“Duẫn Dực tới trễ, hay hôm nay không hẹn nó?”. Trạm Diệc Kì hỏi.
“Tao có tìm nó, nhưng nó không rảnh”.
“Chậc, không biết nó bận cái gì, lần trước tao tìm nó, muốn phỏng vấn cảm giác nó sau khi “thân cận” nàng kia xong, nó cũng nói nó không rảnh. Không biết không rảnh thiệt hay giả bộ, tụi mày gần nhất có ai gặp nó không?”. Quý Thành Hạo chậc lưỡi.
Dịch Tử Xá và Trạm Diệc Kì đồng loạt lắc đầu.
“Mày cũng không?”. Dịch Tử Xá lắc đầu làm Quý Thành Hạo kinh ngạc nhướng cao mày, anh còn tưởng rằng căn cứ vào đạo lý ‘biết người biết ta, trăm trận trăm thắng’ thì Dịch Tử Xá sẽ đi tìm Duẫn Dực truy hỏi rõ ràng trước.
“Quái, kẻ lên thớt kế tiếp là mày mà mày vẫn kiềm chế được không đi tra xét tình trạng kẻ địch? Không lẽ mặt trời mọc đằng Tây rồi?”. Quý Thành Hạo chế nhạo anh.
Dịch Tử Xá trừng mắt liếc Quý Thành Hạo một cái, không có tâm tình cãi lộn.
“Hỏi mày 1 vấn đề”. Anh hỏi với vẻ mặt nghiêm túc. “Nếu có 1 đôi nam nữ vì lợi ích nào đó mà kí hợp đồng kết hôn, sau diễn giả làm thật, thì 2 người có tính là vợ chồng không?”.
Trạm Diệc Kì và Quý Thành Hạo nhanh chóng đưa mắt nhìn nhau, biểu tình trên mặt vô cùng quái dị.
“Kí hợp đồng kết hôn?”. Quý Thành Hạo lặp lại 4 chữ. Có nghe lầm không?
“Trả lời tao trước đã, 2 người đó không phải có mày ở trỏng chứ, Tử Xá?”. Trạm Diệc Kì nhìn anh chằm chằm.
“Đương nhiên không phải”. Anh ngay lập tức thanh minh.
“Xì!”. Quý Thành Hạo nhịn không được buông 1 tiếng rủa.
Trạm Diệc Kì bất đắc dĩ lắc đầu. “Tử Xá, mày có thể lừa người khác dễ dàng, nhưng tụi tao biết mày cả đời mày rồi, mày tưởng tụi tao không biết mày nói xạo toàn là đặc biệt dính dáng tới sự thật à?”. Lát sau, anh nhịn không được hỏi. “Mày thật sự kết hôn với 1 cô rồi?”.
“Đúng”. Nếu lời nói dối đã bị vạch trần, Dịch Tử Xá cũng không giấu giếm nữa, gật đầu ngoan ngoãn thừa nhận.
“Hợp đồng kết hôn? Mày dám làm? Thật vô sỉ ti bỉ!”. Quý Thành Hạo rống lên, không tin anh lại làm ra chuyện thái quá như thế.
Nhìn Thành Hạo bốc hỏa, Dịch Tử Xá nhịn không được nhếch mép, tâm tình đột nhiên tốt hơn hẳn.
“Binh bất yếm trá*. Tao nhớ rõ Duẫn Dực đã nói”.
(*binh bất yếm trá – 兵不厌诈 : trong quân sự, người cầm binh phải biết lừa địch)
“Tao muốn gặp chú Dịch với cô Dịch để vạch trần âm mưu của mày”. Trừng mắt nhìn anh, Quý Thành Hạo nói.
“Mày dám!”. Dịch Tử Xá trừng lại, nghiến răng thốt ra.
“Sao mà không dám, mày không phải vừa mới nói ‘binh bất yếm trá’ sao?”. Thằng này mà lừa được, người bị hại ngược lại sẽ chính là mình. Khế ước kết hôn? Đúng là tuyệt chiêu, sao lúc trước mình không nghĩ ra?. Quý Thành Hạo tức giận chém thớt.
“Mày có làm vậy cũng không ăn thua”. Trạm Diệc Kì lên tiếng nhắc nhở.
“Vì sao?”. Quý Thành Hạo quay đầu hỏi.
“Vừa rồi mày không nghe Tử Xá nói sao?”.
“Tao chỉ nghe chuyện chết tiệt nó giả bộ kết hôn?”.
“Nó nói 2 đứa diễn giả làm thật”.
Quý Thành Hạo ngây người, nhịn không được la lên. “Trời ơi, mày yêu cô nàng kia rồi?”. Anh nhìn về phía Dịch Tử Xá.
Yêu? Dịch Tử Xá bị hai chữ này đánh thẳng sau ót, anh biết mình thích nhìn Mạnh Thiên Bình, thích ôm cô ấy, thích ngửi mùi hương độc nhất của cô, thích đến mê muội, nhưng mà, yêu?
Mình yêu cô ấy sao? Cho nên mới kìm lòng không được muốn dây dưa trên giường với cô ấy, không muốn ngủ riêng?
Cho nên mới phiền não vì thân phận vợ chồng chưa rõ giữa cả 2, vì mình hy vọng cả 2 đúng là vợ chồng, nhưng không cách nào quên được phần hợp đồng vắt ngang mối quan hệ này sao?
Mình yêu cô ấy?
Hóa ra mình yêu cô ấy.
“Nè chú em, tỉnh tỉnh, không cần chưng ra cái vẻ mặt say mê mộng đẹp đó được không? Đúng là phát gớm!”. Quý Thành Hạo nhăn mặt nói.
