Hầm Mộ

Chương 22: Công Việc Hoàn Thành

— Này, tỉnh rồi đấy à…? Mà mày đang làm gì đấy..?

Tân giật mình quay lại, người vừa mở cửa phòng là anh Hưng, không chỉ có anh Hưng mà cả đội cũng đều quay về, hôm nay mọi người nghỉ trưa hơi sớm. Tân vội đáp :

— Mọi..người..về rồi…ạ….Em đang thu…dọn…lại…đồ..đac một chút.

Bước vào phòng, ai nấy cũng đều hớn hở, mặt mũi lộ rõ vẻ vui mừng. Anh Hưng nói :

— Thằng này tưởng ốm mà tỉnh thế nhờ, có phải chú mày biết cả đội đã xong việc và chuẩn bị rời khỏi đây rồi chứ gì..? Thảo nào gấp quần áo nhanh thế….ha ha ha.

Tân ngơ ngác vẫn chưa hiểu ý anh Hưng đang nói là gì, một người khác ngồi phịch xuống sàn nhà rồi cười :

— Xong xuôi hết rồi, tưởng mưa mấy hôm sẽ gây trở ngại, ấy thế mà lại thuận lợi. Đất mềm, dễ đào, mà cũng lạ, sao chỗ đó lại có thứ đó được nhỉ..?

Tân vội hỏi :

— Thứ đó..? Là thứ gì vậy anh..?

Người kia đáp :

— À, hôm nay mày không đi nên không thấy….Chúng tao đang đào thì chạm phải một vật cứng lắm, tưởng đâu chỉ là hòn đá tảng bình thường, nhưng sau khi bới rộng ra xung quanh thì thấy đúng là đá, cơ mà hơi lạ lạ, nó là đá xanh, nhưng trông như một cái nắp đậy miệng giếng mà ngày xưa các cụ hay đổ bê tông ấy. Đoán vậy chứ không biết có phải không..? Tuy nhiên không xê dịch nó được, dùng đủ mọi cách nó cũng không nhúc nhích. Lúc sau ông Vương đến, ông ấy bảo mọi người dừng tay lại. Dùng nước rửa sạch bùn đất trên phiến đá xanh ấy thì có mấy dòng chữ bằng tiếng Trung hay chữ Nho gì đấy, hỏi thì ông Vương chỉ bảo đây đúng là dấu tích của đền thờ, chữ trên phiến đá có ý nghĩa nói về thần linh mà thôi. Xong ông ấy nói mọi người xong việc rồi, phần còn lại ông ấy sẽ tự lo.

Anh Hưng tiếp tục :

— Thế cho nên, tối nay chúng ta sẽ được ông Vương mở tiệc chiêu đãi, sáng mai cả đội sẽ về sớm….Anh Chính đang đi nhận tiền công với tiền thưởng rồi. Chú mày may nhé, lúc ốm thì cũng xong việc.

Tân cũng đang có ý định bỏ đi, thấy mọi người kể lại việc sáng nay, Tân hỏi :

— Các…anh…đào bới thấy thứ như vậy mà không sợ sao..?

Anh Hưng đáp ;

— Ban đầu thì cũng sợ, bởi phiến đá đó hơi lạ lạ, nhưng nghĩ lại mình làm việc cũng là vì mục đích xây dựng lại đền thờ, dọn dẹp rác rưởi chứ có động chạm gì đâu. Với lại bọn anh đây cũng không tin vào mấy chuyện bùa yểm, ma quỷ gì đó. Quan trọng bây giờ là, sắp có tiền rồi….Ở lại chưa đầy 1 tuần vừa được thoải mái, lại vừa có một khoản khá. Nghe nói, ông Vương sẽ thưởng còn nhiều hơn lần trước đó. Tối nay ăn tiệc mừng công nữa nhé. Ha ha ha.

Nhìn vẻ mặt của mọi người ai ai đều phấn khởi, cũng đúng thôi. Cuối cùng thì công việc ở nơi này cũng đã hoàn thành. Đây cũng là lần đầu đi nhận công trình mà mọi người được thưởng nhiều đến như vậy. Nhưng sao Tân lại bất an đến lạ lùng, sau đêm hôm qua, Tân rất lo lắng với những điều mà bà nội đã cảnh báo. Liệu có chắc rằng tất cả đều sẽ trôi qua tốt đẹp hay không..?

