Bối Đức Tình Sự

Chương 60: Nhân Nhân anh sai rồi

Trans: Team CN

Khi Dư Âm tỉnh lại, người đàn ông đang ngồi ở phía xa hút thuốc, anh nghiêng đầu liếc nhìn cô ta, lôi từ trong túi ra một xấp tiền mặt rồi ném lên bàn trà, lạnh giọng nói:

“Sau khi trở về, cô hãy chủ động nộp đơn từ chức đi, đây là tiền bồi thường cho cô.”

“Chu tổng...”

Dư Âm sốt ruột muốn kêu lên, nhưng nhìn ánh mắt chứa cả sự xa cách cùng chán ghét của người đàn ông, một nỗi buồn không tên nổi lên trong lòng, trong khoảng thời gian thực tập tại phòng thị trưởng này, cô đã học được không ít kinh nghiệm, yên lặng nhặt quần áo rơi vãi trên đất mặc vào, rồi cầm tiền rời khỏi phòng.

Chu Mộ Ngôn nhắm chặt hai mắt lại, tâm trạng nặng nề vỗ vỗ trán mình, trong lòng tràn ngập sự hối hận.

Lúc buổi chiều nhìn thấy Tô Nhân dựa vào lưng Tư Minh, thân thiết ôm cổ cậu ta, hai người nói chuyện, cười đùa vui vẻ với nhau, sự ghen ghét mãnh liệt giống như lửa đốt, máu trong người anh đều nóng lên, sôi trào, anh chỉ muốn ôm Nhân Nhân, đưa cô đi ngay lập tức, ai ngờ cô hết đá rồi lại đánh anh, còn hung dữ cào anh một cái, anh cực kỳ tức giận, lại uống rượu, mới có thể......

Nhưng sau khi trút giận xong, trong lòng anh lại càng trống rỗng, anh biết rõ, cô gái kia không phải Nhân Nhân, cho dù ngoại hình có giống nhau đi nữa nhưng cũng không phải cô.

Anh ngẩng đầu đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, những hạt mưa đã bắt đầu rơi tí tách tí tách, lại nghĩ tới chuyện cô không thích trời mưa, luôn luôn phàn nàn:

“Anh rể, anh nhìn xem giày của em đều bị bẩn hết rồi...”

“Anh rể, thật là phiền phức chết đi được, về sau em sẽ không bao giờ ra ngoài lúc trời mưa nữa...”

“Anh rể...”

...

Mỗi ngày khi anh tan làm về, Nhân Nhân luôn giống như một chú chim nhỏ ríu rít quanh người anh, nhìn xem anh sẽ làm món ngon gì, có đôi khi cô khăng khăng muốn đến giúp đỡ, nhưng cô thì có giúp được cái gì? Chỉ càng làm mọi thứ trở nên lộn xộn, nếu không phải làm rơi bát thì là làm đổ đồ đạc, còn thở gấp, cố hết sức tìm lý do bào chữa.

Nhưng anh không cảm thấy phiền một chút nào, nhìn thấy dáng vẻ của cô, trong lòng anh liền tràn ngập hạnh phúc.

Chu Mộ Ngôn mặt không biểu hiện ra bất cứ cảm xúc gì nhưng trong đầu thì vẫn nghĩ, anh vẫn muốn gặp Nhân Nhân, rốt cuộc thì vẫn không đành lòng buông tay.

**

Tô Nhân nghe được tiếng đập cửa vang lên, tưởng rằng là Tư Minh, cậu ấy nói sáng sớm ngày mai sẽ tới giúp cô, cô không có đồng ý, dàn nhạc trong trường học của Tư Minh có buổi diễn xuất vào thứ hai, cậu ấy là người đánh đàn Cello, nhất định phải tham gia.

Chàng trai vội vàng hấp tấp đi tới đi lui tới cửa hàng tiện lợi nhiều lần, mua cho thực phẩm đồ uống cho cô, áy náy xin lỗi nói sau khi kết thúc buổi diễn xuất sẽ lập tức chạy đến gặp cô.

Cô gái rút thanh gỗ trên cửa ra vào ra để mở cửa , nụ cười trên mặt trong nháy mắt cứng lại, không phải Tư Minh, là người anh rể mà lúc chạng vạng tối mình đã chạy trốn khỏi, Chu Mộ Ngôn.

Cô cuống quít muốn đóng cửa lại, động tác của người đàn ông so với cô còn nhanh hơn, anh chen người vào trong, ôm cô lên, nhẹ nhàng đặt cô ở trên ghế sa lon, khẩn trương hỏi: “Nhân Nhân, chân của em sao rồi?”

“Không cần anh lo, anh đi ra ngoài đi.” Tô Nhân ậm ừ dùng sức đẩy anh ra.

Chu Mộ Ngôn cẩn thận từng li từng tí nắm bàn chân bị thương của cô, giữ chặt nó trong tay mình, nhìn mắt cá chân sưng đỏ của cô, sự áy náy, trong lòng anh khó chịu cồn cào như bị một cái xích sắt nung nóng quật vào vậy.

Buổi chiều, cái người tên Tư Minh kia nhìn thấy anh muốn ôm cô, cõng cô tránh xa anh, mực khẩn trương kêu lên: “Anh rể, anh rể, anh đừng nhúc nhích, Nhân Nhân, chân của cậu ấy...”

Bởi vì chân bị thương nên Nhân Nhân mới để cậu ta cõng mình, nhưng sự ghen ghét đã làm anh mất hết lý trí, anh thậm chí còn không nghe thấy Tư Minh đang nói cái gì.

Chu Mộ Ngôn cực kỳ hối hận, anh nói với Nhân Nhân rằng anh thích cô, nhưng anh đã làm cái gì?

Đưa cô đến khu nghỉ dưỡng để nghỉ ngơi thì làm hại cô rơi xuống nước, lần này chân của cô bị thương, anh còn tiến lên dùng sức kéo mạnh, chỉ cần mạnh thêm một chút nữa thôi thì lại khiến cô bị thương lần thứ hai, cảm giác tội lỗi nặng nề đè nặng trong lòng anh, ép anh tới mức nghẹt thở.

“Xin lỗi...”

Nhân Nhân anh sai rồi, về sau anh sẽ không làm như vậy nữa, người đàn ông thầm nhủ trong lòng.

Tô Nhân phát hiện sức lực của mình không thể đọ được với người đàn ông trước mặt này, hơn nữa hiện tại một chân của cô còn đang bị thương, cô giãy dụa muốn rút chân từ trong tay của anh lại, chật vật, cố mãi cũng không thoát được, Chu Mộ Ngôn hơi nới lỏng tay một chút, nhưng vẫn không thả chân cô ấy ra.

Anh lấy dầu thuốc từ trên bàn trà, mở ra, lấy dầu nhẹ nhàng thoa lên trên chân cô, sau đó cầm mắt cá chân nhỏ nhắn của cô, xoa nhẹ chỗ vết bầm cho đỡ sưng, cảnh tượng này giống như quay trở về lúc hai người còn đang ở thành phố C.

Nhưng Tô Nhân biết rõ rằng, cô cùng Chu Mộ Ngôn, tuy rằng cô gọi anh là anh rể, nhưng hai người mãi mãi không thể trở lại lúc trước.

--