Trans: Cảnh Nhàn
Được cái gì mà được?
Đương nhiên không được!
Lần du lịch này là vì để dỗ dành Tô Nhân mới lên kế hoạch, có một người ngoài đi cùng thì tính là cái gì?
Nhưng bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương đó đang nắm lấy cánh tay anh, hai bầu ngực dưới áσ ɭóŧ không ngừng lắc lư khiến anh nhìn mà hoa cả mắt, Chu Mộ Ngôn trầm mặc nửa ngày, mới mở miệng hỏi: "Anh rể đồng ý với em, Nhân Nhân cảm ơn anh rể thế nào đây?"
“Anh rể thật tốt, là anh rể tốt nhất tốt nhất trên thế giới này.” Cô gái nhỏ cười đùa hí hửng ôm cánh tay người đàn ông.
Buổi tối ăn cơm, Tô Nhân vẫn không muốn uống rượu, nói sáng sớm ngày mai phải xuất phát, cô uống rượu sợ không dậy nổi, thực ra trong lòng đang lo lắng mình bị dị ứng rượu, cô đã quan sát, mấy hôm nay không uống rượu, trên người quả nhiên không xuất hiện những dấu đỏ kia nữa, ngày mai còn phải chụp nhiều ảnh đẹp, đương nhiên phải duy trì trạng thái tốt nhất rồi.
Lạc Dao đi cùng cũng là một tiểu mỹ nữ, áo phông bó sát, quần jean ngắn đến tận đùi, lộ ra hai chân thon dài nuột nà. Miệng ngược lại khá ngọt, nhìn thấy Chu Mộ Ngôn mở miệng ra là anh rể anh rể.
Người đàn ông từ kính chiếu hậu quan sát hai cô gái, em vợ của anh kéo bạn học nói nói cười cười, cũng không quan tâm đến anh, ngược lại cô gái kia thỉnh thoảng mở miệng hỏi anh mấy vấn đề nhàm chán, anh trả lời câu có câu không.
Khách sạn chỉ đặt hai phòng, hai cô gái nhỏ nói muốn ngủ cùng nhau, Chu Mộ Ngôn về phòng tắm rửa một cái rồi lên giường nằm, trong lòng bực bội, ra ngoài làm gì chứ? Còn không bằng ở nhà, trong mắt em vợ hoàn toàn không có anh, không phải chạy chỗ này thì chính là chạy chỗ kia xem, ở trước mặt Lạc Dao anh cũng không tiện có hành động thân mật với Tô Nhân.
Anh là đàn ông, du͙© vọиɠ vốn đã mãnh liệt, trước đây là cưỡng ép đè nén xuống, nhưng trong khoảng thời gian này tối nào cũng ôm em vợ hôn rồi lại sờ, cái van du͙© vọиɠ giống như mãnh thú sổng chuồng, hoàn toàn không thể kìm nén mà bộc phá ra.
Ban ngày hai cô gái tung tăng chạy nhảy, không biết đang nói chuyện gì mà cười đến run rẩy cả người, cơ thể trẻ trung tràn đầy sức sống kí©ɧ ŧɧí©ɧ hoóc-môn trong cơ thể đàn ông không ngừng tăng tốc tiết ra, anh nhắm mắt lại tự tuốt vài cái, nhưng thế nào cũng không ra, côn th*t đã cứng đến sắp nổ tung, tâm phiền ý loạn, du͙© vọиɠ trong cơ thể càng ngày càng bùng cháy mãnh liệt, sắp không thể đè nén được nữa.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, anh ra mở cửa ra thì phát hiện là cô bạn học của em vợ Lạc Dao.
"Anh rể, em có thể dùng phòng tắm của anh một lát được không? Nhân Nhân đang tắm, em mệt quá, muốn tắm rửa rồi đi ngủ sớm."
Người đàn ông gật đầu rồi cho cô gái nhỏ vào.
Giữa phòng tắm và phòng ngủ của khách sạn chỉ cách một lớp kính mờ, Chu Mộ Ngôn mở tivi lên, cố gắng để không nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.
“Anh rể.” Lạc Dao đang gọi anh.
"Chuyện gì?"
Anh bấm điều khiển, nhìn thấy cô gái đã thay quần áo đang nhìn quanh trên mặt đất.
"Em bị rơi mất một chiếc bông tai, anh có thể tìm giúp em không?"
"Trông thế nào?"
Lạc Dao đưa chiếc bông tai còn lại trong tay cho anh, bộ ngực đầy đặn cách một lớp vải mỏng cạ lên cánh tay người đàn ông: "Anh rể, em đã tìm lâu lắm rồi nhưng vẫn không thấy, anh tìm giúp em có được không?"
Chu Mộ Ngôn lùi lại về sau một bước, hỏi: "Rơi ở đâu?"
"Ở trong này."
Cô gái chỉ hướng bồn rửa mặt cúi người xuống, chiếc váy ngắn mới thay bay lên theo động tác của cô ta, phong cảnh dưới chân váy bị nhìn không bỏ sót, mông còn lắc mấy cái về phía người đàn ông: "Anh rể anh mau qua giúp em với. "
Chu Mộ Ngôn híp mắt, trong thầm giễu cợt, bạn học của em vợ thật thú vị, ngay cả qυầи ɭóŧ cũng không mặc.
Chạy tới phòng anh tìm bông tai cái gì? Tìm thao thì có!