buồn bã nhất là Bắc Hòa và Lam Sầm.

Bắc Hòa cảm thấy Nhạc Tâm phản bội tình hữu nghị kiên định giữa hai người, chiếc thuyền hữu nghị nho nhỏ đã lật, không thể tha thứ được.

Lam Sầm thì hối hận không sớm bày tỏ tình cảm. Cô ta hận đến suýt chút nữa cắn nát răng, nhưng không biết nên trách ai. Tâm tư thiếu nữ sâu kín, trong tiên giới không co ai biết cô ta thích tiên thái tử.

"Xin lỗi, Nhạc Tâm. Tôi không thể giúp được cái gì, chỉ có thể cạo đầu trọc ghi nhớ nỗi nhục ngày đó." hắn sờ sờ cái đầu trọc của mình: "Long Tú cũng cạo rồi, đừng trừng tôi, tôi khuyên cô ấy rồi, nhưng mà khuyên không được."

Long Tú là một cô gái mà lại cạo trọc... Nhạc Tâm âu sầu: "Hai người hà tất..."

Bắc Hòa nói: "Cô đừng cảm thấy áy náy, chúng tôi cạo trọc cũng không hoàn toàn là vì cô. Xảy ra chuyện của Đạo Nhất tiên quân và chuyện của cô, chúng tôi mới phát hiện, làm một cái cây non chưa trưởng thành thì không gánh được cuồng phong bão táp. Ôi, thật là thỏ chết hồ ly đau* mà... "

*Giống như câu "bầu ơi thương lấy bí cùng"

Nhạc Tâm bị so sánh với thỏ: "... Xin lỗi, tôi chưa chết."

Cô hỏi Bắc Hòa: "Tiên thái tử còn đang bế quan sao?"

"Không, hắn xuất quan rồi, hai ngày trước còn tới tìm tôi. Không phải tôi tự kiêu, nhưng mà hắn bế quan lâu như vậy cũng không thấy công lực tăng nhiều hơn tôi bao nhiêu, có lẽ là do tôi đã quá nỗ lực?" Bắc Hòa kiêu ngạo.

"Anh với anh ta đánh nhau?" không phải vô duyên vô vớ mà Nhạc Tâm lo lắng, từ khi cô và tiên thái tử đính hôn, Bắc Hòa tựa như luôn luôn bất hòa với tiên thái tử, hận không thể gặp lần nào đánh lần ấy. Đương nhiên, tiên thái tử sẽ lạnh mặt không thèm để ý đến hắn.

"Đâu có, thái độ của tôi đối với hắn rất là hòa ái dễ gần."

Nhạc Tâm không tin.

Bắc Hòa giải thích: "Tôi với hắn giống nhau, đều là người cũ của cô, địa vị của mọi người như nhau, tôi hà tất năm mươi bước cười anh ta một trăm bước?"

Nghe có vẻ hư cấu lắm nhưng bây giờ Nhạc Tâm cũng không thể chế giễu hắn, cô làm bộ không nghe thấy: "Hắn có gì khác thường sao?"

Bắc Hòa nói: "Hắn luôn luôn làm bộ làm tịch, mặt không chút thay đổi, tôi có thể nhìn ra cái gì? Nếu tôi có thể nhìn ra điều khác thường thì nhất định là thị lực của tôi đây tiến hóa rồi."

Nhạc Tâm: "..."

Nhìn chung là cô đã hiểu những suy đoán hoang đường kia của mình không thể xác minh ở chỗ Bắc Hòa rồi: "Tôi có việc, cúp trước."

"Vội vàng cái gì? Còn nói là muốn nhìn tôi một chút, tôi cảm thấy cô gọi chỉ vì chỉ muốn nghe ngóng tin tức của tiên thái tử thôi đúng khônng? Sao cô không hỏi xem sao hắn lại tới tìm tôi?"

Nhạc Tâm: "Vì sao?"

Bắc Hòa: "Hắn hỏi tôi cô ở nhân gian có khỏe hay không? Tôi mỉm cười nói với hắn, cô sống khá tốt, đoán chừng có cả đống bạn trai rồi cũng nên."

Nhạc Tâm: "..."

"Tôi là hạng người như vậy sao? Tôi chỉ có một bạn trai thôi nhé? !"

"Má nó!" Bắc Hòa trọc đầu trực tiếp nhảy dựng lên: "Cô thế mà có bạn trai thật? Được rồi, tôi cho cô biết, Nhạc Tâm, thuyền hữu nghị giữa hai chúng ta lại lật lần nữa. Cô không có hôn ước mà còn không thèm để tôi vào góc tim đã đổi bạn trai mới, tôi đau lòng, chính là loại không thể chữa được đó."

