Hầm Mộ

Chương 36: Cuộc Điện Thoại Lúc 12h Đêm

Ngày hôm đó cả trường xôn xao về việc Châu bị ngã cầu thang, một lần nữa sự việc khiến cho tin đồn về ma quỷ trong trường tiếp tục được học sinh bàn tán. Trong đó những người lo lắng nhất chính là những người có mặt ở trường tối ngày hôm đó. Lời đồn được thêu dệt lên một cách đáng sợ, đi dọc hành lang, Lý có thể nghe thấy những tiếng xì xào :

“ Này, có khi nào câu chuyện trên mạng là thật không nhỉ..? Người ta nói trường mình có người tự tử, mà nghe đồn, học sinh trường mình có người nhìn thấy con ma đó rồi đấy. “

“ Ma quỷ gì, sảy chân ngã cầu thang thôi mà. Mấy cái nhảm nhí đó đừng có tin.”

“ Eo ôi, có ma thật chắc tôi nghỉ học quá. Tôi sợ nhất là ma, nghĩ thôi đã lạnh hết cả người. “

Thấy Tiên định giải thích, Lý vội kéo tay Tiên lại :

— Đừng, kệ họ đi….Có nói gì bây giờ cũng không giải quyết được gì đâu.

Tiên đáp :

— Nhưng mà cứ để mọi người nghĩ là có ma thật à..?

Lý im lặng không nói gì, bước vào lớp học, Lý thấy nhóm cán bộ lớp có mặt tối hôm ấy đang ngồi tụ tập lại một chỗ với nhau. Trong đó có cả người bạn buổi trưa đi cùng Châu dưới căng tin nhà trường. Thấy Lý cô bạn đó cúi mặt xuống không dám nhìn, Lý lẳng lặng về chỗ của mình, nhóm bạn kia đứng dậy bước đến chỗ Lý, một người hỏi :

— Này, chẳng phải cậu nói con ma đó chỉ là giả thôi sao…? Vậy chuyện của Châu là thế nào..?

Lý không biết phải giải thích như thế nào bởi bản thân cô cũng vừa gặp phải cảnh tượng đầy ám ảnh. Hơn nữa Lý cũng đâu có lỗi trong việc này, nhưng cô lại đang bị nhóm bạn kia công kích chỉ vì họ cũng đang sợ và họ muốn tìm một ai đó để đổ lỗi, bản chất con người là như vậy.

Tiên thấy vậy liền đi lại rồi đáp :

— Làm sao..? Cậu hỏi như vậy là có ý gì..? Cậu ấy đâu phải nguyên nhân khiến cho Châu bị ngã. Lý cũng muốn giúp Châu gạt đi nỗi sợ mà thôi. Giờ mấy cậu chất vấn cứ như mọi chuyện là do Lý gây ra vậy…? Đừng có vớ vẩn.

Cả nhóm kia im bặt, bởi Tiên nói trúng tim đen của họ. Người bạn đi cùng với Châu bỗng dưng ôm mặt rồi ngồi xuống ghế khóc lóc :

— Hu…hu….nó…nó sẽ….không tha…cho chúng ta…đâu….Rồi chúng…ta cũng sẽ…bị như…Châu mà…thôi.

Tiên cau mày, Tiên vốn dĩ không tin vào chuyện ma quỷ, nay lại thấy đám người này muốn bắt nạt Lý nên Tiên khó chịu, Tiên gắt :

— Lý đã giải thích như thế rồi, các cậu vẫn còn u mê à..? Chuyện của Châu chỉ là tai nạn. Đừng có hơi một tí là lôi ma quỷ vào, vớ vẩn.

Đúng lúc đó một thầy giáo bước vào, cả lớp đứng dậy chào thầy, thầy giáo nói :

— Tiết sau vẫn là giờ học thêm tiếng Anh, nhưng cô Thi đang ở trong bệnh viện nên lớp nghỉ. Cô Thi nói sẽ dạy bù vào ngày khác, lớp phó cho các bạn về nhé.