Thấy Tân đờ đẫn, anh Hưng vỗ vai nói :

— Thế sức khỏe sao rồi, tối nay có uống rượu được không..? Mà thanh niên gì yếu thế, đêm qua lúc 2h sáng, anh tỉnh dậy đi vệ sinh thấy mày vẫn nằm ngủ ngon lành. Chẳng thấy rên la hay run rẩy gì.

Tân tròn mắt :

“ 2h sáng, không thể nào, lúc đó mình vẫn còn đang nằm trong bụi cây, phải đến 5h sáng mình mới quay về phòng. Khi đó mọi người vẫn còn ngủ cơ mà. “

Tân hỏi lại :

— Thật…hả anh..?

Anh Hưng ngạc nhiên :

— Thật chứ sao không..? Mày nằm cạnh tao mà tao lại không biết à..? Hơn nữa tầm đó ông Chính còn đứng bên ngoài cửa soi soi đèn pin vào bên trong, chắc là điểm danh quân số. Nhìn ông ấy tao giật cả mình, tao còn bảo để cho mọi người ngủ, xong ông ấy mới về phòng. Đêm hôm lần mò như con ma.

Tân nuốt nước bọt ừng ực, khoảng thời gian mà anh Hưng đang nói trùng khớp với thời điểm Chính đi từ khu đào bới về. Nhưng tại sao lại có chuyện Tân nằm trong phòng lúc đó được. Điều này là sao..? Tân khẽ rùng mình suy nghĩ :

“ Bà nội..? Liệu đó có phải là bà nội..? Bà nói mình không được quay về trước giờ Dần….Bà biết điều gì đó, bà biết tay Chính sẽ kiểm tra phòng ngủ, nếu không thấy mình hắn sẽ nghi ngờ….Vậy có nghĩa là, người mà anh Hưng nhìn thấy lúc 2h sáng chính là hồn ma của bà nội hóa thành mình. Tiếp đó, lúc mình nằm ngay dưới chân của tay Chính nhưng anh ta không nhìn thấy, cũng là do bà nội đã giấu mình đi. Chuyện ma giấu mình từng nghe không ít, bà nội từng kể, ngày bé có lần mình nằm trên giường nhưng bà không thấy đâu. Biết mình bị ma giấu, bà phải khấn vái rồi thắp hương, lúc sau mới thấy mình vẫn nằm trên giường…..Có nghĩa là đêm qua bà nội đã cứu mình. “

Là một người hay có những suy luận logic, mặc dù chuyện hồn ma hiện về với nhiều người là chuyện phi lý, nhưng với Tân thì không. Tân hoàn toàn tin vào những gì mình đã thấy, đã nghe…..Đúng lúc đó, Chính bước vào….Trên tay Chính là những cái phong bì đựng tiền công cũng như tiền thưởng của cả đội những ngày vừa qua. Chính nói :

— Mọi người đông đủ rồi chứ..? Lẽ ra sau khi về tôi mới tính công rồi thanh toán cho mọi người. Nhưng đây là công việc phát sinh, vậy cho nên khoản này sẽ đưa luôn. Ngoài tiền công mấy ngày qua ra thì mỗi người được ông chủ thưởng thêm cho 15tr. Nhưng có một yêu cầu đó là công việc ở đây mọi người phải giữ bí mật. Bởi lẽ việc đào bới di tích không xác định là việc chính quyền nghiêm cấm. Nhưng do công việc làm ăn muốn thuận lợi, ông Vương đã buộc phải làm vậy. Mọi người hiểu ý tôi chứ…?

Cả đội thợ đồng thanh :

— Chúng tôi hiểu mà, mấy cái này mà để mấy ông quan biết thì mệt mỏi lắm. Chúng tôi sẽ không nói gì đâu.

Bất chợt Chính hỏi Tân :

— Sao cậu nhìn tôi ghê thế, mặt tôi có dính gì à..?

Tận vội vàng cúi mặt xuống, nãy giờ Tân đang nhìn chằm chằm vào Chính, Chính của bây giờ hoàn toàn khác với Chính của đêm qua. Tại sao một con người lại có thể thay đổi nhanh đến như vậy. Chính phát phong bì cho từng người rồi nói thêm :

— Tối nay có tiệc chiêu đãi, xong xuôi sáng ngày mai đội chúng ta sẽ về dưới xuôi. Mọi người thu dọn đồ đạc chuyển dần lên xe là vừa. Có gì mai chỉ việc khởi hành thôi….Tối nay lấy sức mà nhậu nhẹt cho thả ga.

Hưng cười cười :

— Thế anh cũng về luôn hả..?

