Hầm Mộ

Chương 23: Chuyến Xe Quay Về.

Chap 23: Chuyến Xe Quay Về.

2h sáng, mắt Tân vẫn thao láo, Tân không dám ngủ….Mặc dù cả ngày hôm nay không xảy ra chuyện gì lạ, đầu giờ chiều Tân cũng thấy cơ thể khỏe hơn, buối tối bữa tiệc diễn ra linh đình, cả đội được thưởng thức những món ăn mang hương vị Trung Quốc rất đặc trưng được chế biến bởi đầu bếp chuyên nghiệp. Mọi người ai nấy đều vui hết mình, ai cũng uống nhiều bởi ngày mai họ sẽ quay về nhà sau một khoảng thời gian đi công trình khá dài. Trong bữa tiệc, Tân cố gắng quan sát biểu hiện của Chính, nhưng lạ thay Chính hoàn toàn bình thường, đã có lúc Tân nghĩ, có lẽ nào những gì mà Tân nhìn thấy đêm qua chỉ là sản phẩm của sự hoang tưởng.

Lúc đó, đang ngây người thì Chính bước tới gần Tân rồi cụng chén :

— Sao rồi cu em, ốm khỏe hẳn chưa..? Uống với anh mày một chén, mừng cho công việc của chúng ta đã hoàn thành tốt đẹp. Dô một cái cho khí thế nào..

Tân tròn mắt ngạc nhiên, đây đúng là anh Chính mà Tân biết, một người nhìn bề ngoài có vẻ sỗ sàng, nhưng thực chất lại là một người rất tốt, biết quan tâm đến anh em trong đội. Nhưng sao đêm qua anh ta lại đáng sợ như ma quỷ như vậy, nghĩ đến thôi mà Tân vẫn còn rùng mình. Chính ngạc nhiên :

— Làm sao đấy, vẫn mệt à…?

Hưng đi lại đáp :

— À chắc hôm nay là ngày giỗ đầu của bà nội nó, ở xa không về làm cơm cúng cho bà được, chắc thế nên nó hơi buồn.

Tiếp đó là một giọng nói khiến cho Tân rùng mình, là giọng của ông Vương :

— Hôm nay là ngày giỗ đầu của bà cậu sao..? Chết thật, đúng ra như thế cũng phải có chút đồ rồi cậu thắp nén hương sau đó mời bà về chứ.

Hưng hỏi :

— Ông chủ Vương coi bộ cũng rành mấy cái này lắm ha..

Ông Vương cười :

— Chuyện này hầu như ai cũng biết mà. Vậy mà các cậu không nói tôi sớm, để tôi giúp cho là xong.

Nhìn Tân, ông ta tiếp tục :

— Nhưng cũng đừng lo, ngày mai các cậu về rồi, vào ngày giỗ đầu, linh hồn của người đã chết sẽ được về 3 ngày. Vậy nên sau khi quay về nhà, cậu nhanh chóng làm cơm, ra mộ làm lễ rồi thành tâm khấn vái mời bà về cũng được. Vì giỗ đầu vẫn trong kỳ tang chế nên nhớ là phải mặc đồ tang, thành tâm cầu khẩn đấy nhé.

Hưng càng nghe càng ngạc nhiên, thấy vẻ mặt của mọi người như vậy nên ông Vương tiếp :

— Xem ra ở đây toàn những người không tín mấy nhỉ..? Chuyện này là chuyện người sống phải làm cho người đã khuất thể hiện sự báo hiếu, tưởng nhớ và mong linh hồn người đã khuất sẽ phù hộ, độ trì cho con cháu, người thân trong gia đình. Sau khi một người chết đi thì ta phải lưu ý đến 3 ngày giỗ quan trọng, đó là Giỗ Đầu. Giỗ Hết và Giỗ Thường. Vậy nên tôi mới nói giỗ đầu quan trọng, làm không cẩn thận còn bị người chết quở ấy chứ.

Chính vỗ vai Tân rồi gật đầu :

— Yên tâm, mai anh sẽ chạy sớm…Phận con cháu, với lại cũng không phải mình bỏ bê, chắc bà cũng không trách móc gì đâu.

Cảm giác của Tân lúc đó vô cùng lẫn lộn, Tân nhìn Chính rồi nghĩ :

“ Hay là đêm qua mình nhìn nhầm, đó biết đâu không phải anh Chính thì sao..?”

Tàn tiệc, ai nấy đều say mèm, tinh thần thoải mái, ăn uống no say cho nên trở về phòng vào lúc 10h tối, tất cả mọi người đều lăn ra ngủ, đồ đạc đã được thu dọn từ chiều, sau khi thức dậy, sáng mai cả đội sẽ quay về Hà Nội.

Nghĩ vẩn vơ, vậy mà cũng đã 3h sáng…..Quá giấc khiến cho Tân không ngủ được nữa, 2 tiếng nữa sẽ khởi hành. Kim đồng hồ cứ kêu tích tắc, thời gian trôi qua thật chậm….4h sáng, mọi thứ vẫn bình thường, Tân khẽ thở phào nhẹ nhõm :

“ Có khi là do mình lo nghĩ quá nhiều rồi, thôi, có lẽ cũng nên dậy rồi đánh răng rửa mặt cho tỉnh táo.”

Nghĩ vậy, dù trời vẫn còn rất tối, bởi đây là trong rừng, Tân bước xuống giường đi vào phòng vệ sinh để rửa mặt. Cố di chuyển thật khẽ tránh gây tiếng động kẻo mọi người thức. Vào nhà vệ sinh, Tân khép cửa lại rồi mở nước cúi mặt xuống rửa mặt. Đang khẽ táp nước vào mặt thì Tân nghe thấy có tiếng nói phía sau lưng mình :

“ Khổ…thân….cháu….tôi….”