Nhạc Tâm mạnh mẽ nói sang chuyện khác: "Tôi còn mới lập nghiệp, anh xem, bây giờ tôi đang làm tiểu thương rồi. Một phòng toàn là nho này đều là giang sơn tôi đánh chiếm được."

Bắc Hòa: "..."

Kết thúc cuộc trò chuyện với Bắc Hòa, Nhạc Tâm hỏi hắn nếu tiên không có trái tim còn có thể sống sao, Bắc Hòa nói chính cô cũng là tiên, không phải trong lòng vốn đã biết rõ sao? Hắn lại hỏi cô muốn làm cái gì.

Nhạc Tâm thật sự không muốn làm cái gì.

Cô từng mượn thiên đế trái tim trái tim của tổ tiên bộ tộc thiên đế nhưng không mượn được. Huyền Nhất chân nhân tạo áp lực, thiên đế không chỉ không dám đưa trái tim cho Nhạc Tâm, còn phải bắt tiên thái tử và Nhạc Tâm giải trừ hôn ước.

Sư phụ gặp chuyện không may, Nhạc Tâm hối hả ngược xuôi, bận rộn sứt đầu mẻ trán. Thấy tiên thái tử Phó Dư tìm đến mình, cô không nói hai lời, trực tiếp làm rõ: "Giải trừ hôn ước đúng không? Không thành vấn đề, từ giờ trở đi hôn ước của chúng ta không còn nữa. Tôi bề bộn nhiều việc, không tiện chiêu đãi anh."

Phó Dư vẫn trầm mặc như trước, lần này thời gian trầm mặc lại càng lâu, hắn nói: "Chuyện trái tim của tổ tiên tôi sẽ nghĩ biện pháp."

Nhạc Tâm không cho là thật, hắn cũng đâu là gì của cô. Phó Dư thoạt nhìn lạnh như băng, lại không thích nói chuyện, ngoại trừ lúc cô chép bài tập của hắn thì hầu như không bao giờ cùng xuất hiện với hắn. Trước đây lúc định hôn ước cũng rất tùy tiện, Nhạc Tâm cũng đã nói với hắn, nếu như tìm được người mình thích có thể giải trừ hôn ước này lúc nào cũng được.

Ngày cô rời khỏi tiên giới, tiểu đồng của Phó Dư giao cho Nhạc Tâm một cái hộp hạ cấm chú bảo cô đến nhân gian mới được mở ra.

Trong hộp đựng một trái tim.

Nhạc Tâm vốn không biết trái tim có nguồn sống mãnh liệt của thượng đế có thể khiến người ta cải tử hồi sinh như trong truyền thuyết có phải là sự thật hay không, sau khi gặp Nhạc Duyệt, trong đầu cô mới bắt đầu nghĩ đến thử nghiệm.

Trái tim kia là của tiên thái tử Phó Dư? Nhạc Tâm vừa nảy ra suy đoán hoang đường này, lại tự phủ định nó ngay. Quan hệ của cô và Phó Dư còn chưa tốt đến mức độ ấy, nếu như đổi thành Bắc Hòa khả năng còn có một nửa là đúng. Phó Dư cũng không thích cô, đối xử với cô cũng không khác người khác, mi lãnh mắt lạnh, không có việc gì tuyệt đối sẽ không nói chuyện với cô, à, có việc cũng không nói với cô -- giữa bọn họ ngoại trừ chép bài tập thì không còn chuyện gì khác. Nếu như chuyện giải trừ hôn ước làm cho hắn cảm thấy hổ thẹn, vậy thì lại càng không cần thiết. Trước đó đã nói, muốn giải trừ thì giải trừ, cô không thèm để ý.

Tình hình bây giờ cũng không giống như truyền thuyết nói cần bốn năm để trái tim thượng đế làm cho một người phàm sống lại, chẳng lẽ truyền thuyết vốn là sai? Không đúng, thân thể Nhạc Duyệt đã khôi phục hơn nửa, truyền thuyết đúng là có thật.

Nhạc Tâm đưa ra kết luận cuối cùng: Cho nên trái tim cũng có thời kì bảo đảm chất lượng, thời gian dài, hiệu quả sẽ giảm đi?

Bị giằng co một đêm cây hoa hồng vẫn rực rỡ như vậy, Nhạc Tâm thả chậm tư duy nghĩ thầm nếu như sư phụ có thể sống lại, nhất định phảicảm ơn Phó Dư. Hắn mượn trái tim tổ tiên cho cô, ân tình lớn như vậy, là cô nợ hắn, phải nghĩ biện pháp trả lại.

