Hầm Mộ

Chương 17: Sát Phu

2 ngày sau…..9h sáng tại Mai Châu Resort, khu vực đào bới mà Chính đang giao việc cho đội thợ của mình.

“ Cục “

Tiếng xẻng của một tay thợ vừa chạm trúng một thứ gì đó khá cứng. Ban đầu anh ta nghĩ đó chỉ là một hòn đá, nhưng không phải vậy, sau khi đào tiếp viền xung quanh thì tay thợ nhận ra ko phải chỉ có một hòn, mà chúng là nhiều hòn đá được liên kết lại với nhau thành một đường thẳng, ngày hôm trước, trong lúc ăn cơm, cả đội thợ có nghe một người trong nhóm nói về việc dường như chủ sở hữu nơi này muốn đào tìm một di tích cổ gì đó.

Tay thợ vội vàng chạy tới chỗ Chính rồi thông báo :

— Anh Chính, anh Chính…..Đúng như anh nói, ở đây có vết tích như kiểu nền móng cũ. Anh lại đây mà xem…

Chính nhanh chóng tiến lại chỗ mà tay thợ đang chỉ, không chỉ Chính mà tất cả những người trong đội cũng tò mò không kém. Trong đó có cả Tân, người luôn dè chừng trong tất cả mọi chuyện. Sau khi xem xét một hồi, Chính nói với mọi người :

— Tiếp tục đào theo dấu tích này, mọi người nhớ nhẹ tay một chút, phát hiện ra điều gì phải thông báo cho tôi ngay.

Tân nhìn Chính hỏi :

— Nhưng rốt cuộc thì anh cũng phải nói cho chúng tôi biết chúng tôi đang làm gì chứ..? Chuyện này đâu còn liên quan đến việc xây dựng nữa.

Chính lừ mắt nhìn Tân, nhưng câu hỏi của Tân có vẻ như cũng là thắc mắc của cả đội, Chính chưa kịp mở lời thì một giọng nói vang lên từ phía đằng sau khiến cho cả đội ngước lên nhìn, đó chính là ông Vương cùng tay quản lý resort, ông Vương vừa cười vừa nói :

— Mọi người đang làm việc chăm chỉ quá nhỉ..? Tôi vừa nghe thấy có ai đó thắc mắc gì về công việc phải không..?

Chính lập tức cúi gập người chào, cả đội thợ cũng chào theo. Ông Vương nhìn xuống khu vực đang được đào bới, tất nhiên là ông ta cũng thấy vết tích bằng đá vừa được người của Chính tìm thấy, ông Vương gật đầu rồi khẽ nói tiếp :

— Tôi đến đây cũng là để giải thích khúc mắc đó cho mọi người. Ban đầu chưa rõ ràng nên tôi chưa muốn nói vội. Nhưng nay có vẻ như đúng là chúng ta đã tìm được chút gì đó, vậy để tôi nói luôn. Trước tiên, những người đang làm việc ở đây đều là những người mà tôi thấy tin tưởng, việc tôi thưởng cho mọi người cũng là để khích lệ tinh thần làm việc của mọi người. Không giấu gì các vị, tôi là một người rất tin vào những chuyện tâm linh. Bên cạnh đó tôi cũng là một doanh nhân, kinh doanh khá nhiều lĩnh vực. Mọi người đều là thợ xây chắc chắn ai cũng biết, khi xây dựng trên một mảnh đất, điều đầu tiên cần làm đó chính là xem phong thủy. Tôi đã đổ rất nhiều tiền vào khu resort này, thế nên để chuyện làm ăn được thuận lợi, tôi cần phải xem xét tất cả những gì có liên quan đến mảnh đất. Mọi người nên nhớ, nơi chúng ta đang đứng là vùng đất được mệnh danh là nhiều ma quỷ nhất Việt Nam. Và đương nhiên lời đồn đại đó không phải là không có căn cứ. Khi tiến hành xem xét nơi này, tôi đã phải nhờ rất nhiều thầy phong thủy ở khắp mọi nơi đến để làm lễ, cúng bái……Những tưởng mọi chuyện đều êm xuôi thì sau khi dự án đi vào hoàn thiện, bắt đầu có một vài chuyện khó giải thích….Và rồi, tôi được cảnh báo, trong khu resort của mình vẫn còn một nơi chưa được sắp xếp ổn thỏa về mặt động thổ, nơi này vẫn còn chướng khí, nếu không giải quyết nhanh chóng thì công việc của tôi sẽ đổ bể.

Tất cả mọi người đứng lắng nghe ông Vương nói một cách đầy chăm chú. Ông Vương nói không sai, nhắc tới Hòa Bình là người ta nghĩ ngay đến những câu chuyện kỳ bí mang màu sắc tâm linh đa dạng. Hơn nữa, thân làm thợ xây, 10 người thì 9 người cho rằng việc đầu tư, xây dựng ở một nơi rừng núi, hoang sơ như thế này thì việc tin vào những điều đó là chuyện nên làm. Chưa nói đến ông Vương là người làm ăn lớn, lại rất tín.

