Sau đêm hôm qua, không ai có thể ngủ yên, mới sáng sớm đã lục tục tỉnh dậy.
Không biết có phải ảo giác hay không, trời hôm nay còn lạnh hơn cả hôm qua.
Doanh nhân vừa rời khỏi lều liền cảm nhận thấy nhiệt độ buốt xương, nhanh chóng chạy đến chỗ lửa trại, sưởi ấm thân mình.
Những người còn lại cũng dần bước ra, vây quanh đống lửa.
Có lẽ vì màn bầu chọn hôm qua, nên quan hệ với nhau càng thêm xa cách.
Doanh nhân phá vỡ bầu không khí im lặng: “Còn thiếu hai người.”
Diễn viên mỉa mai: “Hai tên gay chết tiệt đó chắc đang mèo mả gà đồng gì đây mà.” Thật ra cô cực kỳ ghen tị với bọn họ, rõ ràng là cùng tham gia một phó bản, nhưng họ lại không bị áp lực một xíu nào, còn mang theo một đống quà vặt nữa chứ.
Nhắc tới ăn, cô theo bản năng đè bao tử lại, bụng của cô đang biểu tình.
Tất cả đều đói bụng.
Theo lý thuyết, họ đều tham gia ít nhất từ hai phó bản trở lên, vậy đáng lẽ tố chất cơ thể phải được nâng cao hơn chứ, không thể dễ dàng bị đói như vậy, nhưng chỉ vừa qua một đêm, bọn họ liền cảm thấy cồn cào.
Đặc biệt là doanh nhân, đói tới xanh mắt mèo.
Chỉ có thắt bím là đỡ, nhỏ giọng nói: “Tôi khuyên mọi người nên uống canh Lisa nấu, ít ra cũng có thứ dằn bụng.”
Diễn viên xoa bụng: “Chưa chết là được, cẩn thận với đồ do NPC đưa vẫn hơn.”
Đoàn người tiếp tục chờ đợi, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của hai người còn lại, sắp hết kiên nhẫn.
Thắt bím nói: “Để tôi đi kiếm bọn họ.”
Ai ai cũng đều đói đến không chịu nổi, vì để bảo trì thể lực nên không phản đối ý cô.
Cô đứng lên, bước vào trong, thân hình dần dần biến mất.
Cô vừa đi được không lâu thì mọi người nghe thấy âm thanh kéo khoá, Thẩm Đông Thanh và Chu Văn Ngạn lần lượt bước ra.
Diễn viên nhìn thoáng qua, không thấy thắt bím đâu.
“Thắt bím đâu rồi?”
Vừa nói xong cô liền nghe thấy một giọng nói vang lên bên tai: “Tôi ở đây.”
Diễn viên theo bản năng quay đầu lại, thấy thắt bím đã về từ bao giờ, dựa sát bên cạnh cô. Cô bị dọa sợ, vỗ ngực: “Mốt đừng xuất hiện bất chợt như thế? Tim tôi thòng xuống đầu gối rồi đây này.”
Thắt bím nhìn cô, không nói gì, cúi đầu, giấu khuôn mặt sau làn tóc.
Doanh nhân đứng lên: “Đông đủ hết rồi thì nên xuất phát thôi.”
Bác sĩ đồng ý: “Nhanh tìm ra kẻ đó là ai rồi về nhà sớm.”
⁻⁻⁻⁻⁻
Bọn họ rời đi hang động.
Bầu trời vốn trong xanh nay lại bị mây đen bao trùm, tuyết bắt đầu rơi.
Càng đi xa khỏi hang động, lớp tuyết càng dày.
Giữa thiên nhiên rộng lớn, đoàn người trông vô cùng nhỏ bé.
Bác sĩ nói: “Tôi tìm thấy xác của diễn viên ở chỗ này.”
Hắn chỉ tay.
Có thể đêm qua tuyết không rơi dày nên dấu vết chưa hoàn toàn bị lấp mất.
Hắn ngồi xổm xuống, bắt đầu đào tuyết.
Doanh nhân cũng đến hỗ trợ.
Diễn viên khoanh tay đứng nhìn: “Tôi không tin bên dưới có thi thể của tôi, tôi vẫn còn sống nhăn răng đây mà, sao có thể chết được.”
Thắt bím yên lặng đứng một góc, không nói lời nào, đôi khi ngẩng đầu nhìn đám người trước mặt, đôi mắt vẩn đυ.c ánh lên sự tham lam.
