Tiên Tri Được Chọn

Chương 29

Đoạn Dịch không tìm được động cơ hắn làm vậy.

Nhắm mắt lại, trước mắt Đoạn Dịch hiện lên từng khung cảnh khi họ thoát khỏi phó bản.

Khi bọn họ quay lại lâm viên hỗ trợ bốn người vừa rời tù giam, không thuận buồm xuôi gió gì. Trên đường bỏ chạy số 3 suýt bị Sở Thanh bắt được, là Minh Thiên không màng nguy hiểm cứu hắn.

Từ hành động này đánh giá, có vẻ Minh Thiên không giống kẻ hoàn toàn coi thường sinh mệnh người khác.

Đoạn Dịch chỉ có thể thuyết phục bản thân tạm thời tiếp thu lời giải thích của Minh Thiên.

Thở phào một hơi, Đoạn Dịch dựa hẳn vào lưng ghế sô pha, phát hiện tất cả vấn đề mình hỏi đều không ra kết quả.

Minh Thiên dùng thanh âm khàn khàn hỏi anh: "Vậy, hiện tại anh có thể tin em không?"

Đoạn Dịch chưa nói tin, cũng chưa nói không tin.

Đứng lên, vòng qua Minh Thiên, Đoạn Dịch đi về phía giường lớn trong phòng: "Trễ lắm rồi, nghỉ ngơi đi."

"Anh Tiểu Dịch..."

Đoạn Dịch nằm lên giường, kéo chăn nhắm mắt lại. "Ra khỏi phòng nhớ đóng cửa giùm tôi."

"Vâng, được, anh ngủ ngon." Minh Thiên đi tới chỗ huyền quan, giúp Đoạn Dịch tắt đèn.

Trong bóng đêm đen nhánh, Minh Thiên mở cửa phòng, quay đầu lặng lẽ nhìn chằm chằm Đoạn Dịch một hồi lâu, rồi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa.



Buổi sáng ngày kế, 8 giờ rưỡi. Tại nhà ăn của khu vực nghỉ ngơi.

Buffet bữa sáng không đa dạng lắm, nhưng vẫn đủ thỏa mãn nhu cầu các người chơi.

Minh Thiên cầm ly cà phê và bánh mì phết bơ, vừa ngồi xuống không lâu đã có người đến gần bắt chuyện, là Trương Trác.

Minh Thiên liếc hắn một cái, không nói chuyện. Trương Trác cứ như thân quen lắm hỏi một câu: "Trợ lý Lâm?"

Gật đầu, Minh Thiên cắn một miếng bánh mì. Trương Trác hỏi hắn: "Cái kia... Sao Tiểu Trâu lại chết vậy?"

Nuốt miếng bánh mì, lau miệng, Minh Thiên nói: "Cậu ta hạ độc số 5, lúc sau bị Chu Chấn An bóp chết, nhân quả báo ứng."

"Như vậy à? Cơ mà... cậu ta là loại người dám làm chuyện đó hả? Vì sao chứ?" Trương Trác kinh ngạc hỏi.

Minh Thiên không đáp lời, cắn thêm một miếng bánh mì.

Trương Trác nhìn hắn ăn, bắt đầu tìm đề tài lôi kéo làm quen. "Thật là đáng tiếc. Tên nhóc này lớn lên đẹp mắt, tôi nghĩ Đoạn tổng thích kiểu người này, cho nên làm cầu nối giới thiệu cậu ta với Đoạn tổng. Hình như Đoạn tổng khá thích cậu ta. Hai người đang trong quá trình tìm hiểu nhau, quan hệ thân thiết phết. Ai ngờ cậu ta đột ngột mất mạng. Đoạn tổng... chắc thương tâm lắm nhỉ?"

Minh Thiên vẫn như cũ không nói chuyện, chỉ liếc nhìn Trương Trác một cái.

Không hiểu sao Trương Trác bị hắn nhìn mà run cả tim, cảm thấy ánh mắt hắn nhìn mình cực kỳ dọa người.

Nghe nói hắn vừa mới tốt nghiệp không bao lâu, một thằng nhóc chưa trải sự đời, sao mà khí tràng mạnh thế?

Trương Trác hậm hực xoa mũi, ngứa mồm trêu chọc một câu: "Cũng kỳ quá ha, bao nhiêu cô gái xinh xắn mà không thích, lại thích mấy cậu trai trẻ đẹp. Tôi nói chứ trợ lý Lâm, nhìn cậu còn đẹp hơn vài cậu trai trẻ đấy. Chà chà nhìn diện mạo này đi, dư sức gia nhập giới giải trí. Trong tay tôi có chút tài nguyên điện ảnh và nghệ thuật đấy, nếu cậu thấy hứng thú thì nói tôi dắt cậu gia nhập nhé."

Minh Thiên yên lặng ăn hết phần bánh mì, nhẹ nhàng bâng quơ: "Anh nghĩ hơi sớm đấy, khi nào ra ngoài rồi nghĩ tiếp."

"Ờm. Ai nói không ra ngoài đâu." Trương Trác cười cười, tiện miệng bổ sung một câu, "Ôi tôi nói chứ, cậu đẹp trai thế này mà không bị quy tắc ngầm à? Chả lẽ Đoạn tổng thỏ khôn không ăn cỏ gần hang? Vậy thì quá kỳ quái, không hợp lý tí nào. Sao Đoạn tổng lại không thích cậu nhỉ?"

Trương Trác không ưa Đoạn Dịch, thành ra cũng không ưa trợ lý của anh.

Nhưng trước mắt hắn không quen biết những người khác, muốn biết hai người chơi bị chết như thế nào, chỉ có thể tìm trợ lý Lâm. Ai biết tên trợ lý này không coi hắn ra gì, làm hắn ôm bực trong lòng, miệng tiện liền nói bậy gây bất hòa cho trợ lý Lâm và Đoạn Dịch.