Anh cùng Hiểu Nguyên đều bận rộn sự nghiệp, sau khi cưới gia đình cũng hòa thuận, yên tĩnh, nói thật, anh rất hài lòng với cuộc sống bây giờ. Nhưng sự xuất hiện của Tú Thanh có thể làm thay đổi cuộc sống hòa thuận, yên tĩnh của anh và Hiểu Nguyên hay không? Hoặc là anh chỉ đang hồi tưởng tình yêu đã mất...
Đến tòa án, đoàn người đi vào, trợ lý vô tình phát hiện Khương Hiểu Nguyên cũng đang ở đây...
“Luật sư Tống, đó là phu nhân!”
Trợ lý trẻ cực kỳ nhiệt tình chạy đến chào hỏi. “Phu nhân, phu nhân!”
Khương Hiểu Nguyên xoay người, ngẩn ra, bất ngờ với tình huống trước mắt. Cô kinh ngạc nhìn Tống Tử Ngôn, không nghĩ tới sẽ ở nơi này gặp anh... Ách, cũng không phải quá kì lạ, nơi này là tòa án, anh là luật sư, xuất hiện ở đây cũng không kỳ quái, ngược lại là cô, một công dân bình thường vì lý do gì lại xuất hiện ở đây?
Tống Tử Ngôn nhìn cô trầm mặc. Sau khi từ Đài Trung trở về, cảm xúc của cô rõ ràng có thay đổi, anh từng nghĩ có phải là cô đã biết chuyện của Tú Thanh, nhưng anh biết cô không phải là người hay giấu buồn phiền trong lòng, nếu biết chuyện của Tú Thanh, cô sao có thể im lặng như vậy?
“Sao em lại ở chỗ này?”
Khương Hiểu Nguyên đành giơ giơ túi hồ sơ trong tay. “Khách hàng không chịu trả tiền, em đến xin lệnh thi hành.”
Trợ lý đứng bên cạnh lập tức tranh công.”Phu nhân, loại việc nhỏ này cứ giao cho chúng tôi là tốt rồi, chờ 10 phút, tôi lập tức làm xong ngay!”
Không đợi cô phản ứng, trợ lý lập tức lấy túi hồ sơ trong tay cô nghênh ngang rời đi. Chỉ để một mình luật sư Tống, người đang chờ mở phiên tòa, ở lại làm bạn với cô.
“Những chuyện này có thể nói với anh khi ở nhà.”
Những lời này nghe vào tai cô, lại hiểu thành anh đang trách cô làm chậm trễ thời gian quý báu của mình. Nếu là một tuần trước, cô có thể dịu dàng nói chuyện với anh, anh là luật sư chuyên nghiệp, có thể nói Tiểu Vương giúp, cô có thể bớt đi một việc lại có hiệu suất, nhưng hiện tại cô đang một bụng giận dữ, dịu dàng? Hừ, nằm mơ đi!
Cô nhìn thẳng anh. “Vậy kêu Tiểu Vương trở về, em tự xử lý tốt rồi, em không nghĩ làm chậm thời gian quý báu của anh.”
Tống Tử Ngôn nheo mắt lại, nhìn kĩ khuôn mặt nhỏ muốn phun ra lửa. “Tâm tình em không được tốt sao?”
Cô quay mặt đi, không muốn trả lời.
“Buổi tối có một vị thẩm phán mời ăn cơm, em đi cùng anh.” Anh thản nhiên nói.
Cô nhìn anh liếc mắt một cái. “Anh nghĩ em là người rảnh rỗi đến nỗi anh muốn gọi đến là đến sao?”
“Em bận?”
“Không có.”
Anh lạnh lùng nhìn cô, dường như cô đang muốn gây sự.
“Bảy giờ, anh về nhà đón em.”
Cô muốn từ chối, muốn cùng anh lật bài, không nhất định cứ phải thật sự bắt gian tại trận mới có thể lật bài, cô có thể nói thẳng, chuyện anh cùng bạn gái cũ cô đã biết hết. Đúng, cô nên lật bài với anh, nhưng lại phát hiện mình nói không nên lời, bởi vì sâu trong nội tâm cô vẫn còn mâu thuẫn.
Đây là hôn nhân của cô, chỉ bởi vì một “người qua đường Giáp” mà cô muốn từ bỏ tất cả sao? Nhưng là ông xã của cô hư hư thực thực cùng bạn gái cũ nói chuyện có chút dịu dàng, hơn nữa anh mấy lần đến nhà cô ta, cô là vợ nhưng không hề hay biết những chuyện bên ngoài của chồng mình.
Cô im lặng, một đám người sôi nổi cười đùa trước mặt hấp dẫn sự chú ý của cô, đó là nơi công chứng kết hôn. Một đôi vợ chồng ân ái ngọt ngào tiêu chuẩn, trên mặt bọn họ tràn ngập hạnh phúc có thể làm cho mọi người xung quanh cảm thấy ấm áp dễ chịu, bọn họ nắm chặt tay nhau, dắt nhau tiến về tương lai tốt đẹp... Đúng vậy a, thế này mới gọi là hôn nhân, như vậy hôn nhân mới có thể hạnh phúc vui vẻ, không phải sao?
Không nên giống như bọn họ, mặc dù cũng công chứng kết hôn cùng một nơi, nhưng cô không mặc váy trắng, không cầm hoa cô dâu, trước đây cho rằng như vậy thật tiện, cảm thấy những nghi lễ này thật phức tạp, nhưng hiện tại, cô quả thật hâm mộ cô dâu trên người đang mặc váy trắng cùng hoa cưới này.