Thẩm Đông Thanh đang đưa tay hứng bông tuyết, bỗng quay đầu nhìn dáo dát.
Chu Văn Ngạn vỗ vai cậu hỏi: “Sao thế?”
Cậu trả lời: “Tôi cảm giác có ai đó đang nhìn tôi.”
Nghe cậu nói vậy, anh đưa mắt nhìn qua đám người xung quanh, nhưng không thấy có gì khác thường.
Không, nói đúng hơn là do tất cả bọn họ đều kỳ quái nên không có ai là đặc biệt.
Cậu cũng không để bụng chuyện này, muốn nhìn thì cứ nhìn đi, cũng chẳng mất miếng thịt nào.
Tuy nhiên...
“Đói quá à.” Cậu xoa bụng.
Anh móc một cây kẹo trong túi áo khoác ra, đưa cho cậu.
Thẩm Đông Thanh lắc đầu: “Không phải cơ thể đói.”
Trước khi đi cậu đã ăn không ít thứ nhưng hiện tại vẫn đói, nên có thể chắc chắn sự đói khát này không đến từ cơ thể, mà là từ tâm lý.
Giống như ma đói, dù có ăn đến vỡ bụng vẫn cảm giác thèm khát tột cùng.
Chu Văn Ngạn lột vỏ kẹo: “Có còn hơn không.”
Cậu thấy cũng đúng, ngậm lấy kẹo mυ'ŧ.
Vị ngọt tan ra ở trong miệng, an ủi dạ dày.
Cậu cắn cắn kẹo, nói: “Tôi không thích nơi này.”
Vừa không có mạng vừa không có điện, đến thức ăn cũng không có, phó bản gì đâu mà chán quá.
Anh xoa đầu cậu trấn an: “Ráng chịu thêm một chút, qua cửa thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Cậu rầu rĩ gật đầu.
⁻⁻⁻⁻⁻
Bên kia bác sĩ cùng doanh nhân đã bắt đầu cãi nhau.
Doanh nhân chỉ vào bác sĩ: “Anh nói dối đúng không? Đào nửa ngày rồi mà đến cọng tóc cũng không có.”
Bác sĩ mờ mịt ngã ngồi xuống đất: “Nhưng hôm qua tôi đã tận mắt thấy...”
Doanh nhân cắt ngang: “Thôi anh im mẹ mồm đi, câu nào câu nấy sặc mùi lừa đảo.”
Diễn viên đắc ý lên tiếng: “Được rồi được rồi, chúng ta đến địa điểm tiếp theo thôi.”
Cô chỉ vào tảng đá không xa đằng kia: “Còn tôi tìm thấy cái xác ở chỗ đó.”
Doanh nhân đứng lên, mặc kệ bác sĩ ngồi đó: “Đi thôi.”
Diễn viên nói chắc nịch: “Hôm qua tôi đứng đợi bác sĩ ở chỗ này, thì thấy một thi thể trượt từ trên đỉnh tảng đá xuống, dọa tôi khϊếp vía...”
Họ tiến ra đằng sau, nhưng nơi đó chỉ là một mảng rỗng tuếch: “Ơ...”
Doanh nhân không kiên nhẫn: “Mấy người rủ nhau chơi tôi có phải không?”
Diễn viên: “Không phải, là thật mà!”
Cô vội vàng xới tuyết lên tìm kiếm, trong miệng còn liên tục lẩm bẩm: “Chắc chắn, chắc chắn có...”
Doanh nhân khoanh tay nói: “Tôi nghĩ chắc chỉ có tôi là nói thật.”
Trong tình huống này, chỉ có đôi mắt của bản thân mới là đáng tin nhất.
⁻⁻⁻⁻⁻
Các người chơi dạo một vòng rồi về lại hang động.
Trạng thái của bác sĩ và diễn viên đều không ổn.
Doanh nhân thì lại rất kiêu căng ngạo mạn, dẫn đoàn người đến nơi hắn tìm thấy thi thể hôm qua.
“Lời của tôi chỉ đúng chứ không sai, sự thật chỉ có một...” Hắn còn chưa dứt lời, liền đứng sững lại.
Bụi cỏ khô vẫn còn ở đó nhưng thi thể lại không cánh mà bay.
Hắn sửng sốt: “Cái quái...”
Hắn cảm thấy sai sai, quay đầu hỏi thắt bím: “Cô có nhìn thấy xác mình ở đâu không?”
