Chu Văn Ngạn lướt qua bốn cái lều, tới nơi đốt lửa trại, Thẩm Đông Thanh đạp lên dấu chân anh, đi theo sau.
Lửa trại vốn đã tắt từ lâu nay lại được nổi lên.
Ánh sáng lập lòe, ánh lên gương mặt đang bất tỉnh của thắt bím, nhìn có phần ghê rợn.
Không biết người đốt lửa là ai, nhưng mục đích chắc chắn không phải là sưởi ấm cho thắt bím.
Anh ngừng lại, cậu không để ý va vào anh, liền dựa cả người lên lưng anh, từ đằng sau nhìn cô gái đang nằm đó.
Hai người đợi một lúc, trong bóng đêm tĩnh mịch vang lên tiếng bước chân dẫm lên tuyết.
Nhóm NPC lẩn thẩn như ma, họ đến chỗ của thắt bím, bao vây cô lại.
Qua ánh lửa, biểu tình của Berger và Leo khác hẳn ban ngày, hai má họ hóp lại, đôi môi nứt nẻ như người bị đói khát từ lâu.
Thắt bím hoàn toàn không cảm nhận được nguy hiểm đến gần, nằm yên trên nền tuyết như đang chìm sâu vào giấc ngủ.
Lisa cúi người, giọng nói khàn khàn: “Canh... Có canh để uống rồi...”
Berger túm tay cô lại, liếʍ môi: “Làm thịt nướng cũng được mà.”
Leo nâng hai chân của thắt bím: “Tớ đói rồi, còn hai cậu?”
Các NPC còn lại gật đầu, hợp sức với nhau kiểu thắt bím ra ngoài.
Bọn họ trông như những con ma đói, đi đứng xiêu vẹo, tay chân thì gầy còm, khiến cho khung cảnh càng trở nên quỷ dị.
Chu Văn Ngạn: “Bám theo nào.”
Nhóm NPC không hề phát hiện có người theo đuôi.
Họ kéo cô gái ra ngoài, trong miệng ngâm nga, gò má đỏ ửng bất thường, trong mắt là vui sướиɠ điên cuồng.
Đói, đói quá.
Nhưng không sao sắp được ăn rồi.
⁻⁻⁻⁻⁻
Rầm ––
Cuối cùng họ cũng dừng lại, không gian không một ánh trăng, bao phủ hoàn toàn bởi bóng tối, họ ném thắt bím xuống, dù vậy cô vẫn không hề tỉnh lại.
Lisa nhìn xung quanh: “Lửa, lửa...”
Theo lời lẩm bẩm của cô, một ngọn lửa đột nhiên từ đâu xuất hiện, phía trên có một cái nồi, đúng là cái thường được Lísa đem đi nấu canh.
Vừa nhìn thấy nó, cô nở nụ cười ghê rợn, lộ ra hàm răng bị xỉn màu bởi máu.
Leo oán giận nói: “Lisa, cô đúng là không có tài nấu ăn gì cả, đến cách xử lý nguyên liệu cũng không biết.”
Berger cúi người, cố gắng lột hết quần áo của thắt bím: “Làm nhanh thôi rồi mở tiệc nào.”
Ba NPC không hề xem thắt bím là người, mà đối đãi chẳng khác súc vật.
Đối với việc ‘ăn thịt người’ này, không ai có ý kiến.
Berger nhịn đói quá lâu, cơ thể không còn bao nhiêu sức lực, hắn cúi xuống, khó khăn cởi cúc áo của thắt bím, nhưng mãi cũng chẳng xong.
“Leo, Lisa, qua giúp một tay coi, không thấy tôi...” Hắn hùng hổ quay đầu lại, nhưng hai người bạn đồng hành đã biến mất tự bao giờ.
Hắn chưa kịp nhảy số: “Đi, đi đâu rồi?”
Sau đó hắn cảm thấy có người vỗ vai mình.
Hắn theo bản năng nhìn qua, nhưng còn chưa kịp nhìn thấy đối phương đã bị ăn một đấm, ngã rạp xuống đất.