Con Dấu kinh sợ ở bên cạnh, vừa kích động vừa hưng phấn mà cúng bái thần tiên Bắc Hòa ở tiên giới. Oa oa, nó lại nhìn thấy thần tiên nữa. Đi theo Nhạc Tâm lại được gặp thần tiên, quá là thỏa mãn. Nhưng mà bạn của Nhạc Tâm cũng không theo một khuôn mẫu giống như Nhạc Tâm sao? Không đi đường bình thường? Con Dấu mù chữ không tìm được từ hình dung chính xác, chính là cảm giác không giống người bình thường.

Trong sự hưng phấn, Con Dấu mơ hồ có thể cảm thấy Nhạc Tâm đang làm một chuyện cực lớn, nó có hơi sợ.

Cửa sân bị người gõ, Bạch Hổ đi đến.

Hắn đứng ở trong bóng tối nơi mà ánh đèn không chiếu tới, cung kính chào Nhạc Tâm.

Thân hình đoan chính, sức khỏe dồi dào, không giống dáng vẻ bị trọng thương. Nhạc Tâm thẳng thừng hỏi hắn: "Ban ngày sao không đích thân đến mà lại phái ba cái yêu tinh tới. Bạch Hổ, ngươi lại muốn làm gì? Lần trước ta đã nói với người nam tử hán đại trượng phu, đừng có mất công thăm dò ta. Ta có bạn trai, không có hứng thú với ngươi."

"Không phải không phải không phải, không dám." Bạch Hổ cuống quít phủ nhận, hắn cắn răng bước ra khỏi bóng tối.

Bạch Hổ vốn là gọn gàng sạch sẽ còn nuôi một chòm râu nhỏ, lúc này thoạt nhìn vô cùng chật vật. Khắp mặt là vết cào, hoàn toàn không thể giấu được. Vết cào hồng nhạt không hề có quy luật, nếu nhìn không kỹ còn tưởng là Bạch Hổ đánh nhau với vợ nên mới bị cào thành như vậy. Ôi, quên mất, Bạch Hổ không có vợ.

"Con yêu quái chết tiệt kia..." Bạch Hổ căm giận. Yêu quái lại dùng móng tay cào người, hắn sống nhiều năm như vậy, lần đầu tiên gặp phải, tức chết mẹ!

Nhạc Tâm thành khẩn nói xin lỗi: "Xin lỗi, là ta tự mình đa tình."

Sau khi tiễn Bạch Hổ, Nhạc Tâm bắt đầu đi hái nho. Sự nghiệp thành công cần phải kiên trì bền bỉ. Chất lượng nho coi như tạm được, bạn bè gửi cho bạn bè của bạn bè, đã có không ít người xa lạ thêm weibo của cô, ghi chú là mua nho. Trong đó có người còn muốn mua 60 cân. Đây là một lời khẳng định đối với nho tiên của cô, xét thấy người nọ ánh mắt tinh tượng, Nhạc Tâm giảm giá tương đối mạnh cho họ.

Chờ đưa xong toàn bộ nho, thời gian đã không còn sớm. Tiền nho đều trả qua weibo, Nhạc Tâm tính toán một chút, số lượng có chút khả quan. So sánh với ví tiền khô đét của cô, tạm thời có thể bao nuôi Trữ Vệ một chút xíu rồi - có thể phát hồng bao cho anh ấy rồi.

Có tiền, muốn phát thì phát. Nhạc Tâm phát ba cái tiền lì xì 520 cho Trữ Vệ

"5", "2", "0" . Hoàn mỹ.

Một giây sau Trữ Vệ bấm nhận tiền.

Anh ấy đang chờ cô?

Từng sợi ngọt ngào tràn ra từ đáy lòng, như là mật ngọt trên nhụy hoa, Nhạc Tâm nhịn không được cười lên.

Nhận được lời bày tỏ của bạn gái, Trữ Vệ đang nghĩ trả lời như thế nào, vừa ngẩng đầu một cái, bạn gái đã đứng ở bên người cười nhẹ nhàng mà nhìn anh, vừa dịu dàng vừa đáng yêu.

A, đây chính là chỗ tốt của tiên nữ. Trữ Vệ cảm xúc dâng trào, giống như là thời khắc lần đầu tiên nghe được Nhạc Tâm hỏi anh có muốn làm bạn trai của cô không, không từ ngữ nào có thể biểu đạt vui sướиɠ và kích động trong lòng anh.

Trữ Vệ đứng dậy, nhìn Nhạc Tâm và xinh đẹp vừa linh động, da thịt trắng nõn, môi đỏ thắm, xinh xắn sống động đứng ở trước mặt anh, dưới ánh đèn nhu hòa. Trong đầu anh không khỏi nảy ra suy nghĩ thật là muốn hôn cô ấy.

Sắc đẹp khiến người ta can đảm hơn, anh dùng sức ôm lấy eo Nhạc tâm, một tay tìm đến cái gáy mịn màng, thong thả lại kiên định hôn xuống.