Thấy Mạnh Thiên Bình trong nhà, anh còn có cảm giác thỏa mãn không hiểu nổi. Thấy thân ảnh bận rộn của cô trong bếp, anh còn cảm động, cho dù cô dính bột và bắp cải khắp người, anh vẫn thấy cô rất đẹp, đẹp đến nỗi tim anh đập thình thịch.
Thương hại có làm tim người ta đập thình thịch không?
Thương hại có làm người ta thấy thỏa mãn không?
Còn nữa, thương hại có làm người ta thấy nhớ cô ấy không?
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng qua hai, ba ngày qua, số lần anh nhớ cô đã làm anh kinh hãi.
Cho nên, vừa rồi một mình trong phòng, anh đã chuẩn bị trước “mượn đề tài nói chuyện của mình”, lợi dụng chuyện cô nhận lời phối hợp diễn giả làm thật với anh để xác định cảm tình của mình với cô.
Vốn anh tính tiến hành chậm rãi, trước nói chuyện phiếm, sau đó mới từ từ vào vấn đề chính, không ngờ cản không được kế hoạch biến hóa, đột nhiên phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vậy, chết tiệt, cô còn ma sát cọ cọ không ngừng trên người anh, tuy rằng không phải cố ý nhưng cũng đủ bức điên một người đàn ông khỏe mạnh như anh.
Mặc kệ, hôn trước nói sau, tuy rằng có thể sẽ làm cô sợ, nhưng đỡ hơn so với việc cô cứ cọ đi cọ lại trên người anh, rồi bị anh dùng ‘cách xấu hổ khác’ dọa?
Phải biết rằng, muốn khống chế phản ứng tự nhiên của cơ thể là rất khó.
Môi cô thật mềm mại, hoàn toàn bất đồng với thân thể cứng đờ như khúc gỗ của cô, vừa mềm vừa ấm, làm cho người ta lướt qua rồi thì không dừng được, chẳng qua hai mắt cô sợ hãi trố to hơi khó chịu.
“Nhắm mắt lại”. Anh ra lệnh.
Cô vẫn mở mắt không buồn nhúc nhích, rất giống tiểu bạch thỏ hoảng sợ, càng làm đại sói hoang là anh thêm thú tính l*иg lên.
“Nhanh lên!”. Anh quát, cô sợ quá lập tức nhắm mắt, y hệt tiểu ngu ngốc.
Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn cô ngốc không nhớ mình hoàn toàn có thể giơ chân đá anh, tát anh 1 cái hoặc thét lên ra lệnh anh phải buông cô ra, nhưng trong giờ phút này, anh hy vọng cô đừng nhớ ra.
Dịch Tử Xá nhắm mắt lại, tinh tế nhấm nháp hương vị của cô.
Đây là nụ hôn đầu tiên của hai người, anh vốn tưởng chỉ nhấm nháp một chút hương vị của cô thôi, tiện thể làm rõ cảm giác của mình với cô, không nghĩ tới hương vị của cô lại quá sức tuyệt vời, thêm biểu hiệu đờ đẫn của cô, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cá tính đàn ông tự đại quyết không chịu thua trong anh.
Cô không hề sợ anh, càng không hề mê say nụ hôn của anh.
Anh muốn cô cũng giống anh, thích nụ hôn của bọn họ.
Nhấp nháp hưởng thụ trong nháy mắt biến thành nhu tình câu dẫn và lôi cuốn, anh dùng đầu lưỡi khẽ liếʍ lên cánh môi của cô, vẽ lên hình môi cô, chậm rãi, chậm rãi, thẳng đến khi cô không tự chủ được dần dần đáp lại.
Anh không thể ngăn được phản ứng run rẩy, than nhẹ, phản ứng đó không hề làm anh sợ, nhưng làm cô sợ.
Mạnh Thiên Bình bỗng nhiên mở to mắt, cả hai bốn mắt nhìn nhau, trong đáy mắt ngoại trừ có hoang mang, nếu anh đoán không lầm còn có thần sắc động tình, con người cô luôn bí ẩn và tràn đầy mê hoặc.
Nhìn cô không chuyển mắt, chỉ thấy ánh mắt cô dần trở nên mông lung, rồi vô lực nhắm nghiền. Cô cúi đầu rêи ɾỉ ra tiếng, thanh âm tuyệt vời dễ nghe, làm cho anh hoàn toàn không thể khống chế được càng thêm nồng cháy mà hôn môi cô cuồng nhiệt mạnh mẽ.
Tim đập mạnh hơn, hô hấp dồn dập, hơi thở hai người theo môi hôn quyện lại thành một, đan thành tấm lưới du͙© vọиɠ, đưa cả hai gắt gao dán vào nhau, buộc chặt cùng một chỗ, không giãy được.
Dịch Tử Xá rời khỏi môi cô, hôn lên gáy cô, cảm giác da thịt cô mềm mại trơn nhẵn và rung động từ mạch máu run rẩy.
Quần áo trên người cô bị anh liếʍ, hôn, đùa bỡn, từng cái từng cái bị cởi ra, rút khỏi.
Cô có cảm giác mình sắp không thở được nữa, muốn đẩy anh ra nhưng lại muốn ôm chặt lấy anh hơn, muốn nói anh dừng nhưng cũng không muốn, thậm chí hy vọng anh tiến tới mạnh hơn. Cô biết chính mình thật mâu thuẫn, nhưng không biết làm sao cho phải……
Thân thể áp thân thể, tâm hòa tâm.