Thẩm Đông Thanh ghét bỏ xoa tay, nói thầm: “Mới đó đã gục?”
Chán bỏ xừ.
Chu Văn Ngạn đến chỗ nồi đun nước, mở nắp ra, một mùi hương khó tả bốc lên.
Giữa lúc nước canh sôi ùng ục, có thể thấy lợn cợn những ngón tay người hoặc những sợi tóc.
Anh đậy nắp vung lại, cầm một cây củi đang cháy lên, đi đến một nơi.
Đó là địa điểm máy bay bị rơi.
Phân nửa ca bin vẫn còn nằm đó, bị phủ một lớp tuyết dày.
Tại sao nhất thiết phải đến nơi này để nấu canh?
Anh giơ cao ngọn đuốc, đột nhiên phát hiện có một vị trí rất kỳ lạ, dùng chân khẩy khẩy, liền lộ ra một ống xương người, bên dưới hình như vẫn còn không ít.
Chu Văn Ngạn ngồi xổm xuống, đưa đuốc qua chiếu soi.
Trong lớp tuyết mỏng là một đống xương trắng.
Dựa vào đặc điểm bên ngoài của chúng thì có vẻ vẫn còn mới, nhưng phía trên không hề có máu hay thịt đọng lại, sạch sẽ cực kỳ, hệt như những mô hình trong phòng thí nghiệm.
Anh dọn dẹp một chút, thì thấy bên dưới đã đóng băng.
Qua bề mặt trong suốt, có thể thấy đằng sau xương chất thành đống, có thể là của người chơi, cũng có thể là của NPC, trộn lẫn tại nơi này.
Chu Văn Ngạn quay đầu nhìn nồi nước đang sôi.
Có vẻ nơi này dùng để đổ ‘rác’.
⁻⁻⁻⁻⁻
Các người chơi bị gió lạnh thổi tỉnh, phát hiện cửa lều đã bị mở khóa, NPC thì không rõ tung tích lúc đầu họ cũng không suy nghĩ gì nhiều, nhưng khi nhìn thấy mấy NPC bị trói chặt vào nhau bên đống lửa, họ mới biết sự việc không hề đơn giản.
Doanh nhân đi tới, không dám ngồi xuống, giữ một khoảng cách an toàn, cẩn thận hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Thẩm Đông Thanh dùng gậy khều khều đống lửa, nghĩ nghĩ nói: “Chúng tôi vừa ngăn chặn một tội ác.”
Doanh nhân: ?
Thẩm Đông Thanh: “Ví dụ như BBQ thịt người.”
Doanh nhân nhìn thắt bím đang hôn mê trên mặt đất, rồi nhìn qua ba NPC gầy trơ xương, cũng suy đoán được một phần câu chuyện.
“Vãi.” Hắn buột miệng: “Bọn họ muốn ăn thịt chúng ta ư?”
Hắn vừa dứt lời, một tiếng hét kinh hoảng vang lên.
Bởi vì bác sĩ mất máu quá nhiều, cả cơ thể cảm thấy như bị chì đè, nặng trịch, sau đó dần tỉnh lại. Gương mặt trắng bệch như bị rút hết toàn bộ sinh khí, cuồng loạn rời khỏi lều, trong đầu chỉ có duy nhất một chữ — đói.
“Đói quá.” Hắn lẩm bẩm.
Hai bên gò má hóp lại, quầng mắt thâm đen, trong miệng liên tục lặp đi lặp lại câu: “Đói, tôi đói quá...”
Nhưng NPC biết nấu canh đã bị trói chặt, không có gì để làm đầy bụng.
Hắn nhìn trái nhìn phải, nghe đâu đó phảng phất mùi máu tươi, tròng mắt xoay chuyển, dừng lại cần cổ đang được băng bó.
Diễn viên vừa mới ra ngoài liền nhìn thấy hành động kỳ lạ của bác sĩ, còn chưa kịp gọi hắn một tiếng, liền thấy hắn kéo băng gạc xuống, xé rách vết thương đang kết vảy.
