Đối với cô, phản ứng của Tống Tử Ngôn vẫn bình thường. Anh nói: “Vụ án ở Đài Trung đã xong, anh sẽ không đi Đài Trung công tác nữa.”
Cô ngẩng đầu. “Vụ án đã xong?”
“Ừ, đã xong.”
Khương Hiểu Nguyên mắt hạnh mở lớn. A? Cứ như vậy? Chẳng lẽ chuyện anh nɠɵạı ŧìиɧ đã thành quá khứ? Chẳng lẽ do cô nghĩ linh tinh?
“Cho nên anh không đi Đài Trung nữa?”
“Sẽ không.”
Phụ nữ quả nhiên là sinh vật dễ dỗ dành nhất thế giới, đàn ông tùy tiện nói một câu, trong lòng đang u ám cũng có thể lập tức sáng sủa! Ngốc nghếch.
Khương hiểu Nguyên sững sờ, tiếp theo khóe miệng dần dần cong lên nở nụ cười. “Anh buổi tối bảy giờ về đón em sao?”
“Ừ.”
A, anh chỉ là một người cũ, cô lo cái gì chứ? Chỉ là bạn bè thôi, con người cần rộng lượng chút, đừng chỉ thích để tâm vào chuyện vụn vặt để tự tìm phiền não, huống chi cô cũng biết Tống Tử Ngôn có bệnh thích sạch sẽ, cô không tin lúc hai vợ chồng họ không sóng không gió thì Tống Tử Ngôn sẽ đi mây về gió với người phụ nữ khác.
“Tối nay phải mặc thật trang trọng sao?”
“Tùy em.”
“Được rồi, em buổi chiều sẽ dành thời gian đi tiệm uốn tóc chuẩn bị thật tốt, có vấn đề gì thì nhắn tin cho em.”
Cô thầm nghĩ, vấn đề “Tiểu Tam” nếu vậy đến đây là chấm dứt, Tiểu Vương cũng cầm lệnh thi hành cùng giấy tờ liên quan đến, còn nói cho cô biết tất cả thủ tục cần thiết tiếp theo. Rất nhanh, thời gian mở phiên tòa của Tống Tử Ngôn cũng đến, vì thế hai vợ chồng tự cầm đồ đạc của mình rời đi, một người hướng tòa án, một người đi ra bãi đỗ xe.
Buổi tối nên mặc cái gì đây? Trong lòng vui vẻ, trong đầu Khương Hiểu Nguyên bắt đầu xuất hiện các kiểu dáng quần áo khác nhau.
Cô căn bản không nghĩ tới, đêm nay, hôn nhân của cô và Tống Tử Ngôn sẽ gặp thử thách...
Một người phụ nữ lộng lẫy đi đến, trong nháy mắt, ba người bọn họ liền biến thành tiêu điểm của bữa tiệc.
Khương Hiểu Nguyên tươi cười cứng nhắc. Cùng đi với ông xã ra ngoài xã giao, lại không cẩn thận dọa chính mình.Thì ra tiểu tam vẫn chưa biến thành quá khứ, mà là trực tiếp công khai.
Đương nhiên, không phải chỉ mình cô bị dọa, người kia đã từng gặp cô, biểu tình như gặp quỷ.
Nhưng mà bất ngờ cũng không chỉ có cô ta, Tống Tử Ngôn vẻ mặt cũng không tốt lắm. Điều này cũng khó trách, vợ đang ở bên cạnh, tiểu tam ở trước mặt, người đàn ông nào sắc mặt tốt cho được, cô hoàn toàn tin tưởng hoàn cảnh gặp mặt kỳ lạ như thế này hắn chắc chắn không vui.
“Em tại sao ở đây?”
Tống Tử Ngôn mở miệng hỏi, nhưng giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng.
Đổng Tú Thanh nguớc mắt đẹp tràn đầy tình cảm cũng khẩn trương nhìn thẳng anh. “Em đã lâu không gặp thầy, tìm thầy mới phát hiện hôm nay nhà thầy có mở tiệc.”
Tiếng nói nhỏ nhẹ biết bao, Khương Hiểu Nguyên cũng không thể nóng vội, từ xưa đến nay đàn ông đều giống nhau, đối mặt với phụ nữ xinh đẹp mềm mại như nước, liền biến thành bùn nhão bên chân cô ta.
Đổng Tú Thanh nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh học trưởng, cô ôm cánh tay học trưởng, khóe miệng cười nhẹ.
Nhưng cô cười không nổi, này có bao nhiêu mỉa mai, cô không nghĩ đến vợ của học trưởng lại là người cố vấn hôn lễ lúc trước!
“Hóa ra Khương Hiểu Nguyên tiểu thư lại là...” Đổng Tú Thanh che đôi môi mềm, mắt đẹp ươn ướt, đáy lòng kích động nói không nên lời, sự đau khổ trong mắt cô ta có thể đánh gục con người nội tâm luôn kiên cường cứng rắn.
Khương Hiểu Nguyên hoàn toàn có thể giải thích được vẻ không tin của cô ta lúc này, Tống Tử Ngôn không thể nói thẳng bà xã của anh chính là người giúp em gái cô ta tổ chức một hôn lễ lãng mạn.
Cô có cảm giác nhờ mình lăn lộn rèn luyện nhiều năm như vậy, mới có thể dễ dàng giả bộ bình tĩnh.
“Xin hỏi cô là chị gái của Tú Viện phải không?”
“Cô nhớ rõ tôi?”