Thắt bím cúi đầu không trả lời.
Doanh nhân hỏi lại lần nữa.
Lúc này cô ta ngẩng đầu lên, lộ ra luôn mặt trắng bệch, hai bên má hóp lại, quầng mắt thâm đen.
Hắn bị dọa lùi về sau.
Cô ta há to miệng, phun ra một chữ: “Đói...”
Sau đó nhào lên bác sĩ đứng gần đó.
Bác sĩ là một người đàn ông cao khoảng 1m7, lại dễ dàng bị một cô gái thấp bé đè xuống đất. Qua một lúc hắn mới hoàn hồn, giãy giụa muốn đứng lên.
Nhưng sức lực của thắt bím mạnh không tưởng, ấn chặt cơ thể hắn xuống.
Mọi thứ diễn ra trong tích tắc, không ai kịp phản ứng lại, chỉ có thể nhìn thắt bím xé miếng thịt trên người bác sĩ xuống.
Hắn kêu gào thảm thiết, diễn viên chỉ biết đứng như trời trồng.
Doanh nhân vội vàng chạy lại, muốn tách hai người ra.
Nhưng thắt bím giữ rất chặt, làm thế nào cũng không xê dịch được, thậm chí còn đẩy doanh nhân ngược ra sau.
Cô ta há to vòm miệng đầy máu tươi của mình, định cắn cổ bác sĩ.
Ken két ––
Âm thanh hàm răng ma sát với nhau.
Thắt bím chỉ cách cần cổ của bác sĩ vài mm thôi, nhưng không tài nào chạm đến được, đôi mắt long lên sòng sọc: “Đói, đói...”
Có kêu gào cũng vô dụng.
Chu Văn Ngạn nắm cổ áo cô từ đằng sau, ném sang chỗ khác.
Chỉ là cô ta không cam lòng, tiếp tục bò tới.
Thẩm Đông Thanh dẫm lên lưng cô ta, ghim người xuống đất.
Cô ta gian nan ngẩng đầu, liếʍ máu bên khoé môi, gào thét: “Tôi đói, tôi muốn ăn...” Nhưng có giãy giụa cũng không có tác dụng.
Diễn viên đỡ bác sĩ lên.
Tình trạng của hắn cũng không khá lắm, miệng vết thương sâu đến xương, hắn dùng tay chặn lại nhưng máu vẫn trào ra.
Bên thì điên loạn, bên thì thương binh, họ chỉ có thể quay lại nơi trú ẩn rồi tính tiếp.
⁻⁻⁻⁻⁻
Lisa đang nấu canh, thấy bọn họ trở về thì ngạc nhiên đến đón: “Mọi, mọi người gặp chuyện gì thế?”
Thắt bím bị Thẩm Đông Thanh xách như gà con, vùng vẫy không ngừng. Trên mặt cô ta dính đầy máu tươi, gò má hóp sâu hơn lúc trước, như muốn lòi cả xương.
Mà bác sĩ cũng đang che một vết thương rất nặng.
May mắn trời lạnh, máu đã đông lại, nếu không đã sớm mất máu mà chết.
Doanh nhân đáp lời NPC: “Cô ấy lên cơn động kinh.”
Lisa che miệng: “Sao tự nhiên...”
Berger đi tới, đẩy gọng kính: “Giữa không gian toàn một màu trắng này rất dễ ảnh hưởng đến tâm lý và gây ảo giác.”
Lisa cũng ngộ ra: “Phải vậy nhỉ, lúc trước chúng tôi cũng từng thấy qua trường hợp thế này, uống canh liền tốt rồi.”
Nói xong cô chạy đến cái nồi, múc một chén canh.
Thắt bím ngửi thấy mùi, lập tức bình tĩnh lại, bưng lấy chén canh, cũng không sợ bỏng mà uống ừng ực.
Có lẽ nó thực sự hữu dụng, sau đó họ không hề nghe cô than đói bụng nữa, mà nhắm mắt lại ngủ.
Nhưng doanh nhân vẫn không yên tâm ,đề phòng cô lại lên cơn cắn người, hắn đem cô trói lại ở một góc, nhét giẻ lau vào miệng.
Lisa nhìn thấy vết thương của bác sĩ, nói to với người đằng sau: “Leo, đưa hòm thuốc tới đây.”
Qua một chốc, Leo cầm hòm thuốc đi tới.