“A ––”
Cô đứng chết trân ở nơi đó, đưa tay che kín miệng.
Trong tình huống này, đầu óc cô lâm vào trạng thái chết máy, chỉ biết trơ mắt ếch.
Những người khác hợp lực khống chế hắn mới không để thảm án tự ăn thịt chính mình xảy ra.
Doanh nhân lau mồ hôi lạnh, chứng kiến phản ứng đó của bác sĩ, sợ hãi nói: “Chuyện gì đang diễn ra vậy?”
“Ừm...” Thẩm Đông Thanh trả lời: “Hỏi NPC.”
Doanh nhân nghi ngờ: “Được không?”
Cậu chắc chắn: “Bọn họ giúp chúng ta nấu canh cho ấm bụng, chắc không phải người xấu. Cứ thử xem.”
Không nói đến nồi canh kia còn đỡ, vừa nhắc tới nó, doanh nhân không nhịn được hỏi: “Topping của nồi canh đó chắc không phải thịt người đâu ha...”
May mắn mùi hương của nó quá quái dị, nếu không cả đám ai cũng nếm thử rồi.
Thẩm Đông Thanh chớp mắt: “Có quan hệ không?”
Hình như không có.
Doanh nhân suýt nữa đã bị thuyết phục, nhưng nhìn qua thắt bím đang bất tỉnh cùng bác sĩ đang lên cơn, hắn lấy lại tinh thần, cười gượng: “Hay cậu tới đi?”
Đúng lúc này, nhóm NPC tỉnh lại.
Bọn họ chưa hoàn toàn tỉnh táo, không nhớ vì sao cả đám lại bị trói.
Lisa kinh hoảng nói: “Các người muốn làm gì chúng tôi?”
Gương mặt Leo âm trầm: “Mau thả tụi này ra!”
Berger là người bình tĩnh nhất, nở nụ cười trào phúng: “Chúng ta dám ăn người khác, vậy người khác cũng có thể ăn chúng ta.”
Leo phẫn nộ: “Giả bộ thanh cao gì bạn ơi. Làm như bạn không ăn vậy, quên ai là kẻ cầm đầu rồi à!”
Lisa khóc nấc lên: “Tôi không muốn chết, tôi không muốn bị ăn...”
Thẩm Đông Thanh đánh gãy lời họ: “Khoan, dừng khoảng chừng là hai giây...” Cậu giơ tay lên: “Ai muốn ăn mấy người chứ?”
Nhìn còn không ngon bằng bánh quy của cậu mà lấy đâu ra tự tin đó thế.
Berger cười rợn người: “Sớm muộn gì cũng tới ngày đó, muốn thì ăn không muốn cũng phải ăn.”
Doanh nhân bỗng nhiên cảm thấy đói cồn cào, nhưng vẫn trong mức chấp nhận được, hắn ôm bụng, nhìn qua những người khác: “Mọi người có đói không?”
Thẩm Đông Thanh liếʍ khoé môi: “Chưa đến nỗi.”
Khi rời khỏi nơi cắm trại ban nãy cậu đã lót dạ một chút nên không sao.
Chu Văn Ngạn chống cầm, khẽ vuốt khoé môi như đang tự hỏi, không trả lời.
Hắn lo lắng nói: “Hay là bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày chúng ta cứ chọn đại một người, ai biết trúng thì sao.”
Anh nâng mắt lên, nhẹ nhàng đáp: “Không đủ.”
Doanh nhân: “Cái gì không đủ?”
Anh trả lời: “Thời gian.”
Hắn không cho là đúng: “Không phải có đến tận 15 ngày à, hôm nay chỉ mới là ngày thứ ba vẫn còn rất nhiều ngày nữa...”
“Ngày thứ ba?”
Biểu tình của Lisa trở nên vặn vẹo: “Mới ngày thứ ba, ha ha ha...”
Hắn kinh hãi: “Không phải à?”
Cô cuồng loạn hét lên: “Nếu chỉ mới ba ngày thì tụi tao đâu cần phải ăn thịt người?”