“A, đương nhiên, cô là phù dâu xinh đẹp nhất mà tôi gặp! Ông xã,” Cô ôm lấy cánh tay Tống Tử Ngôn, bắt đầu giả vờ nhiệt tình. “Người này là Đổng Tiểu thư, cô phù dâu xinh đẹp mà em từng nhắc trong case ở Đài Trung.”
“Bọn anh biết nhau.”
Tống Tử Ngôn ánh mắt dừng trên người Đổng Tú Thanh.
Anh thẳng thắn, cho Đổng Tú Thanh một cái kim bài miễn tử. “Khương tiểu thư, luật sư Tống là học trưởng của tôi.”
Hai người không chút kiêng kị mà tỏ vẻ quen biết, làm cho Khương Hiểu Nguyên muốn khiêu chiến cũng không có lý do mà còn buồn bực chịu đòn, hoặc là bị đùa giỡn quay thành vòng tròn, thật nghĩ là cô nhìn không ra sóng ngầm giữa bọn họ sao? Cô mặc dù bị cận nặng, nhưng còn chưa mù.
“Nha, thật vậy sao? Nếu vậy Tử Ngôn hẳn là phải giới thiệu cô cho tôi làm quen mới được.”
“Tôi tên Đổng Tú Thanh.”
Đổng Tú Thanh điềm tĩnh tự giới thiệu, Khương Hiểu Nguyên mỉm cười, cầm lấy tay ông xã, tựa như chim nhỏ nép vào ngực anh. Cho dù toàn thân Tống Tử Ngôn cứng ngắc không được tự nhiên, cô cũng không tin anh dám đẩy mình ra. “A, tôi có thể gọi cô Tú Thanh không? Ông xã, anh cũng biết luật sư Trương Cảnh Nghị, lại quen biết với chị vợ anh ta, vậy sao không tham gia hôn lễ của anh ta vậy?”
“Anh có tham gia.” Anh cảm giác trong lòng nặng nề, đâu là kích động sao? Tống Tử Ngôn nhíu mày. Anh phát hiện mình không muốn cho Khương Hiểu Nguyên biết sự tồn tại của Tú Thanh, cho dù hôn nhân của anh với Khương Hiểu Nguyên như thế nào, anh cũng không muốn là cho cô lo lắng nghi ngờ chuyện của anh cùng Tú Thanh.
Thật là một người chồng trung thực! “Nhưng khi em bận rộn, toàn hội trường đi qua đi lại, cũng không thấy anh a?”
“Anh chào hỏi xong liền đi.” Lúc ấy để tránh xảy ra rắc rối, anh nghe theo lời khuyên của Cảnh Nghị rời khỏi hội trường, mãi đến lúc cô gọi điện hẹn ăn tối.
Khương Hiểu Nguyên nhẹ nhàng cười. “Thì ra là thế, thật là trùng hợp, hai vợ chồng chúng ta không hẹn mà cùng đi Đài Trung, còn không hẹn mà cùng tham gia một hôn lễ!”
Tiết mục vợ lớn hạnh phúc quả thật làm người khác tổn thương, chỉ thấy Đổng Tú Thanh như sắp khóc nói. “Học trưởng, anh hẳn là nên nói với em Khương tiểu thư là vợ anh...”
Tống Tử Ngôn không trả lời, chính là biểu tình khuôn mặt cứng đờ, đêm đó, Tú Thanh vừa khóc vừa kể lể cuộc sống sau hôn nhân của mình, bạo lực gia đình, ly hôn, ly hôn làm cho cô mất đi niềm vui, cô trở lại Đài Loan, người đầu tiên nghĩ đến là anh. Cô nói, ở bên cạnh anh, cô tìm lại được vui vẻ.
Trên đường lái xe về Đài Bắc, anh suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến Tú Thanh từng phản bội bỏ rơi anh, nhưng mọi chuyện đều bị nước mắt cô xóa đi. Anh không thể phủ nhận thói quen quan tâm cô của chính mình, nhưng anh đứng ở vị trí nào đây? Bạn trai cũ hay chỉ là bạn tốt?
Hừ, nếu cô không gả cho người khác, anh sẽ cưới Khương Hiểu Nguyên sao?
Khương Hiểu Nguyên tốt bụng nhìn ông xã, thuận tiện cũng giúp mình giải vây. “Đổng tiểu thư, chúng tôi kết hôn mới ba tháng, có khi ngay cả chính tôi cũng không quen với thân phận Tống phu nhân này.”
“Không quen với thân phận Tống phu nhân?” Những lời này làm cho Tống Tử Ngôn nhướng mày trong lòng không vui.
Cô hy vọng hôn nhân của bọn họ là cả đời, nhưng lại không quen với thân phận Tống phu nhân?
Anh kẽ hạ mí mắt.
Mà hiển nhiên thân phận “Tống phu nhân” này không chỉ làm Tống Tử Ngôn bực mình, cũng đánh mạnh vào tâm Đổng Tú Thanh, chỉ thấy mắt đẹp nổi lên hơi nước đau thương. “Tôi không biết tin học trưởng kết hôn, khi đó tôi còn ở Mỹ.”
“Đúng vậy a, nếu cô ở Đài Loan, nhất định mời cô đến uống rượu mừng.” Nhưng có lẽ nếu Đổng Tú Thanh ở Đài Loan, cô cũng không có khả năng cùng Tống Tử Ngôn tiến đến cuộc hôn nhân hiện tại.
Chỉ thấy Đổng Tú Thanh nước mắt lưng tròng, giống như bị oan ức. Ai, Khương Hiểu Nguyên thật phiền não, nếu nàng phải đối mặt với tiểu tam mềm mại, dịu dàng như nước, sao có thể to tiếng tranh chấp? Thực tế sao lại xuất hiện những cảnh trong phim truyền hình thế này?