Ông Vương tiếp tục :

— Có lẽ một vài người ở đây sẽ cười tôi, cho là tôi mê tín….Nhưng đây là việc mà tôi cần phải làm. Thế nên mặc dù Resort đã hoàn thiện, tất cả đã có thể đưa vào hoạt động, nhưng tôi vẫn chưa mở cửa. Lòng mà bất an thì tâm trí không thể làm được chuyện gì..Có phải không nào, nơi mà mọi người đang đứng đây được cho là di tích của một đền thờ. Vì một lý do nào đó đền thờ này đã bị sập, sau mấy chục năm những gì còn sót lại đã bị vùi dưới lớp đất rừng, đá rừng……Và đây chính là điều mà thầy phong thủy đã nói đến. Tôi muốn mọi người tìm lại được vết tích của đền thờ ấy, nếu chính xác nơi đây có nền móng xưa cũ, thì sau khi dọn dẹp xong….Tôi sẽ mời thầy về để xây dựng lại nơi này thành một nơi thờ cúng, cũng là một chỗ để khách du lịch có thể đến cầu nguyện, nhang khói.

Nghe ông Vương nói quá đỗi đi vào lòng người, nhóm thợ bàn tán :

— Ra là vậy…Đúng là một người vừa có tâm lại vừa có tầm. Thế mà chúng ta cứ suy nghĩ đi đâu đâu.

Tay thợ hôm trước nói chuyện với Tân khẽ huých Tân rồi nói :

— Đấy, tất cả đều là do mày….Chưa gì đã nói người ta đào bới tìm kiếm gì mờ ám.

Tân ngớ người ra, đúng là Tân có nghi ngờ, nhưng Tân không nói với ai về chuyện đó cả. Mà quả thực thì ông Vương kia cũng đang tìm di tích của đền thờ nào đó còn gì. Khẽ lắc đầu ngán ngẩm bởi nhìn cả đám thợ lúc này ai cũng xun xoe, nịnh hót để lấy lòng ông chủ. Mà cũng đúng thôi, khoản tiền thưởng mỗi người 10tr mà Chính mới phát cho từng người hai hôm trước đã giải thích vì sao mọi người lại nể ông Vương đến như vậy.

Ông Vương tiếp tục :

— Còn tại sao tôi lại giao việc này cho mọi người, đó cũng bởi thầy nói tôi với cậu Chính đây hợp tuổi, cậu ta sẽ giúp tôi trong việc làm ăn trở nên thuận lợi. Cậu ấy cũng nói người của mình ai nấy đều thật thà, chăm chỉ, tâm tốt….Tôi tin cậu ta, công việc này cần những người có tâm như vậy. Mọi người yên tâm, sau khi công chuyện xong xuôi, tôi sẽ thưởng cho mọi người hậu hĩnh. Resort vẫn chưa đi vào hoạt động nên mọi người cứ tự nhiên. Chỉ cần làm việc cho cẩn thận là được.

Ông Vương dứt lời cũng là lúc tất cả mọi người đồng loạt vỗ tay. Ai nấy nhìn nhau mừng thầm, bởi ông Vương mà hứa thì ông ta chắc chắn sẽ thực hiện. Chính ra hiệu cho mọi người quay lại làm việc, Tân len lén nhìn về phía ông Vương, ánh nhìn của Tân bị Chính bắt gặp, Chính nói :

— Sao vậy, cậu còn gì thắc mắc sao..?

Tân ấp úng :

— Ơ…dạ…không…không có gì…Em quay lại làm việc đây.

Chính cũng đi theo ông Vương, bước vào phòng của ông Vương, đóng cửa lại, Chính nói :

— Thưa ông chủ, liệu để bọn chúng đào bới như vậy có sợ chúng sẽ phát hiện ra điều gì không..?

Ông Vương mỉm cười :

— Đừng nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy, ngay cả ta lúc này dù có tìm được hầm mộ cũng chưa chắc đã biết cách để bước vào đó đâu. Ngươi nên nhớ, bất kể nơi nào bị trấn yểm, nơi đó chắc chắn sẽ tồn tại những cơ quan gây chết người, thậm chí là một lời nguyền độc ác. Hãy cứ để bọn chúng thay ta đào bới, ngươi phải theo dõi sát xao, có vấn đề gì xảy ra lập tức thông báo để ta dự liệu.

Chính cúi đầu đáp :

— Vâng, thưa ông chủ.