Lý vội đứng dậy hỏi :

— Thầy ơi, có tin tức gì của bạn Châu không ạ..?

Thầy giáo khẽ thở dài :

— Thầy cũng có hỏi, nhưng do va đập mạnh, mất máu nhiều nên Châu vẫn chưa tỉnh. Trời ngớt mưa rồi, các em tranh thủ về đi….Nhớ cẩn thận nhé, chào các em.

Lý ngồi thụp xuống, vậy là Châu vẫn chưa tỉnh, nhìn mặt thầy Lý có thể đoán tình trạng của Châu rất xấu. Đó cũng chính là lý do mà những thầy cô đưa Châu vào bệnh viện vẫn chưa quay lại.

Tiên vỗ vai Lý :

— Về thôi, còn ngồi đó làm gì nữa.

Chẳng hiểu tại sao, nhưng sau khi tai nạn của Châu diễn ra, nhóm cán bộ lớp kia lại nhìn Lý bằng ánh mắt giận dữ. Bên ngoài mưa cũng đã tạnh, bầu trời vẫn âm u, mặc dù lúc này mới chỉ là 2h chiều. Đem theo tâm trạng bất an đó về đến nhà, Lý mở cổng bước vào trong, thấy con về sớm hơn bình thường, bà Nhung vội hỏi :

— Sao hôm nay tan học sớm vậy con..?

Lý trả lời mẹ :

— Dạ, cô giáo có việc đột xuất nên cho lớp nghỉ sớm ạ. Mẹ đang làm gì vậy..?

Bà Nhung cười :

— À, mẹ đang dọn lại ít đồ đạc cho gọn. Mà này, trưa anh Thành có sang đây, anh ấy gửi lời chào con đấy..?

Lý ngạc nhiên, anh Thành, con bác Công….Lý hỏi :

— Gửi lời chào..? Sao lại vậy ạ..?

Bà Nhung đáp ;

— Ừ, bên đó họ rao bán ngôi nhà, không ở đây nữa….Nghĩ cũng phải, sau chuyện đó hàng xóm xung quanh bàn ra tán vào cũng không chịu nổi. Vào mẹ thì mẹ cũng bỏ đi thôi….Nghĩ cũng khổ thân, gia đình đang là niềm mơ ước của bao người, phút chốc tan nát hết cả. Có nằm mơ mẹ cũng không dám nghĩ bác Ngà lại là người chủ mưu gϊếŧ chồng. Mà anh Thành cũng nói công an đã bắt được tay tài xế đâm chết bác Công rồi. Hắn khai nhận tất cả, quân dã man, vì tiền mà dám gϊếŧ người.

Lý thở hắt ra, có chút gì đó thoáng buồn, nhưng dẫu sao kẻ ác cũng đã bị bắt, như vậy bác Công cũng được an ủi phần nào. Còn tội của bác Ngà, chắc chắn bác ấy sẽ phải chịu những hình phạt từ chính lương tâm của mình khi đối diện với con cái. Bà Nhung nói thêm :

— Anh Thành còn mua cho con bộ sách tiếng Anh đó, anh ấy bảo sách này nhờ người mua bên nước ngoài, mẹ từ chối nhưng anh ấy cứ bảo chắc chắn con sẽ thích. Mẹ để trên bàn tivi kia kìa.

Lý bước đến rồi khẽ cầm một quyển trong bộ sách đó lên, đúng là những quyển sách mà Lý đi tìm khắp các hiệu sách của Hà Nội nhưng không có. Nhưng tại sao anh Thành lại biết cô muốn có những quyển sách này, khẽ mở quyển sách ra, Lý thấy một tờ giấy viết những dòng chữ nhỏ :

“ Ba anh nói em sẽ thích những quyển sách này. Gia đình anh cảm ơn em nhiều lắm, số điện thoại anh ghi dưới đây, có chuyện gì cần giúp đỡ em cứ gọi. Cảm ơn em..”