Giật mình Tân ngẩng mặt lên, nước vẫn còn chảy tong tong trên mặt, nhìn vào gương Tân thấy có bóng người đang đứng ngay phía sau lưng của mình, nhưng đó chỉ là một cái bóng trắng mờ mờ dưới ánh đèn vàng của nhà vệ sinh. Lạnh sống lưng vì sợ, nhưng đó là giọng của bà nội nên Tân lập tức quay lại phía sau, miệng lắp bắp :

— Bà…bà ơi…Là bà phải không..?

Tuy nhiên, phía sau không thấy ai cả, nhìn vào gương lúc này cũng không thấy cái bóng phía sau lưng mình đâu nữa. Thẫn thờ đến sững cả người thì Tân giật thót mình bởi một cái vỗ nhẹ vào lưng, Tân hét lên :

— Á….

Vừa hét, Tân vừa lùi lại, Tân đυ.ng trúng thứ gì đó phía sau :

— Thằng điên này, làm tao giật cả mình….Vỗ nhẹ mỗi cái mà mày cũng hét lên được.

Là anh Hưng, anh Hưng cũng vừa bước vào nhà vệ sinh….Do mải suy nghĩ và vẫn còn đang hoang mang nên Tân không chú ý, cho đến khi anh Hưng vỗ vào người thì Tân mới giật mình hét lên. Tân thở hồng hộc :

— Là…anh à…? Anh làm em sợ quá.

Anh Hưng gạt Tân sang một bên rồi đứng trước bồn cầu, vừa đi tiểu anh Hưng vừa nói :

— Tao mới bị mày dọa chết khϊếp đây này…Mà mày dậy sớm thế…Sắp về nên không ngủ được à..?

Nhìn thấy anh Hưng, Tân cũng cảm thấy đỡ sợ hơn….Tân đáp :

— Vâng, em dậy sớm để xem còn thiếu gì không..? Cũng gần 4 rưỡi đến nơi rồi….5h là đi phải không anh..?

Anh Hưng rửa tay rồi gật đầu :

— Ừ, thôi ra gọi tất cả dậy….Chuẩn bị xong còn lượn, mẹ hôm qua uống thế mà cũng say phết.

Bước ra khỏi nhà vệ sinh, anh Hưng khua tất cả dậy. Tuy nói là 5h khởi hành về Hà Nội nhưng rồi cũng phải gần 6h tất cả mới lên xe. Nhìn mọi người vẫn bình an, không chỉ vậy ai cũng hớn hở, cả đêm qua lo lắng sẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng rồi đến tận sáng hôm nay, mọi thứ vẫn bình thường….Đặc biệt hơn, tuy chỉ là một đội thợ nhỏ, vậy mà không hiểu sao đích thân ông Vương lại ra tiễn mọi người. Ông ta bắt tay từng người một rồi cúi đầu cảm ơn.

Xong xuôi Chính hỏi lại tất cả một lần nữa :

— Còn quên gì không..? Tôi lái xe đi rồi đừng ai bảo quay lại lấy đồ nữa nhé. Nhanh nhanh còn về cho thằng Tân nó còn làm giỗ cho bà.

Hưng cười cười :

— Gớm, ông lo cho nó hay là ở nhà vợ đợi thì có….Sốt ruột quá thì nói ra, cứ đổ cho người khác.

Chính ngượng quá đáp :

— Nhanh mẹ lên, không tôi bỏ ở lại đấy.

Hưng càng trêu :

— Ái chà, đại ca làm gì căng thế….Biết là mỗi đại ca có xe rồi, nhưng đưa đi mà không đưa về không được đâu nha….ha ha ha.

Lên chiếc xe 7 chỗ của Chính, chiếc xe chuyên dùng để đưa cả đội đi nhận công trình. Đúng 6h sáng, sau khi cả 5 thành viên trong đội thợ xây đã yên vị, Chính nói :

— Về thôi nào….Lại thêm một nơi nữa in dấu chân của chúng ta….Ka ka ka.

Chiếc xe dần dần khuất theo con đường vòng vèo nhiều khúc cua. Ông Vương đứng đó khẽ mỉm cười, ông ta nói :

— Đi nhé….He he he.

Tay quản lý đúng cạnh đó khẽ hỏi :

— Tại sao sếp lại tận tình với đám thợ này như vậy….Tôi thấy bọn chúng làm việc cũng đâu phải gì xuất sắc lắm.

Ông Vương nhoẻn miệng cười đầy ẩn ý :

— Vậy sao…? Chúng đã làm rất tốt rồi.

[…..]

— Xây cho nhà cao…cao….cao….mãi…..Ôi….xinh đẹp….tổ…quốc…

Tiếng hát đang được tất cả ngân nga trên chiếc xe 7 chỗ. Cả Tân cũng đang hát theo mọi người, vui mừng trước thành quả đạt được thời gian vừa qua. Lại thêm cảm giác sắp được trở về nhà nên ai nấy đều hồ hởi. Chính đang lái xe cũng không quên hòa ca cùng tất cả. Sau khi rời khỏi Resort, Tân thấy Chính không có biểu hiện gì bất thường.

Xe chạy được khoảng 20km thì đột nhiên Tân thấy Chính có gì đó không ổn, đang nói chuyện thì Chính dừng lại. Ngồi bên cạnh ghế lái là Hưng, thấy sắc mặt của Chính hơi cau có, Hưng vội hỏi :

— Này….có chuyện gì vậy….?

“ Bim….Bim…”

Phía góc cua đường đi lên, đang có tiếng còi xe báo hiệu inh ỏi………