Hầm Mộ

Chương 35: Tai Nạn Đầu Tiên….

Giờ học buổi chiều, cơn mưa vẫn chưa ngớt….Bầu trời tối sầm lại, sấm chớp vẫn giật liên tục, tiếng sấm khiến cho tiết học bị gián đoạn. Ngồi bên cửa sổ, Lý nhìn ra bên ngoài cơn mưa nặng hạt, cô chưa hết bàng hoàng bởi sự việc xảy ra ở dưới căng tin nhà trường. Lúc ấy Lý sợ đến chết khiếp, tại sao hồn ma của Trúc lại làm như vậy..? Câu hỏi chưa có lời giải thích thì :

“ Xoẹt…Xoẹt..”

Tia sét xẻ dọc bầu trời u ám, ánh sét chớp tắt cũng là lúc Lý tròn mắt, cô đứng bật dậy, trong ánh chớp giật vừa lóe lên, dưới gốc cây bàng khoảng giữa sân trường, có một cô gái đang đứng đó. Rõ ràng mới vừa đây Lý còn nhìn thấy cô ta, nhưng chỉ sau một cái chớp mắt, cô ta biến mất. Thấy Lý mất tập trung, cô giáo dạy Tiếng Anh nhắc nhở :

— Lý, em làm gì vậy..? Sao đang trong giờ học lại đứng lên..?

Mọi ánh nhìn của các bạn đều hướng về Lý, Lý cúi đầu xin lỗi cô rồi lấy lý do bị giật mình bởi tiếng sét. Lát sau cô giáo nói với Châu :

— Lớp trưởng, em xuống phòng giáo viên lấy cho cô quyển giáo án bổ sung….Trời mưa gió thế này giảng các em cũng khó tập trung, cô sẽ để các em làm bài kiểm tra giấy, cô để ngay trên bàn làm việc của cô, em sẽ thấy ngay thôi.

Châu vâng dạ rồi bước ra ngoài, bất giác Lý thấy rùng mình, toàn thân cô nổi da ga không hiểu vì sao, Lý có cảm giác ai đó đang nhìn mình. Khẽ đảo mắt ra phía cửa sổ, nhìn xuống dưới sân trường, Lý nuốt nước bọt, trong cơn mưa tầm tã là cô gái mặc đồng phục của trường ban nãy Lý nhìn thấy dưới gốc cây bàng, chỉ khác lúc này cô ta đang đứng giữa sân trường với cánh tay giơ lên cao, cô ta đang chỉ tay thẳng về phía Lý….và hình như cô ta đang nhoẻn miệng cười.

“ Uỳnh….Oàng “

Sấm nổ dữ dội, cả lớp giật mình, có người còn phải hét lên vì sợ. Lý không chớp mắt, cô vẫn đang nhìn ra khoảng sân trường ướt đẫm, đọng vũng nước mưa, nhưng một lần nữa, cô gái kia lại biến mất.

“ Bịch…Bịch…Bịch “

Bên ngoài hành lang có tiếng chạy vội vã.

“ Bộp….”

— Hộc…hộc….Cô…ơi…lớp…cô có bạn…bị ngã…cầu thang…..Máu…máu…chảy…nhiều…lắm..

Là trực ban sao đỏ, bạn trực ban vừa thở hồng hộc vừa báo tin, cả lớp lập tức xôn xao, Lý thảng thốt, không suy nghĩ nhiều, cô bật dậy chạy khỏi lớp học. Trong lớp mọi người cũng ùa ra……Lý nghĩ trong đầu :

“ Không thể nào….chẳng lẽ người đó là Châu ư..? “

Khối lớp 10 nằm trên tầng 2, chạy đến lan can cầu thang dẫn xuống tầng 1, Lý đứng sững lại bởi bên dưới sảnh người đang nằm sõng soài, bất động chính là Châu. Bên cạnh Châu còn 1 bạn sao đỏ khác đang đứng bối rối không biết phải làm sao..? Cô giáo cùng với các bạn trong lớp cũng đã đến nơi. Cô giáo vội nói :

— Mấy bạn nam đâu rồi, nhanh khiêng Châu xuống phòng y tế, khiêng nhẹ thôi…..Sao máu chảy nhiều thế này..?

Bạn sao đỏ ấp úng đáp :

— Bạn ấy bị ngã từ trên hành lang cầu thang tầng 2 xuống, đầu đập vào bậc lên xuống……Chúng em đi kiểm tra sĩ số các lớp thì…thấy….máu đã chảy như vậy rồi. Biết bạn ấy là lớp trưởng lớp 10-B2 nên em chạy thông báo với cô….

Châu được bốn bạn nam khiêng lên mà vẫn không một chút động đậy, ai có mặt ở đó cũng sợ hãi không biết là Châu còn sống hay không..? Cô giáo dạy tiếng Anh vội đi theo xuống phòng y tế, cô nói với học sinh :

— Các em quay lại lớp tự quản, đừng đứng tập trung ở đây….Giờ cô phải đi cùng xuống phòng y tế.

Lý nói run run :

— Cô…cô cho em đi với….

Cô giáo gật đầu :

— Được rồi, em đi theo cô, còn các bạn khác quay lại lớp, đừng gây mất trật tự.

