Trans: Cảnh Nhàn
Chu Mộ Ngôn nghe xong điện thoại cảm ơn của mẹ vợ, tâm trạng vui vẻ hơn nhiều, công ty nhập khẩu một lô hàng bị giam giữ ở hải quan, nói có vấn đề về chất lượng, thời gian giao hàng tới gần, hôm nay thư kí Trần xin nghỉ đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, mọi việc rối loạn đều dồn chung một chỗ, vốn định tự mình đưa Nhân Nhân về nhà cũng không thể không để tài xế làm thay.
Lúc nãy mẹ vợ gọi điện nói em vợ không hiểu chuyện gây thêm phiền phức cho anh, trong lòng anh cười thầm, anh không ngại kiểu phiền phức như cô nhóc này, ngoài miệng thì khách sáo nói với mẹ vợ mấy câu, nói hai ngày sau khi xử lý xong công việc sẽ tới thăm bọn họ, đương nhiên, chủ yếu là muốn gặp em vợ, cần phải đón cô về, con gái mà, qua mấy ngày sẽ nguôi giận, đến lúc đó lại dỗ dành cô mấy câu mua cho cô những thứ cô thích rồi lại đâu vào đấy.
Người đàn ông gõ ngón tay lên mặt bàn, rốt cuộc con gái thích cái gì đây? Trước đây anh chưa từng tìm hiểu kỹ, anh và Tô Vi quen nhau qua xem mắt, tính cách Tô Vi độc lập, anh cũng không thích phụ nữ quá bám mình, hai bên cảm thấy phù hợp liền đi đăng ký, nhưng bây giờ cô nhóc Tô Nhân này mang lại cho anh cảm giác hoàn toàn khác, thấy anh về nhà sẽ ra đón anh giúp anh cất đồ, đối với đồ ăn anh làm khen không dứt miệng, thỉnh thoảng trêu cô, cô gái bĩu môi, dáng vẻ giận dỗi nũng nịu kia quyến rũ anh ngứa ngáy khó nhịn, đi làm cũng không có lòng dạ nào mà làm, đã hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi rồi lại giống như cậu nhóc mười mấy tuổi nóng nảy bộp chộp, Chu Mộ Ngôn lắc đầu, cũng cảm thấy buồn cười.
Anh lại nhớ đến câu nói kia: “Mông của em vợ tròn tròn, một nửa của anh rể”, bây giờ không chỉ là một nửa, cả cái mông anh đều đã sờ đã dùng qua.
Hôm qua ở bể bơi mình đâm mạnh vào mông cong của Tô Nhân, mùi vị kia quả thật khó tin, người đàn ông nhắm mắt lại, toàn thân trở nên khô nóng, hai ngày nữa thôi, sẽ giải quyết xong chuyện hải quan, còn có thư ký, ai, Chu Mộ Ngôn thở dài, nhưng mãi không tìm được ứng viên thích hợp, buổi chiều có một nhóm thực tập sinh, anh định tự mình đi xem thử xem có ứng viên nào có thể đào tạo được không. "
**
Trong phòng họp, bộ phận nhân sự đã đưa cho anh xem qua bản sơ yếu lý lịch của ứng viên, Chu Mộ Ngôn nhìn lướt qua ảnh chụp chứng minh thư của một cô gái, trông rất giống em vợ của anh, anh lại nhìn tên, khóe miệng nhếch lên, thú vị, Dư Âm, ngay cả cách phát âm tên cũng từa tựa.
(Tô Nhân phiên âm sẽ là sūyīn, Dư Âm phiên âm là yúyīn.)
Không lâu sau cô gái tên Dư Âm kia đi vào, làm như trình tự lễ phép gật đầu với anh rồi cười nói: "Xin chào Chu tổng, tôi tên là Dư Âm, âm thanh "Dư âm lượn lờ", đến từ đại học xx..."
Giống thật, Chu Mộ Ngôn nghĩ, khi cười lên mặt mày cong cong, quả thật giống hệt em vợ của mình.
Người đàn ông cười nói: "Bạn học Dư âm lượn lờ, vậy chắc bạn hát cũng rất hay!"
Dư Âm hơi kích động, ông chủ công ty vậy mà lại chủ động nói đùa với cô ta, đây là đang khen giọng cô ta hay sao? Vị Chu tổng này trông đẹp trai quá, còn trẻ như vậy, mặt cô ta không khỏi đỏ lên.
Giống, thực sự giống, Chu Mộ Ngôn càng nhìn càng cảm thấy nét mặt quả thật cùng em vợ giống như một lò đúc ra vậy, anh cúi đầu nhìn xuống tư liệu của Dư Âm, nhanh chóng chú thích vài chữ rồi đưa cho bộ phận nhân sự.
Nhìn thấy Dư Âm, anh càng ngày càng nhớ cô nhóc, anh nóng lòng muốn đi Giang Thành, vốn kế hoạch là tuần sau, nhưng anh không đợi được nữa, cuối tuần này anh sẽ đón cô về.
Chiều thứ bảy, Chu Mộ Ngôn lái xe xuất phát, đến nhà họ Tô là đã tám giờ tối, anh không gọi điện thoại báo trước cho bố mẹ vợ, sợ Tô Nhân biết anh tới sẽ trốn tránh không gặp anh.
Hơn nữa thời gian này, anh cũng đã lên kế hoạch, cô gái ham chơi, ban ngày có thể không ở nhà, nhà họ Tô quản cô nghiêm ngặt, buổi tối phải về sớm.
Bố Tô mẹ Tô thấy con rể đột nhiên đến nhà, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vội vàng nhận lấy những túi quà bao lớn bao nhỏ trong tay anh rồi càm ràm: "Mộ Ngôn, con xem mỗi lần con đến đều bày vẽ như vậy, người một nhà không cần khách sáo. "
Chu Mộ Ngôn đi vào nhà, nhìn xung quanh, giả vờ vô tình hỏi: "Nhân Nhân đâu ạ?"
“Nó à.” Mẹ Tô vừa đặt đồ xuống vừa trả lời con rể : “Sau khi lên đại học thì tự do rồi, mấy ngày nay ban ngày đều không ở nhà, vừa gọi điện nói đi hát ở ngoài với bạn cùng lớp, muộn một chút mới về. "
"Bạn học nào? Nam nữ?" Người đàn ông cau mày.