Editor: Dĩm
Khi Diệp Thanh Ninh tỉnh dậy vào ngày hôm sau, rèm cửa trong phòng đã được mở ra, ánh nắng chói chang tràn xuống sàn nhà, cô mơ hồ có thể cảm thấy có người không muốn cô ngủ quá lâu.
Cô sờ soạng cơ thể mình và thay quần áo ngủ, vén chăn bông xuống đất, ngay khi chân cô đứng vững thì một cơn đau nhói truyền đến từ giữa hai chân.
Ôi, tên chó này, vốn dĩ cho rằng mình cao tay hơn người, rốt cuộc vẫn rơi vào tay của sói?
Trên thực tế, tửu lượng của Diệp Thanh Ninh rất tốt, cô chỉ là thói quen giả bộ dễ say, không muốn dây dưa đám người nhàm chán kia nữa.
Nói cách khác, ngay cả khi Tư Lãng không đến, cô cũng định trì hoãn một thời gian, để cô gái hâm mộ nhỏ của mình đưa mình về là xong.
Ai ngờ Tư Lãng lại đến, cho nên cô rời đi với anh một cách suôn sẻ.
Khi anh ôm cô, cô đã nhận ra rằng cảm xúc của anh có gì đó không ổn, nhưng cô không có vạch trần.
Bởi vì đàn ông đối với cô chỉ là cây gậy mát xa mà thôi, Tư Thần thế này, Tư Lãng cũng thế.
Chỉ là Tư Lãng là ba của Tư Thần, đối với Diệp Thanh Ninh có chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Khi quần áo của cô được cởi ra, váy được vén lên, bộ ngực được liếʍ, được mυ'ŧ, kể cả khi ngón tay của Tư Lãng đút vào hoa huyệt nhỏ của cô, những đợt kɧoáı ©ảʍ ập đến hỗn loạn hơn bao giờ hết.
Hai chân cô bị Tư Lãng kéo ra và nâng lên cao, khi thân cây gậy thịt nóng bỏng cắm vào trong cơ thể cô, dưới tác dụng của rượu, cảm giác sung sướиɠ đột nhiên lên đến đỉnh điểm.
Cô biết người cắm mình là ai, đó là Tư Lãng, ba của Tư Thần, ba chồng tương lai của cô.
Thật ra, từ rất sớm, Diệp Thanh Ninh đã nghi ngờ thái độ của Tư Lãng đối với mình, bởi vì cho dù cô có hào phóng, khách khí với anh như thế nào, anh cũng sẽ bỏ qua cho cô.
Lúc đầu, cô tưởng anh coi thường cô.
Thân phận của Diệp Thanh Ninh hơi đặc biệt. Cô là trẻ mồ côi được cặp vợ chồng giáo sư đại học nhận nuôi. Mặc dù cô được giáo dục tốt, nhưng từ giá trị con người đến bối cảnh của cô đối với Tư gia mà nói là bình thường và cô không phải là một người tốt ở tất cả. Cô với Tư Thần thành thật mà nói không tính xứng đôi.
Nhưng Tư Thần dù sao cũng rất mê mẩn Diệp Thanh Ninh, rốt cuộc thứ không chiếm được mới trân trọng.
Diệp Thanh Ninh chỉ lạnh lùng liếc nhìn Tư Thần một cái, anh sẽ quỳ xuống trước mặt cô như một hiệp sĩ trung thành và hôn lên ngón chân cô.
Đây cũng là lý do cô chọn lấy Tư Thần, vì có vẻ như anh rất nghe lời.
Mặc dù sự vâng lời này chỉ là giả dối, Tư Thần giống như đã bị cô thuần hóa, nhưng thực ra từ sâu trong nội tâm anh vẫn luôn khát vọng thuần phục cô.
Diệp Thanh Ninh cảm thấy chính mình nhìn rất thấu, con sói con Tư Thần đang chờ ngày cô bị thuần phục, sau đó trả lại cho cô nhiều cơn giận dữ mà anh đã phải chịu đựng do cô.
Nhưng cô không quan tâm, giống như một người sải cánh bay cao vạn mét trên bầu trời, làm sao có thể quan tâm những người trên mặt đất nghĩ gì về cô.
Bởi vì cô trời sinh tính cách vô cảm.
Cô không hổ thẹn mà lại tự hào về điều đó.
Chỉ là tối hôm qua, cô khá bất ngờ khi thu hoạch được thứ hàng tốt "Tư Lãng" này.
Hóa ra tâm tư của anh đối với cô bấy lâu nay lại giấu sâu như vậy.
Mà buổi sáng nay cô sẽ nằm trên giường ngủ nướng, không phải vì say mà vì sức lực anh quá trâu bò...
Nhưng hiện tại cô rất tò mò, lần sau anh sẽ đối mặt với cô như thế nào?
Tiếp tục giả vờ thờ ơ, hay anh sẽ tìm cách để tiếp cận cô?
Diệp Thanh Ninh vừa đi vào phòng tắm vừa suy nghĩ.
Dâu: Nữ 9 cặn bã quá!