Trời vẫn mưa như trút nước, khá vất vả mọi người mới đưa được Châu xuống phòng y tế, cô phụ trách y tế cũng phải giật mình bởi máu trên đầu Châu vẫn không ngừng chảy. Sau khi sơ cứu tạm thời và băng bó xong, cô y tế lo lắng nói :

— Mất máu nhiều như vậy mà giờ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại…..Phải đưa vào bệnh viện để chụp chiếu xem thế nào, ở đây chỉ sơ cứu tạm thời được thôi. Để tôi gọi lên ban giám hiệu điều xe của trường chở em ấy đi.

Một lát sau, xe nhanh chóng được đưa đến, mọi người vội vã đưa Châu lên xe, Lý cũng muốn đi nhưng thầy cô nói không được. Phòng y tế lúc này chỉ còn lại một mình Lý, cả cô y tế cũng đã theo xe đi đến bệnh viện, các bạn nam sau khi đưa Châu lên xe cũng quay về lớp. Lý thất thểu bước những bước chân nặng nhọc, nhưng chưa ra khỏi ngưỡng cửa thì Lý nghe thấy những âm thanh :

“ Lạch..cạch…lạch…cạch..”

Âm thanh đó phát ra từ bên trong phòng, nhưng rõ ràng trong phòng lúc này đâu còn ai nữa. Quay đầu nhìn lại, ẩn hiện sau tấm màn che bàn làm việc của nhân viên y tế và giường nằm cho học sinh là một bóng đen đang chuyển động, bóng đen đó có dáng dấp của một cô gái với mái tóc dài.

Lý há hốc mồm, toàn thân cô run rẩy khi sau tấm màn đó phát ra một giọng nói âm u, lạnh lẽo :

“Chơi…với….tớ…đi…mà….”

“ Vào…đây…nào….tớ…sẽ….chích….thuốc….cho….cậu…”

“ Hi…hi…hi….He…he….he…”

Lý khẽ lùi lại, cô nắm chặt hai bàn tay như một cách phòng vệ bản năng, bóng đen phía sau tấm màn ấy vẫn đang nhấp nhô, Lý nói bằng giọng run run :

— Cô….là….cô..?….Tại…sao….cô lại…làm…như…vậy…?

Bóng đen đó bất chợt dừng lại, không gian xung quanh đột nhiên trở nên nặng nề…

“ Roạt…roạt…roạt..”

Chẳng có ai kéo nhưng tấm mành che kia đang từ từ thu gọn lại. Lý đổ mồ hôi lạnh, cô nhìn chăm chăm vào tấm mành cho đến khi nó được thu lại hết. Phía sau tấm mành không có ai, chỉ có hai chiếc giường trống trơn chẳng ai nằm.

“ Cô…ta….đâu…”

Khi mà Lý còn đang tự hỏi trong đầu thì ngay bên dưới chân cô vang lên một tiếng cười man rợ :

“ He he he…..Ở…đây…cơ…mà….he he he..”

Lý đưa mắt nhìn xuống dưới chân, một cái đầu với bộ tóc dài vừa lăn lông lốc rồi dừng lại ngay chỗ của cô. Cái đầu đó ngẩng lên, nó hướng cặp mắt to, đen xì, sâu hoắm nhìn thẳng vào Lý rồi ngoác miệng ra cười.

Quá đỗi kinh hoàng, Lý nhắm mắt hét lớn :

— Á….ĐỪNG….ĐỪNG LẠI….GẦN….TÔI.

“ Kịch…Kịch “

Từ trên giường phòng y tế, dưới lớp chăn mỏng, thứ gì đó đang bắt đầu lồm cồm bò ra, đó là một cái xác không đầu mặc đồng phục của trường. Cái xác đầy kinh dị ấy từ từ, loạng choạng, khua đôi cánh tay nhơ nhớp từng mảng thịt tiến về phía cửa phòng y tế, nơi Lý sợ đến chôn chân không cử động nổi.

“ Bịch “

Lý run đến ngội thụp xuống đất….Nhưng ngay lúc đó, cô cảm giác người mình vừa được ai đó đỡ lên :

— Này….sợ sấm chớp đến mức không đứng dậy được à…?

Là giọng của Tiên, cơ thể Lý ướt đẫm mồ hôi, mặt mũi tái nhợt, trong đời, chưa bao giờ Lý trải qua một cảm giác sợ hãi đến như vậy…..Nuốt nước bọt, trước mặt Lý bây giờ thứ đó không còn nữa. Tấm rèm che vẫn y nguyên, không bị ai kéo ra. Lý buông thõng hai tay rồi thở gấp, mọi chuyện thật khủng khiếp.

Phải mất một lúc Lý mới có thể đứng dậy, Tiên hỏi :

— Bồ làm sao vậy..? Từ lúc ở căng tin đến lúc học, xong đến bây giờ…Bồ lạ lắm, không được khỏe phải không…? Đợi mãi không thấy bồ quay lại lớp, thấy mấy thằng kia bảo bồ vẫn ở dưới này nên tui chạy xuống tìm….Sao mà lại ngã ra vậy..?

Lý ấp úng đáp :

— Tại…tại tôi thấy máu….nên hơi chóng mặt….Lên lớp….thôi.

Hai cô bạn dìu nhau bước đi trên hành lang, Tiên thấy Lý đang run lên từng chập, vẻ mặt hoảng loạn, Tiên lo lắng :

— Sao vậy…? Có đi được không..?

Lý mấp máy môi nói chậm rãi :

— Đi…đi….Đừng….hỏi….gì…cả..

Bởi vì giọng nói đó chỉ có một mình Lý nghe thấy :

“ Tìm….thấy….các…bạn….rồi…”

“ Hi hi hi…Sao…không…ai…chơi…với….mình….”

“ Mình…buồn…quá…”