Trạm Diệc Kì ngồi bên cười khẽ ra tiếng.
“Diệc Kì, đừng có cười, mày nói đi”. Quý Thành Hào lo lắng. “Tao cảm thấy cô nàng kia nhất định học qua ma thuật, bùa chú, bằng không mới hơn 2 tuần lễ thôi, làm sao thằng này nó lại biến thành như vầy?”. Nói xong, anh đột nhiên kéo Dịch Tử Xá đứng dậy. “Mày đứng lên, tao mang mày đi lập đàn giải bùa”.
Trạm Diệc Kì nghe vậy, rốt cuộc nhịn không được cười to.
“Điên hả mày!”. Dịch Tử Xá gạt tay anh ra, tức giận trừng mắt liếc anh 1 cái.
“Người điên là mày!”. Mặt Quý Thành Hạo nhăn thành đống. “Không thể vì 1 thân cây mà buông tha cả tòa rừng rậm, mày nhanh tỉnh lại!”.
“Có được gốc cây thuộc về mình, và cả 1 mảnh rừng chẳng phải của mình, tao tình nguyện chọn 1 gốc thôi”. Dịch Tử Xá chu môi, phát hiện tâm tình của mình hiện tại siêu tốt. Hóa ra anh yêu cô, hóa ra là thế.
“Diệc Kì thằng đầu bóng lưỡng này, mày đừng có cười nữa được không, mau giúp tao nghĩ cách, thằng này nó khùng rồi”. Quý Thành Hạo nhịn không được sốt ruột kêu lên.
Bọn họ bây giờ bao nhiêu tuổi, chỉ mới 30 thôi mà, là thời điểm sức hấp dẫn đạt đỉnh ở người đàn ông, bao nhiêu phụ nữ muôn hình muôn vẻ bám lấy, bọn họ có thể từ từ mà lựa, 3 năm, 5 năm, thậm chí 7 năm, 10 năm, cho đến khi nào chọn được người tốt nhất, thích hợp nhất thì kết hôn là vừa, tự nhiên nhảy vô mộ phần hôn nhân bây giờ làm gì?
Cũng vì như thế, bọn họ mới lẩn tránh cô dâu bị chỉ định cho mình như trạch, không phải sao? 4 anh em bọn họ không muốn bị trói buộc nên thiếu chút nữa huynh đệ tương tàn, đơn giản vì bọn họ không muốn kết hôn sớm như vậy.
Kết quả sao?
Tử Xá không chỉ kết hôn hợp đồng, còn diễn giả làm thật yêu cô gái không biết từ đâu chui ra ngay cả anh em thân thiết cũng chưa cho gặp, còn làm vẻ mặt say mê, thằng này, điên rồi!
“Nó không phải điên, chỉ là rơi vào lưới tình mà thôi”. Trạm Diệc Kì cười.
“Rơi vào lưới tình thì coi như điên rồi còn gì?”. Quý Thành Hạo đáp ngay.
“Hôm nay tâm trạng tao tốt, không so đo với mày, nhưng về sau mày còn lên cơn nữa, coi chừng tao đánh sưng trán”. Dịch Tử Xá liếc Quý Thành Hạo 1 cái, tức giận nói.
“Hôm nay mày tìm tụi tao là để giải quyết vấn đề này?”. Trạm Diệc Kì vẫn tươi cười hỏi anh.
Anh đăm chiêu suy nghĩ một chút, sau đó lại nhăn trán. “Phải nói là giải quyết 1 nửa”.
“Là sao?”. Trạm Diệc Kì nhíu mày.
“Hồi trước tao cực kì phiền chán, mà không biết nguyên nhân tột cùng là vì sao – ”.
“Là vì mày bị khùng”. Quý Thành Hạo nhịn không được ngắt lời.
Dịch Tử Xá lườm anh, tiếp tục nói cho xong. “Bây giờ biết rồi, nhưng vẫn chưa giải quyết được vấn đề”.
“Vấn đề của mày là gì?”. Trạm Diệc Kì hỏi.
“Là nó bị thần kinh”. Quý Thành Hạo lại xen vô.
“Quý Thành Hạo mày không im miệng được hả, mày không nói không ai nói mày câm”. Dịch Tử Xá gào lên. “Nhẫn nại của tao có giới hạn đó nha mày”.
“Thành Hạo, mày đừng nháo nó”. Trạm Diệc Kì cũng nói.
“Tao nháo hồi nào, tao là đang tận tình khuyên bảo muốn cứu nó”. Quý Thành Hảo chìa ra vẻ mặt dụng tâm lương khổ.
“Cảm ơn mày đồ gà mái, nhưng mà tao không cần”. Dịch Tử Xá nhe răng trợn mắt.
“Lòng tốt không cần hồi báo”.
“Muốn báo ra cửa hàng mà mua”.
“Cửa hàng không bán báo này”.
“Vậy báo nào? Nhật báo quả táo hay báo liên hợp?”.
“Hê hê, mắc cười quá à”. Thành Hạo nhăn nhở.
“Hai tụi mày đừng náo loạn nữa”. Trạm Diệc Kì phụt cười, trong lòng cảm thấy nhất định Nhâm Duẫn Dực rất muốn tới cuộc tụ họp lần này, nếu anh ấy tới anh cũng không cần vui vẻ 1 mình, còn có người giúp anh ghìm 2 cái đầu trâu này xuống.
Hai người bọn họ không hẹn mà cùng hừ 1 tiếng, sau đó quay đầu qua 2 hướng.
“Tử Xá, vấn đề vừa rồi mày muốn nói là gì?”. Trạm Diệc Kì trở về vấn đề chính.
“Tao không biết tụi tao bây giờ có tính là 1 cặp vợ chồng chân chính không nữa”.