Chính đáp :

— Tất nhiên rồi.

Hưng nói :

— Thấy anh được ông Vương trọng dụng như vậy tôi còn nghĩ anh sẽ ở lại đây giữ một chân quản lý hay thư ký cho ông ấy luôn chứ.

Cả đội nghe xong ôm bụng phá lên cười vì ai cũng nghĩ Hưng đang trêu Chính, trừ Tân…..Nhìn Chính tuy không còn đáng sợ như đêm qua, nhưng Tân vẫn có cảm giác gì đó lạnh gáy. Chính không nói năng gì mà bỏ đi ra ngoài, anh Hưng ngạc nhiên :

— Ơ, nói thế mà hình như ổng giận. Mà thôi kệ, đồ đạc, xe pháo của ổng còn ở đây…Có muốn quay lại thì cũng phải đem về hết đã chứ. Nào nào, đếm xem được bao nhiêu….Thưởng tận 15tr, kinh khủng thật….Lắm lúc tao cứ nghĩ ông Vương này thuộc dạng thừa tiền hay sao ấy.

Một người khác nói :

— Cũng không phải tự nhiên mà thưởng lớn thế đâu. Này nhé, đúng như ông Chính vừa nói. Việc chúng ta khai quật, đào bới phát hiện thứ lạ lùng mà không báo chính quyền là phạm tội đấy. Chưa kể ông Vương này là người Trung Quốc, các ông không biết trên đất ta có rất nhiều nơi bị trấn yểm, thậm chí có người từng đào được cả đống vàng mà người Tàu chôn dưới đất. Chưa biết phiến đá đó có ý nghĩa gì, nhưng mà giờ nghĩ lại tôi mới thấy thằng Tân nó nói đúng, chúng ta liều….Nghe trấn yểm sông Tô Lịch chưa, có kẻ đào bới ở đó rồi phát điên mà chết, hay những câu chuyện về đào được của mà dân Tàu yểm, đào lên mở ra một cái hộc máu tươi luôn….Người Trung Quốc chúng nó thâm lắm, có khi ông này mượn tay chúng ta đào bới, lỡ như có làm sao thì chúng ta lãnh hậu quả trước..

Anh Hưng tắt luôn nụ cười trên môi, Tân ấp úng :

— Đúng…đúng đó…Bà em ngày xưa cũng có nói đến mấy cái này.

Hưng chép miệng :

— Thế cho nên mấy hôm nay mày cứ lo lo sợ sợ phải không..? Mà thôi đi, chúng mày toàn đặt điều linh tinh, giờ xong việc rồi có ai làm sao đâu. Ông Vương còn mở tiệc chiêu đãi trước khi chúng ta về…..Lăn lộn bao năm với cái nghề này rồi, đi khắp đất nước rồi, đã đâu mà chủ người ta đối xử tốt thế chưa, không cảm ơn được một câu còn nghi ngờ….Dân Tàu nó mà thâm thì dân Việt lại mang tính ghen ghét, đố kỵ. Ma với chả quỷ, yểm với chả bùa…..Mẹ, không có tiền mới chết chứ ma quỷ chó gì.

Thấy Hưng có phần gay gắt, không ai nói gì nữa….Mà cũng đúng, dù sao thì tiền cũng nhận rồi, lại còn là một khoản lớn. Bỏ qua chuyện ban nãy, cả đội lại cười nói rồi bảo nhau dọn đồ để sáng mai về dưới xuôi.

Tân ban nãy có ý định bỏ đi trước, nhưng giờ muốn đi cũng không được….Vả lại ngày mai tất cả sẽ quay về, qua đêm nay nữa thôi…..

Gần 12h đêm…..Tiếng gõ cửa phòng của ông Vương vang lên :

“ Cộc…Cộc..”

— Vào đi – Ông Vương nói.

Người vừa bước vào không ai khác, đó là Chính, ông Vương mỉm cười rồi nói :

— Tất cả đã ngủ say rồi chứ..?

Chính trả lời :

— Đã đi ngủ hết, thưa ông chủ.

Trong ánh sáng mờ mờ của đèn ngủ, ông Vương khẽ đứng dậy từ chiếc ghế bành, tiến lại sát Chính, ông ta thì thầm vào tai Chính những câu gì đó mà chỉ có mình Chính biết. Nghe xong, Chính nhoẻn miệng cười man rợ :

— He he he….hi hi hi…..Tôi sẽ làm như vậy….He he he….he he he.