Không được, tiểu tam còn chưa công khai kia lại làm cho cô mất bình tĩnh như vậy.
“Lúc trước, trước mặt thẩm phán, trong lòng anh nghĩ như thế nào về hôn nhân của chúng ta?” Cô nhịn không được hỏi chuyện này, tự giật mình, nhưng anh lại không bị dọa.
“Chứng hôn là công chứng viên, không phải thẩm phán.”
Chậc, cô trừng anh, chịu không nổi nguyên tắc của anh. “Em hỏi anh nghĩ gì, không hỏi người chứng hôn là ai.”
“Anh không có suy nghĩ gì đặc biệt.” Đáp án của anh thật dễ hiểu, hôn nhân với anh chính là một kế hoạch cần hoàn thành trong đời, anh đối với hôn nhân có cảm giác gì chứ? Hôm công chứng kết hôn, anh chỉ có cảm giác đã hoàn thành một công việc.
Khương Hiểu Nguyên nhìn nụ cười ngọt ngào trên mặt cô dâu, yếu ớt nói. “Em và anh không giống nhau, không gạt anh, em nghĩ tới là cả đời. Con người em rất trung thành, sẽ không cùng người đàn ông khác kết hôn lần thứ hai.”
Anh nheo mắt lại, ngoài ý muốn phát hiện mình vì suy nghĩ của cô mà cảm thấy có chút không bình thường.
Hay chỉ là bản năng đàn ông? Bởi vì cô là bà xã của anh, khi cô nói đến kết hôn lần thứ hai thì chính mình cảm thấy vật sở hữu bị đoạt mất, sau đó không vui?
“Vì sao em lại tò mò anh nghĩ gì?”
“Em chỉ tò mò anh có giống em hay không, đối với hôn nhân là lời hứa cả đời.”
“Không có.”
Cô khoanh hai tay trước ngực, giọng điệu lạnh lùng. “Cho nên anh nghĩ muốn kết hôn lần thứ hai?”
“Chúng ta có ly hôn sao?”
Người đàn ông này cho là cô điên rồi sao? “Đương nhiên không có!”
“Cho nên em nói anh trùng hôn?” (kết hôn với một người khác trong khi mình đang có vợ hoặc có chồng)
Lúc này anh còn có thể nói đùa sao? Bình thường cô có lẽ sẽ cười, nhưng bây giờ cô cười không nổi!
“Không có, em chỉ tò mò.”
“Đột nhiên tò mò anh nghĩ gì? anh nghĩ em đối với cuộc sống hiện giờ rất hài lòng, không phải như vậy sao?” Nếu cô đã hỏi trước, Tống Tử Ngôn cũng muốn biết có hay không tồn tại quan niệm cả đời? Cô có hài lòng không? Cô lầ một người vợ tốt, dù bên ngoài công việc bận rộn, vẫn chú ý đến cuộc sống gia đình, nhưng cô có cảm thấy anh quá lạnh lùng hay không? Cô có cảm thấy cuộc sống vội vàng như vậy thật không thú vị hay không? Anh nghĩ mọi người phụ nữ đều thích ông xã mình lãng mạn, tình cảm.
Khương Hiểu Nguyên không muốn trả lời, nhân tiện vứt cho anh một vấn đề. “Vậy còn anh? Anh vừa lòng với cuộc sống hiện tại sao?”
“Đây là vấn đề của anh.”
“Chẳng lẽ em không thể hỏi lại?”
“Em không chưa trả lời câu hỏi trước của anh.”
“Đây là bệnh luật sư sao? Kiên trì như vậy.”
“Là thói quen của anh.”
Tốt, hỏi cô vừa lòng với cuộc sống hiện tại, phải không? Trước khi phát hiện chuyện ông xã nɠɵạı ŧìиɧ, đúng vậy, có thể xem như cô thỏa mãn, đối với hiện tại hài lòng, cuộc sống yên ổn giản dị, có lẽ vài năm sau, chờ quan hệ hôn nhân của bọn họ ổn định, còn có thể sinh đứa nhỏ.
Nhưng tình huống hiện tại không như vậy, giữa hai người có khả năng xuất hiện người thứ ba, cô làm sao có thể hài lòng?
Cuối cùng nên làm thế nào? Gặp phải chuyện này, cô không thể nào lý trí, rõ ràng, bởi vì không thể xác định chuyện có đúng sự thật cho nên cô trở nên đa nghi, bởi vì không nghĩ mất đi mới có thể làm cô do dự không yên, cô rất muốn hỏi rõ ràng, lại sợ không dám mở miệng, kết quả là cái gì?
Cô có quyết tâm cùng dũng cảm sao?
“Hiện tại xem như hài lòng, nhưng em không thích việc anh thường đi công tác.” Cô khéo léo “phát bóng”.
“Anh cho là hai chúng ta cùng suy nghĩ, không can thiệp vào công việc lẫn nhau.”
Đúng vậy a, bọn họ đã từng thỏa thuận trước khi kết hôn, cả hai không thể vi phạm hợp đồng hôn nhân...
“Anh đi công tác quá nhiều, sau lần chúng ta không hẹn mà cùng đi Đài Trung, ngắn ngủi trong một tuần anh đi Đài Trung hai lần, người không biết chuyện còn tưởng anh ở Đài Trung “Kim ốc tàng Kiều”* đó!” Cô rũ mắt xuống, không muốn cho anh phát hiện mình khác thường.