Lý khẽ mỉm cười, cả ngày hôm nay cô phải đối diện với những thứ hãi hùng, nhưng khi đọc mảnh giấy cô thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Có vẻ như anh Thành đã biết điều gì đó nên anh mới viết như vậy. Nhưng đâu có sao, vì mảnh giấy còn hơn cả một lời cảm ơn.

Tối hôm đó ăn cơm, vợ chồng ông Điền khá hài lòng khi nhìn trên tay con gái vẫn luôn đeo chiếc vòng trầm, di vật của bà nội. Nhưng cả hai đều không biết chỉ khi ở nhà Lý mới đeo cho bố mẹ vui, còn đến trường, cô lại cất nó vào hộp để trong balo cẩn thận. Bố mẹ cô cũng không dùng mạng xã hội nên cả hai đều không biết gì về những thông tin lan truyền trên mạng những ngày qua. Nếu không có lẽ ông Điền, bà Nhung sẽ lại lo lắng cho con lắm. Bởi cả hai đều cực kỳ tín, sự việc của bác Công khiến cho bố mẹ Lý một phen hú hồn.

Như thường lệ, Lý học bài đến gần 11h khuya, vì mai là chủ nhật nên Lý học muộn hơn ngày bình thường. Khi mắt bắt đầu mỏi thì trời cũng đã chuyển dần về đêm. đóng cửa lại, Lý tắt đèn học, bật đèn ngủ rồi lên giường nằm.

Nhưng vừa hạ lưng thì điện thoại của Lý rung lên :

“ Ì….ì…..ì…ì..”

Lý với tay lấy điện thoại thì đó là một số lạ không được lưu trong danh bạ. Đã khuya, lại là số lạ nên Lý tắt đi không nghe. Tuy nhiên, ngay sau khi tắt đi thì số đó tiếp tục gọi đến. Lý nuốt nước bọt không biết nên nghe hay không. Tiếng rung của điện thoại vẫn vang lên ì èo. Và rồi Lý quyết định nghe máy :

— Alo, ai vậy…?

Đầu dây bên kia không có ai trả lời, Lý hỏi lại :

— Ai đấy ạ..? Sao lại gọi vào giờ này.

“ Hiu….hiu….hiu..”

“ Ù…ù..ù…”

Từ trong điện thoại phát ra âm thanh giống như tiếng gió thổi, mặc dù chỉ nghe thôi nhưng Lý cũng thấy hơi lành lạnh. Ngoài tiếng gió ra vẫn không có người nói….Lý hỏi lại một lần nữa, nhưng giọng của cô chậm lại :

— Ai….đấy….?

Toàn thân Lý tê cóng, cơ thể cô trong khoảnh khắc trở nên lạnh ngắt bởi một điệu cười ma quái vừa bất chợt vang lên kèm theo giọng nói đầy ghê rợn :

“ He he he…He he he…”

“ Tìm…thấy…bạn…rồi…nhé…”

“ He he he….He he he…”

“ Chơi….với….mình….đi…”

Bất giác, Lý lùi người sâu vào trong góc giường, Lý quăng chiếc điện thoại xuống đất. Đó là giọng của cô ta, cả điệu cười man rợ ấy nữa…..Nhưng tại sao cô ta lại có thể gọi điện thoại. Lý không dám chớp mắt, Lý nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại vẫn đang trong cuộc gọi, thời gian vẫn đang nhảy từng giây.

“ Píp “

Dường như bên kia đã tắt máy, màn hình điện thoại lóe sáng một chút rồi vụt tắt. 12h đêm, không gian tĩnh lặng khi màn đêm buông xuống không một chút tiếng động. Nằm trùm chăn với đôi mắt mở trừng trừng, Lý không dám thở mạnh….Thời gian cứ thế trôi đi, không biết lúc này đã là mấy giờ, nhưng một lần nữa Lý phải bịt tai, co quắp người lại bởi dưới sàn nhà, âm thanh đó lại vang lên :

“ Ì….ì….rè…..rè….rè…ì…ì…”

Nó…..vẫn đang tiếp tục gọi điện đến………