Hô hấp giao hòa, tim đập tương ứng.
Bốn phía một mảnh trầm tĩnh.
.
.
.
Đầu óc Mạnh Thiên Bình trống rỗng, không xác định được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì – không, không phải không xác định, mà là không thể tin được, không thể tin, vừa rồi giữa bọn họ đã phát sinh ‘chuyện ấy’.
Cô và anh…… Bọn họ…….. Bọn họ thế nhưng……..
“Em có khỏe không?”. Dịch Tử Xá đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô, khàn khàn hỏi.
Cô hoàn toàn không biết nên nói gì, cũng không biết mình nên trả lời hay không nên, chỉ có dùng vẻ mặt xấu hổ thẹn thùng và hoang mang nhìn anh.
“Thực xin lỗi”. Anh giải thích.
Cô bỗng nhiên cứng đờ người.
“Không nên suy nghĩ bậy bạ, tiếng xin lỗi này là vì vừa rồi đã làm em đau”. Thấy cô đờ ra, Dịch Tử Xá lập tức nhíu mày nói. Lát sau, anh nhịn không được lại quan tâm hỏi. “Có khỏe không? Rất đau sao?”.
Cô đỏ mặt, xấu hổ muốn đào lỗ chui xuống luôn, dời mắt đi nơi khác tìm quần áo của mình. Quần áo của cô la liệt dưới đất, xen lẫn với quần áo anh, quấn lấy nhau, giống như bọn họ vừa rồi.
“Anh…. Có thể để em đứng dậy được không?”. Cô thấp giọng hỏi.
Anh không trả lời, chỉ rút lui khỏi người cô, sau đó trong nháy mắt đã chặn ngang bế bổng cô lên.
“Á!”. Mạnh Thiên Bình sợ hãi la lên, bối rối vội vàng ôm lấy cổ anh, ngừa chính mình té xuống. “Anh đang làm gì?”. Hoảng hốt làm giọng cô có chút chói tai.
“Mang em đi tắm rửa”. Anh thoải mái ôm lấy cô đi về hướng phòng anh.
“Em tự về phòng tắm được, anh nhanh thả em xuống”. Ý định của anh làm cô sợ tới mức trợn tròn 2 mắt, giãy giụa cả kinh kêu lên.
Anh ngoảnh mặt làm ngơ, dễ dàng bế cô vào căn phòng vốn không khóa cửa của mình, sau đó đưa cô vào phòng tắm. Anh đặt cô ngồi xuống bồn tắm massage, mở nước ấm, sau đó vòng tay ôm cô, kéo vòi sen giúp cô tắm rửa.
Thân thể dần dần thả lỏng, mỏi mệt và cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới, Mạnh Thiên Bình bất tri bất giác dựa vào người anh không ngăn được hai mắt díp lại.
Quá buồn ngủ, cô chỉ nhớ rõ hình như mình bị người ta ôm lấy, sau đó chẳng biết gì nữa.
Nói thật, Dịch Tử Xá không ngờ mọi việc lại trở nên như bây giờ.
Buổi sáng tỉnh dậy, trên giường có cô ấy. Trước khi ra khỏi nhà đi làm, có bữa sáng nóng sốt để ăn. Tan tầm về nhà, ngoại trừ ngọn đèn ấm áp trong phòng nghênh đón anh, còn có nụ cười dịu dàng của cô. Sau đó buổi tối đi ngủ, được ôm cô vào lòng, mặc kệ đêm đó hai người có hoan ái hay không đều hạnh phúc.
Cô không còn phải ngủ trong phòng mình sau đêm đó nữa, anh không để cả hai có cơ hội ngủ một mình.
Ngay từ đầu Mạnh Thiên Bình đương nhiên có ý muốn kháng cự, nhưng chỉ một câu nói của anh “Em đã nói sẽ phối hợp” liền đánh vỡ ý kháng cự trong cô ngay, làm cô không thể không khuất phục dưới uy lực của anh.
Được rồi, anh thừa nhận mình thật ti bỉ, nhưng anh yêu hương vị của cô đến kỳ lạ, cảm giác cô dựa vào ngực anh say ngủ, anh còn cách nào?
Vợ chồng đồng giường là chuyện cực kỳ bình thường, ngủ riêng mới là vi phạm lẽ thường.
Nhưng vấn đề ở chỗ hai người bọn họ rốt cuộc có tính là một đôi vợ chồng không?
Dịch Tử Xá vì vấn đề này nghĩ muốn nát óc suốt 2 ngày, bất đắc dĩ đành phải tìm người phụ anh giải thích, người ta nói ‘ba thợ giày thối còn hơn 1 Chư Cát Lượng’ không phải sao?
“Hẹn tụi tao ra đây mà im thin thít là sao?”. Quý Thành Hạo ngồi trên sofa Lounger Bar, quái dị nhìn thái độ im lặng của Dịch Tử Xá.
“Tao đang nghĩ không biết nên nói từ đâu”. Dịch Tử Xá trả lời.
“Nói từ đầu chứ đâu, dù sao đêm nay tao cũng không có lịch hẹn. Còn mày?”. Quý Thành Hạo quay đầu hỏi Trạm Diệc Kì ngồi bên, người sau lắc lắc đầu.