Tiên Tri Được Chọn

Chương 30

Trương Trác cân nhắc, tên trợ lý Lâm nghe hắn nói chắc phải tức đến mức hộc máu, hoặc ít nhất khiến tâm tình trợ lý Lâm khó chịu.

Hắn trăm triệu không ngờ " trợ lý Lâm" lại từ tốn nhấp một ngụm cà phê, sau đó vô cùng tán đồng gật đầu. "Vâng, anh nói đúng lắm. Tôi cũng thấy kỳ quái. Chắc là tại mắt anh ấy có vấn đề."

Trương Trác: "..."

Người "mắt có vấn đề" không tới nhà ăn ăn sáng, anh ngủ nướng cả buổi sáng.

Lúc tỉnh ngủ, cầm thiết bị xem giờ, Đoạn Dịch mới biết đã là hai giờ chiều. Anh không chỉ lỡ giờ cơm sáng, mà cơm trưa cũng lỡ luôn. Nhưng khi mở cửa phòng, anh bất ngờ phát hiện có một phần đồ ăn đóng gói được đặt ngoài cửa phòng.

Tâm tư chuyển vài lần, xách cơm hộp về phòng ăn xong, Đoạn Dịch chạy tới cửa nhà ăn nhìn thoáng qua.

Qúa giờ cơm nhà ăn đóng cửa, bên trong đen thui, cái gì cũng không thấy.

Đoạn Dịch không khỏi nghĩ, khu vực nghỉ ngơi chỉ có 8 người chơi, không còn người sống khác, vậy ai đã nấu hoặc lấy cơm hộ anh?

Lại nói tiếp, khu vực nghỉ phép cũng là một bộ phận của trò chơi này.

Trò chơi này vì sao lại xuất hiện, chỉ có thể chơi tiếp mới biết được.

Rời khách sạn, Đoạn Dịch đi loanh quanh tham quan, tay cầm thiết bị nghiên cứu bản đồ khu vực nghỉ ngơi.

Xem xét xong các khu nhỏ trên bản đồ, anh quyết định đến sân vận động hoạt động, rồi sẽ ghé cửa hàng đạo cụ.

Với anh, ngủ và vận động là hai phương pháp giảm áp lực tốt nhất. Ăn no ngủ đủ, giờ anh cần vận động đổ mồ hôi để loại bỏ cảm giác không thoải mái còn đọng lại từ phó bản thứ nhất.

Sân vận động có ba tầng, tầng một chuyên tập thể hình, bao gồm các loại thiết bị tập thể hình; tầng hai có sân bóng rổ, cầu lông; tầng ba có bể bơi và SPA thư giãn.

Đi vào tầng một sân vận động, nghe loáng thoáng có tiếng chơi bóng rổ từ tầng hai, Đoạn Dịch tò mò đi lên.

Đúng là có người đang chơi bóng rổ, là cao to để đầu cắt moi và Minh Thiên.

Minh Thiên mặc quần áo thể thao, lưng và ngực áo bị mồ hôi thấm ướt, đường cong cơ bắp hiện rõ. Cơ bắp không phải kiểu cuồn cuộn khoa trương, mà thiên về vừa phải đẹp mắt.

Thời điểm Đoạn Dịch đến, vừa lúc thấy cảnh Minh Thiên ôm bóng đột phá phòng thủ của cao to, xoay người nhảy lên, làm động tác úp rổ hoàn hảo.

Hắn mới 23 tuổi, cả người tràn trề sức trẻ, hoạt bát, thần thái sáng láng.

Đâu ai ngờ hắn lại là một kẻ thâm trầm lắm mưu nhiều kế?

Hơi nheo mắt, Đoạn Dịch dời tầm mắt sang góc khác, thấy đôi bạn số 4 và số 6 bằng mặt không bằng lòng. Hai người đang ngồi cạnh nhau xem Minh Thiên chơi bóng rổ, Đoạn Dịch thật sự cảm thấy chuyện này rất buồn cười.

Anh thật sự không hiểu tình hữu nghị của các cô gái, sao bây giờ số 4 và số 6 lại ngồi chung với nhau rồi?

Tự dưng hết hứng chơi bóng rổ, Đoạn Dịch xoay người bỏ đi, bỗng dư quang xẹt nhanh, một quả bóng rổ bay vèo tới chỗ anh đứng.

Đoạn Dịch bèn giơ tay chụp bóng theo bản năng.

Hạ thấp trái bóng, anh thấy Minh Thiên đang cười chào mình.

"Anh Tiểu Dịch, cùng nhau chơi bóng nhé?"

Chưa hỏi người ta có muốn chơi hay không đã ném bóng cho người ta thế à?

Đoạn Dịch cự tuyệt lời mời của Minh Thiên. "Mới vừa cơm nước xong. Lát nữa tính."

Nói xong, Đoạn Dịch ném bóng trả cho Minh Thiên, xoay người đi về phía hàng ghế khán giả.

Tùy ý quan sát trận bóng giữa cao to và Minh Thiên, Đoạn Dịch dần bị Minh Thiên thu hút, bởi vì hắn chơi bóng quá đẹp. Tên đầu cắt moi cao lớn chắc nịch, to gần gấp đôi Minh Thiên, thế mà miệng cọp gan thỏ, mới đánh một tí đã thua Minh Thiên 6 điểm.

Điểm số tiếp theo không còn chênh lệch nhiều hơn, vì cao to đòi nghỉ giữa hiệp.

Cao to chạy đến chỗ Đoạn Dịch, chộp lấy vai anh kéo sang một bên.

"Gì đấy?" Đoạn Dịch hỏi.

Hắn vỗ vai Đoạn Dịch nháy mắt. "Người anh em chả nể nhau tí nào."

Đoạn Dịch thật thà: "Là tại kỹ năng không bằng người ta."