Ngày đầu tiên sau khi rơi máy bay.
Ở nơi thiên nhiên hoang dã này không thể bắt được tín hiệu, tiếp viên hàng không đi tìm nơi có sóng để gửi tín hiệu cầu cứu, hy vọng vẫn còn nhen nhóm trong lòng những người còn sống.
Ngày thứ hai, họ phát hiện đồ ăn còn lại không nhiều, quyết định đem đồ ăn gộp lại rồi chia đều, đợi cứu viện đến.
Ngày thứ ba, đoàn người đã bắt đầu xảy ra tranh chấp, có người thấy đồ ăn chỉ nên để lại cho những người còn lành lặn, ai bị thương thì sẽ bị bỏ rơi.
.....
Ngày thứ sáu, đồ ăn đã hết.
Ngày thứ mười, họ đưa mắt nhìn sang những người bạn đồng hành đang thoi thóp.
Lisa cười lớn: “Ngày các người xuất hiện là ngày thứ mười hai, và vẫn luôn dừng lại ở thời gian đó, chưa từng thay đổi.”
Berger và Leo cúi gầm mặt, không nói gì.
Sau khi ra tay với những hành khách chung chuyến bay hôm ấy, họ mãi mắc kẹt tại ngày thứ mười hai.
Không có cứu viện, không có gì thay đổi, mỗi khắc mỗi giây đều bị đói khát dằn vặt, muốn sống không được muốn chết không xong.
Ba người cứ mãi lẩn quẩn trong vòng tuần hoàn này, rơi máy bay, tranh chấp, cướp đoạt lương thực, và từ bỏ lương tâm... Thời gian như vĩnh viễn dừng lại.
Sau khi tàn sát tất cả mọi người, sẽ có một đám người bỗng nhiên xuất hiện, họ cứ ngỡ rằng vì sống trong nơi trắng xoá này quá lâu nên sinh ra ảo giác.
Nếu vậy thì cũng không sao cả, dù gì cũng chỉ là ảo giác, thế cứ ăn có chết ai đâu.
Ngày thứ mười hai lần thứ nhất, rồi tới lần thứ hai... Xương trắng dần chất thành đống.
Doanh nhân sợ đến độ nổi hết cả da gà: “Vậy các người đã ăn ai?”
Người đó chắc chắn là kẻ mạo danh.
Ba NPC sửng sốt, tỏ vẻ bối rối.
Lisa mở miệng: “Tôi và Leo cùng nhau gϊếŧ Berger.”
Berger phủ nhận: “Cô nhầm rồi, là tôi và cô gϊếŧ Leo.”
Leo phản bác: “Rõ ràng là tôi và anh gϊếŧ chết Lisa, tôi còn nhớ lúc đó hầm được một nồi thịt mỡ, ăn đến mặt mày bóng lưỡng...”
Nói xong hắn còn nuốt nước miếng.
Ba người cứ tố qua tố lại, tạo thành một vòng luẩn quẩn.
Như vậy ai mới là hung thủ, ai mới là nạn nhân?
“Rõ ràng là tôi gϊếŧ anh.”
“Là chúng tôi gϊếŧ cô mới đúng.”
“Người chết là Lisa!”
Ba NPC tranh luận không ngừng.
Thẩm Đông Thanh đánh gãy bọn họ: “Câm hết!”
Bọn họ vẫn còn chưa quên những gì cậu đã làm, liền bị doạ sợ ngậm chặt miệng, không dám ho he.
Diễn viên vui sướиɠ hỏi: “Cậu tìm ra người đó rồi à?”
Cậu thẳng thắn nói: “Không có.” Sau đó quay đầu lại: “Nhưng mà... Có ai nghe thấy tiếng gì không?”
Chu Văn Ngạn cúi đầu, nhìn hòn đá nhỏ đang rung chuyển dưới chân.
Cậu nhìn xung quanh, chỉ về một hướng gần đó: “Phát ra từ nơi đó!”
Tất cả theo bản năng nhìn theo.
