Editor: Dĩm
Cơ thể của Diệp Thanh Ninh khá nhạy cảm, cô không lạnh nhạt như những gì cô thường thể hiện.
Vì vậy, Tư lãng biết rất rõ không cần phải dùng nhiều thủ đoạn, lúc này cô đã chuẩn bị tốt.
Thế là anh lột sạch quần áo, cầm côn ŧᏂịŧ dưới háng nhắm ngay hoa huyệt non nớt của cô mà đẩy vào, cuối cùng cũng cắm vào.
Anh lập tức cảm giác được côn ŧᏂịŧ của mình bị dâʍ ɖị©ɧ tưới ướt, chặt chẽ hút lấy, làm cho sau lưng tê dại, kɧoáı ©ảʍ thẳng đến thiên địa, suýt chút nữa xưng thần tại chỗ.
"A ..."
Sự xâm nhập đột ngột của Tư Lãng khiến Diệp Thanh Ninh phát ra tiếng kêu vừa sung sướиɠ vừa đau đớn, dường như cô chưa hoàn toàn thích ứng với quái vật khổng lồ xông vào đường hoa của mình, cô khẽ mở mắt, ngơ ngác nhìn anh, mơ màng nhìn Tư Lãng, nhưng nhanh chóng nhắm mắt lại.
Thời điểm cô mở mắt ra, anh căng thẳng đến mức vướng ở cổ họng, nhưng sau khi cô nhắm mắt lại, trái tim anh lại có chút hụt hẫng.
Có lẽ cô coi anh là Tư Thần ...
Nhưng đây cũng không phải là chuyện xấu, đêm nay cũng giống đếm trước cô cùng Tư Thần phóng túng mà thôi.
Anh vươn tay nhéo eo nhỏ của cô, bắt đầu cắm thật sâu, lỗ huyệt vừa khít vừa nóng, chảy ra nhiều nước làm cho anh cảm thấy quá thoải mái, cho nên cắm vào sâu hơn, thậm chí con muốn nhét hai cái trứng kai nhét vào cùng.
Bởi vì lực đạo đâm quá tàn nhẫn nên tiếng bạch bạch đặc biệt lớn trong phòng ngủ yên tĩnh trống trải này.
Bởi vì không rõ Diệp Thanh Ninh có tỉnh táo hay không, bản nhạc sôi động này chỉ có thể là động tác của một mình Tư lãng.
Anh dần dần bắt đầu tăng tốc độ, cắm rút, lên xuống, mỗi lần rút hết cả gốc ra, lại cắm vào cả gốc.
Anh cảm thấy rất thỏa mãn, cuối cùng anh cũng có được Diệp Thanh Ninh ... ít nhất là thân thể của cô.
Tư Lãng di chuyển nhanh hơn, giọng nói của Diệp Thanh Ninh càng ngày càng quyến rũ.
"A ... a ... ưm ..."
Giọng nói nhẹ nhàng như ánh trăng mà anh nghe thấy trong đêm đó.
Cuối cùng cả hai cùng nhau lên đến đỉnh điểm, lỗ nhỏ của Diệp Thanh Ninh không ngừng siết chặt, nước hoa nóng hổi từ sâu trong hoa huyệt tràn ra, tràn lên qυყ đầυ của anh.
Tư Lãng vừa rống lên vừa chạy nước rút, khịt mũi, bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào người Diệp Thanh Ninh.
Sau khi bắn xong, anh không rút côn ŧᏂịŧ ra mà ghé trên l*иg ngực đẫm mồ hôi của Diệp Thanh Ninh, thở liên tục.
Anh thoáng nhìn thấy điện thoại của mình phát sáng, có lẽ đã biết ai đang gọi.
Nhưng anh không nhấc lên mà tiếp tục vùi mặt vào ngực Diệp Thanh Ninh, cọ tới cọ lui, thân cây thịt vùi trong lỗ hoa của cô lại mãnh liệt dựng đứng.
Đêm nay đối với Diệp Thanh Ninh rất dài, bởi vì người đàn ông này không biết mệt mỏi đòi hỏi cô vô số lần.
Nhưng đối với Tư Lãng mà nói, đêm nay rất ngắn ngủi, rốt cuộc anh cũng chỉ chiếm được cô một đêm ngắn ngủi trong suốt hơn một nghìn ngày đêm khi nhận thức Diệp Thanh Ninh.
Sau rạng đông, Diệp Thanh Ninh có thể không nhớ tất cả những điều này, và anh phải chọn cách quên tất cả những điều này.
Để nhớ kỹ càng hồi ức này, Tư Lãng đã thức cả đêm, ôm Diệp Thanh Ninh, chờ trời sáng.