Chính đi ra ngoài để quay lại khu vực đội của mình đang làm việc. Lúc này ông Vương tiếp tục mở quyển sách cũ kỹ kia ra, nhìn vào đó ông Vương đăm chiêu suy nghĩ :

“ Tại sao khi viết đến Hầm Mộ thì quyển sách này lại bị xé mất một trang. Đến bây giờ thì ta đã có thể khẳng định sẽ tìm được nó. Nhưng nếu không cẩn thận, ngay cả bản thân ta cũng phải mất mạng. Không thể nào có chuyện ra vào Hầm Mộ một cách dễ dàng được. Cách đặt yểm những linh hồn người chết bị chặt đầu khiến cho chúng mãi mãi không được siêu sinh, linh hồn vất vưởng xung quanh khu vực Hầm Mộ đã chứng minh nơi này không phải tầm thường. Có nghĩa là việc mở Hầm Mộ còn ẩn chứa nguy hiểm hơn rất nhiều. Vùng đất này đã bị nguyền rủa, rốt cuộc khi đó đã xảy ra chuyện gì…? Khốn kiếp thật, sư phụ Đường dù khi đã nhắm mắt xuôi tay, ông ta vẫn một mực không chịu tiết lộ bất cứ chuyện gì. Thậm chí phải sau khi ông ta chết 2 năm, ta mới có thể tìm được quyển sách cùng với bức thư này. Nhưng người duy nhất biết về bí mật khủng khϊếp ấy là Đường sư phụ cũng đã chết. Liệu phải chăng, trang sách bị xé kia là do ông ta làm….? Nhưng tại sao ông ấy lại giấu ta chuyện này..? Thật đáng giận…..Khốn kiếp…”

[…….]

Tại Hà Nội, đã trôi qua 2 ngày kể từ hôm Lý bí mật chuyển cái cặp đó cho anh Thành, con trai cả của bác Công. Chiều ngày hôm đó gia đình bác Công cũng đã đưa thi thể bác đi chôn cất. Vì chôn vào buổi chiều nên khi mẹ Lý ( bà Nhung ) trở về nhà cũng đã khá muộn. Bởi ngày đưa bác Công đi chôn, mẹ Lý cũng đi cùng vì là hàng xóm sát nhà. Tối hôm ấy khi bà Nhung về nhà, ông Điền cũng hỏi han vợ xem chuyện chôn cất ra làm sao thì bà Nhung đáp :

— Nghĩ cung khổ, bình thường tôi thấy toàn chôn sáng, mỗi bác Công này lại chôn vào buổi chiều. Thấy bảo trong ngày hôm nay là phải chôn, không thì làm sao làm sao ấy. Thế nên đưa ra huyệt, còn phải chăng đèn cho đội chôn cất họ hạ huyệt. Chết rồi cũng vất vả, bác ấy sống tốt, có tâm, có đức thế mà sao ông trời lại hành vậy không biết.

Lý cũng muốn hỏi nhưng sợ mẹ lại lo lắng nên cô im lặng, cô chờ đợi xem liệu rằng khi chôn cất bác Công có xảy ra chuyện gì, hay đại loại là người nhà bác Công có ai nói gì hay không, tuy nhiên không thấy bà Nhung kể gì cả.

Kể từ hôm đó đã 2 ngày trôi qua, bên phía nhà bác Công im ắng đến lạ thường, có vẻ như cái chết của bác Công khiến cho ngôi nhà trở nên u uất, lặng lẽ hơn. 2 ngày qua Lý cũng không còn nhìn thấy hiện tượng gì lạ nữa, cũng chẳng còn thấy bác Công. Chiều hôm nay, sau khi đi học về thì Lý thấy ngay khu nhà mình có rất đông người tụ tập, nhìn lại Lý còn thấy bên ngoài có cả xe cảnh sát đang dừng đỗ. Người trong xóm đổ xô ra xem, họ tụ tập ngay trước cổng nhà bác Công dò xét điều gì đó.

Và rồi, từ bên trong nhà, hai anh công an đi ra trước, họ đưa tay rẽ đám đông sang hai bên :

— Nào nào. mọi người làm ơn tránh ra cho chúng tôi thi hành nhiệm vụ.

Kế sau đó là hai người mặc cảnh phục khác đang mỗi người một bên dong một người phụ nữ ra bên ngoài. Người phụ nữ bị dong đi đó không ai khác chính là bác Ngà. Bác Ngà bị công an đưa đi với gương mặt cúi gằm xuống mặt đất, đôi dép từ chân bác Ngà bị kéo lê trên mặt dường rồi rớt ra ngoài.

Những người công an đưa bác Ngà đi qua người Lý, rồi họ mở cửa xe đẩy bác vào bên trong. Chiếc xe cảnh sát hú còi rồi đi mất, cổng nhà bác Công cũng ngay lập tức được đóng lại. Lý chầm chậm dắt xe về phía nhà mình, khi đi ngang qua nhà bác Công, Lý nghe thấy những người hàng xóm đang bàn tán :

“ Thật là ghê gớm, không dám tin là cô ta làm như vậy luôn. “

“ Đấy thấy chưa, cứ nghĩ nhà cao cửa rộng, giàu có mà đã sướиɠ.”

“ Đúng là oan nghiệt, khổ thân ông chồng.”

Một người khác nói :

“ Vậy là con mụ này nó gϊếŧ chồng thật hả mọi người..? “