Đằng đó có một dãy tuyết lớn, nhưng không biết có phải ảo giác hay không mà họ cảm thấy hình như vị trí của nó càng ngày càng gần.
Giọng doanh nhân cao vυ't, tràn ngập sợ hãi: “Không phải ảo giác!”
Tuyết lở.
Ngày đầu tiên rơi máy bay, ngày thứ sáu đồ ăn hết, ngày mười hai ăn thịt đồng loại, ngày mười lăm... Tuyết lở.
Hệ thống đã nói: “... Nếu mọi người hỗ trợ lẫn nhau, nhất định có thể chống chọi khi ngày thứ mười lăm tới, chờ được đội cứu hộ.”
Không ngờ ràng, bọn họ tưởng chừng chỉ mới ở đây ba ngày, nhưng lại có thêm mười hai ngày của NPC, vậy tính tổng lại là mười lăm!
Chu Văn Ngạn phản ứng nhanh nhất, kéo Thẩm Đông Thanh chạy, tìm nơi ẩn nấp.
Chỉ là không kịp rồi.
Trong nháy mắt, tuyết quét qua, lạnh đến buốt xương.
Hai người ngã xuống, anh dùng cơ thể chắn cho cậu, sau lưng là một biển tuyết.
Quỷ quái cho dù có hùng mạnh như thế nào, nhưng cũng không bao giờ so được với thiên nhiên.
Nói chi là con người.
Cậu đặt tay lên ngực anh: “Tim anh đang đập nhanh lắm đó.”
Anh ôm chặt cậu, nhỏ giọng nói: “Không sao hết.”
Hệ thống sẽ không dùng cách này để tàn sát người chơi, nếu không thì cần chi quỷ quái, dựng lên một trận sóng thần là đủ đem người chơi dạt tới bờ hoàng tuyền.
Sẽ có đường sống trong chỗ chết.
Cậu không sợ hãi lắm, nói: “Yên tâm, tôi có kinh nghiệm làm quỷ...”
Còn chưa nói xong, tuyết đã ào đến, đem giọng nói của cậu nhấn chìm.
⁻⁻⁻⁻⁻
Sau khi tuyết lở, thế giới chỉ còn một màu trắng xóa.
Ngón tay Thẩm Đông Thanh hơi nhúc nhích, rồi tỉnh lại từ trong mộng.
Chu Văn Ngạn mở mắt, thì thầm nói: “Sao vậy?”
Cậu sờ cánh tay: “Tôi thấy hơi lạnh.”
Anh nắn tay cậu, đúng là lạnh lẽo vô cùng: “Có lẽ do điều hoà bật quá thấp.” Anh đứng dậy, mở hành lý lấy một cái áo khoác ra.
Cậu mặc vào, bỗng nhiên đυ.ng tới thứ gì đó lành lạnh, nhìn xuống liền thấy một bông tuyết nằm lòng bàn tay, còn chưa kịp đưa cho Chu Văn Ngạn xem thì nó đã tan mất.
Thẩm Đông Thanh nhìn chằm chằm giọt nước, nó rơi xuống rồi biến đâu mất.
Anh đứng bên cạnh hỏi: “Muốn ăn vặt không?”
Cậu lấy lại tinh thần, trả lời: “Ăn chocolate.”
Anh tìm kiếm một hồi nhưng vẫn không thấy, vì thế đem một bao khoai lát đưa qua.
“Chắc là anh quên mang rồi.”
Cậu lắc đầu: “Tôi có bỏ vào mà.”
Quên gì thì quên chứ bao giờ quên đồ ăn vặt.
Đúng lúc này, trên không trung vang lên tiếng nói của tiếp viên hàng không.
“Sắp tới sẽ vào khu vực núi tuyết, máy bay sẽ rung lắc nhẹ, mong hành khách không cần lo lắng.”
Anh đóng hành lý lại, nói: “Chờ đến lúc xuống máy bay rồi kiếm tiếp.”
➺ ᗴᗞᏆᎢᗴᗞ ᗷᎩ ᏀᖇᗩᔑしᗴᑎᎢᕼ ➺