Bác sĩ nhận lấy, sau khi cảm ơn thì bắt đầu xử lí bản thân. Cồn chạm vào da thịt làm hắn đau đến độ hút khí lạnh, không chú ý đến vẻ mặt kỳ quái của Leo.
Sau lần kinh hoàng này, doanh nhân mệt đến độ không muốn nhúc nhích, càm ràm: “Cái quái gì đang xảy ra nữa không biết.”
Leo ngồi bên cạnh, hỏi: “Đã có chuyện gì?”
Hắn liếc Leo một cái, cảm thấy có thể lấy được manh mối từ NPC này, liền kể lại mọi chuyện.
Leo nghe xong, vỗ đùi cười: “Haha, chỉ là chuyện bình thường thôi, ở chỗ này dễ xảy ra ảo giác lắm.”
Doanh nhân lặp lại: “Bình thường?”
Nghe sao cũng rất bất bình thường.
Leo: “Thử nghĩ đi, trong một không gian trắng xóa, ai ở lâu mà chẳng bị thế chứ.”
Chu Văn Ngạn bất thình lình lên tiếng: “Mấy anh cũng từng bị à?”
Leo trả lời theo bản năng: “Ừ, chẳng phải mọi người...”
Lisa ho khan, đánh gãy lời hắn.
Hắn ngừng lại, cười trừ: “Mọi người cũng nhìn thấy ảo giác à?”
Vì tránh việc để Leo làm hớ thông tin, Lisa bưng nồi canh lên hỏi: “Uống một chén không?”
Bụng ai đó: Bé đói...
Doanh nhân do dự, nhìn thoáng qua thắt bím đang ngã gục ở một bên, tự hỏi không biết tình trạng của cô ta có liên quan đến nồi canh đó không nữa.
Nghĩ như vậy, nên cho dù bụng có cồn cào đến thế nào hắn cũng nhịn xuống.
Hắn từ chối Lisa: “Không cần.”
Cô cũng không thèm để ý, quay sang hỏi những người khác, cuối cùng chỉ có bác sĩ nhận lấy.
Doanh nhân: “Anh muốn chết hả?”
Ví dụ sống còn đang nằm một đống ở kia kìa.
Bác sĩ bưng chén, không quan tâm nói: “Giữa việc làm ma đói với trở thành kẻ điên thì tôi chọn làm ma no.”
Nói xong hắn liền uống, không chỉ một chuyến mà còn xin Lisa chén thứ hai.
Cô cười tươi rói: “Tôi nói là uống rất ngon mà đúng không.”
Hắn uống một hơi ba chén mới ngừng, diễn viên cùng doanh nhân bên cạnh có phần không nhịn được.
Lisa nhìn nồi canh, đột nhiên nói: “Sắp hết nguyên liệu nấu ăn rồi, nhưng cứu hộ vẫn còn chưa tới...”
Berger nói: “Không sao, không lâu nữa sẽ có.”
Cô gật đầu, cười kỳ quái: “Đúng vậy, chờ thêm chút nữa.”
⁻⁻⁻⁻⁻
Đội ngũ sáu người mà hết một điên một phế, không ai có tâm tình đi tìm manh mối, yên lặng ngồi quanh bếp lửa, chờ đợi thời gian bầu chọn.
Doanh nhân nói: “Hay là chúng ta bầu cô ta đi?” Hắn chỉ vào thắt bím trong góc.
Hiện tại thì cô ta là có nhiều hiềm nghi nhất, mặt mũi thì hóp lại, xanh xao, không khác gì người chết.
Bác sĩ cảm nhận vết thương còn đang nhức nhối của mình, hận thù nhen nhóm trong lòng, gật đầu đồng ý.
Diễn viên là người tận mắt nhìn thấy thi thể của thắt bím nên tất nhiên sẽ không phủ nhận.
Doanh nhân nhìn về phía Thẩm Đông Thanh cùng Chu Văn Ngạn, hỏi: “Còn hai người?”
Anh trả lời: “Sao cũng được.”
Anh cũng tò mò không biết nếu bỏ phiếu nhầm sẽ gây ra hậu quả gì.
Cậu không ham thích giải đố, trong tay cũng không có thông tin gì, nên theo ý anh.
Cậu nói: “Tôi cũng vậy.”
Doanh nhân tổng hợp phiếu xong liền đắc ý: “Nghe theo tôi là quá chính xác.”
Không ai lên tiếng.
Bọn họ cũng muốn tìm hiểu thử quy tắc của phó bản này là gì, đoán đúng thì qua cửa, vậy còn sai thì sẽ như thế nào? Dù sao chỉ cần không liên quan đến mình thì cứ thế mà triển.
⁻⁻⁻⁻⁻
Vừa đến giờ, âm thanh hệ thống đúng lúc vang lên:
[Đã đến thời gian bầu chọn].
[Hãy chỉ ra ai là kẻ mạo danh].
Doanh nhân vội vàng nói: “Là thắt bím!”
Những người chơi khác cũng bầu cô.
Hệ thống tiếp tục nói:
[Đáng tiếc, sai rồi].
[Mong mọi người hãy tiếp tục cố gắng vào hôm sau].
[Nhưng hãy cẩn thận, kẻ đó đang dần lộ diện đấy].
Nếu thắt bím không phải, vậy là ai?
Doanh nhân cảnh giác nhìn bốn phía, thấy ai ai cũng khả nghi, nhưng trong tay lại không có chứng cứ.
Hôm nay có thể khiến tất cả đồng l*иg thế này bởi vì biểu hiện của thắt bím có vấn đề thật, ngày mai thì chưa chắc sẽ có thể thành công thuyết phục họ như thế, như vậy cho dù có tìm ra được ‘kẻ mạo danh’ chân chính thì cũng khó để làm người khác tin tưởng.
Đúng là nan đề.
Lại lãng phí thêm một ngày.
⁻⁻⁻⁻⁻
Trời vào khuya, ai nấy về lại lều của mình, chỉ có thắt bím nằm một mình bên ngoài.
Diễn viên không phải thánh mẫu, cô không muốn nửa đêm đang ngủ lại phát hiện cũng mình đã bị người cắn đứt, nên quyết định bỏ mặc thắt bím.
Phó bản này quá nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy liền mất mạng.
Thẩm Đông Thanh nhìn thoáng qua thắt bím, rồi chui vào lều.
Chu Văn Ngạn cũng tiến vào.
Hai người dán chặt vào nhau, nghe gió thổi phần phật, vang lên tiếng xôn xao.
Có thể vì quá đói bụng, cậu lăn qua lộn lại không tài nào chợp mắt, khó khăn lắm mới tịnh tâm được, đang lim dim thì lại cảm giác có người cắn môi mình.
Thấy cậu không phản ứng, người kia càng được nước làm tới, cạy miệng cậu ra, cậu mơ màng tỉnh: “Ưʍ...”
Anh ngừng lại, ‘Chụt’, mổ nhẹ lên đôi môi đó thêm một cái, rồi nhỏ giọng nói: “Chúng ta ra ngoài xem.”
Nghe vậy cơn buồn ngủ liền tan biến, dùng khẩu hình hỏi: “Giải quyết phó bản sao?”
Anh nói: “Có thể xem là vậy.”
Phó bản này thật sự rất chán, bốn bề toàn tuyết với tuyết, chẳng có gì thú vị hết!
Thẩm Đông Thanh thấy sắp qua cửa liền lập tức ngồi dậy, kích động đến nỗi suýt nữa nhảy bung lều.
Chu Văn Ngạn kéo người lại, quấn kỹ khăn choàng cổ cho cậu, lúc này mới mở khoá lều, nhẹ nhàng chui ra ngoài.
Cậu đi cạnh anh, hai người tay nắm tay, lén lút rời khỏi hang động.
Tuyết đã ngừng thổi.
Bên ngoài không một tiếng động, hệt như vùng đất câm lặng.
Khi đi ngang một nơi, cậu vô tình nhìn qua.
Trong ánh trăng sáng, có thể thấy rõ những người khác đang say ngủ trong lều, ngoại trừ lều của họ, thì người chơi đều sẽ ngủ cùng với NPC, nhưng hiện tại chỉ còn mỗi người chơi, NPC thì lại không thấy.
Khóa lều đều bị mở toang, lộ mọi việc bên trong.
Ai nấy đều ngủ thẳng cẳng, không biết trời mây gì, doanh nhân còn ngáy khò khè, hoàn toàn không phát hiện bên cạnh thiếu mất một người.
Vậy NPC ở nơi nào?
➺ ᗴᗞᏆᎢᗴᗞ ᗷᎩ ᏀᖇᗩᔑしᗴᑎᎢᕼ ➺