Trans: Cảnh Nhàn
Khi Chu Mộ Ngôn về, Tô Nhân đang quỳ trên thảm trong phòng khách để tập yoga, anh hứng thú nhìn một lúc, dáng người tiểu nha đầu mảnh mai, eo thon mông cong, tính dẻo dai tốt, làm trông cũng ra dáng, đáng tiếc, bây giờ vẫn chưa thể để cô phát huy.
Mỗi tối chờ sau khi cô ngủ say, anh sẽ vào phòng cô, tiểu nha đầu thích ngủ khỏa thân, trái lại bớt việc không cần phải giúp cô cởϊ qυầи áo, ôm cơ thể trắng nõn non nớt của cô hôn rồi lại sờ, bú √υ', lại cắm qυყ đầυ nóng hổi vào trong tiểu bức, cắm rút ngoài miệng huyệt.
Nhìn cái mông nhỏ chổng cao của cô gái, người đàn ông miệng khô lưỡi đắng, nới lỏng cà vạt, khắp người bứt rứt khó chịu, càng ngày càng không thể chịu nổi cảnh chỉ lướt qua dừng ở bên ngoài, nóng lòng muốn vào càng nhiều càng sâu hơn.
"Anh rể, anh về rồi?"
Tô Nhân đã nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông, quay đầu lại trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào hỏi.
"Ừ, có mệt không?"
Chu Mộ Ngôn đi tới ôm em vợ lên, để cơ thể mềm mại trong bộ đồ yoga mát mẻ dựa lên người mình, lấy khăn giấy lau mồ hôi cho cô.
"Anh rể...để em tự làm."
Hơi thở nam tính mạnh mẽ nồng đậm bao quanh cô, Tô Nhân đỏ mặt tim đập loạn nhịp, cô không quen thân mật với đàn ông như vậy, đưa tay giành lấy khăn giấy trong tay anh.
Hôm nay Chu Mộ Ngôn muốn trêu chọc cô, ôm eo mảnh khảnh của cô gái không buông, cúi đầu mỉm cười nhìn cô.
"Ai da, anh buông ra."
Tô Nhân đẩy ngực người đàn ông mấy cái cũng không đẩy được, muốn chui ra từ dưới cánh tay anh, kết quả không đứng vững, "A" một tiếng lùi về sau, Chu Mộ Ngôn nhanh tay nhanh mắt ôm lấy cô.
“Chạy không thoát nhỉ?” Giọng nói của người đàn ông trầm khàn từ tính, khóe miệng cong lên cười dí dỏm, ánh mắt lướt qua dưới thân mình, bàn tay mềm mại của cô gái lúc nãy theo bản năng bám lấy, trùng hợp nắm chỗ đó của anh.
Mặt Tô Nhân đỏ bừng, vội vàng rút tay về, sao cô có thể đυ.ng chỗ đó của anh rể? Đó là đàn ông...
Cô cũng đã là một cô gái mười bảy mười tám tuổi, mặc dù chưa quen bạn trai, nhưng ban đêm trong ký túc xá bạn cùng phòng của cô thường kể mấy câu chuyện sắc tình, cho dù cô không có kinh nghiệm, ít nhiều cũng biết sơ sơ.Chu Mộ Ngôn nhìn bóng lưng em vợ vội vàng chạy về phòng ngủ, trong lòng thầm buồn cười, tiểu nha đầu, sờ một chút mà đã xấu hổ thành như vậy, côn th*t của anh rể còn chui vào cái miệng nhỏ nhắn bên dưới của em nữa đấy, ai, bình thường ban ngày hẳn phải nên tiếp xúc thân thể với cô nhiều hơn, thực ra thì lúc đầu ánh mắt cô nhìn mình cũng rụt rè, bây giờ không phải đã thân với mình hơn rồi sao?
Cô gái nhỏ, chăm sóc dạy bảo mới buông ra được.
Anh vào bếp nấu cơm, thấy em vợ vẫn còn đóng cửa nhốt mình trong phòng, lắc đầu, hơi bất đắc dĩ gõ cửa phòng.
"Nhân Nhân, ra ngoài ăn cơm! Anh đã làm món mà em thích nhất, mau ra đây, lát nữa nguội sẽ không ngon nữa."
Nửa ngày trong phòng mới truyền ra giọng nói rầu rĩ: "Em không ăn, em muốn giảm cân."
"Giảm cân cái gì? Em đâu có béo." Người đàn ông cau mày, cặρ √υ' cùng cái mông nhỏ phát triển tốt biết bao, giảm rồi không còn xúc cảm nữa thì sao, đương nhiên lời này không thể nói với cô, anh vặn chốt cửa mở không ra, chắc là bên trong đã khóa trái, Chu Mộ Ngôn dịu dàng dỗ dành nói: "Nhân Nhân mở cửa, vừa rồi không trách em, đều là lỗi của anh rể, anh rể xin lỗi em, em ra ăn cơm trước đi."
“Nói rồi em không ăn, em ngủ rồi.” Tô Nhân quá xấu hổ, kéo chăn che lên đầu, đeo tai nghe lên, không muốn nói chuyện với anh rể nữa.
Chu Mộ Ngôn không biết phải làm sao, cô gái nhỏ da mặt mỏng, lúc nãy không nên cười nhạo cô, chỉ có thể từ từ dỗ dành.
Hai ngày kế tiếp rất khó chịu, sáng nào anh cũng làm bữa sáng, Tô Nhân cũng không còn giống như trước đây bò dậy ăn bữa sáng cùng anh, nghe thấy tiếng khởi động xe của người đàn ông mới chập chạp rời giường, cơm tối thì ăn thật nhanh rồi lại vào phòng đóng cửa lại, khuyên thế nào cũng vô dụng, nhắc tới còn phiền nữa.
Chu Mộ Ngôn nằm trên giường, mặt không cảm xúc tuốt côn th*t nóng hổi của mình, tiểu nha đầu ngày nào cũng khóa trái cửa, mặc dù anh có chìa khóa nhưng cũng không dám tùy tiện mở cửa, côn th*t đã mấy ngày chưa ăn thịt, quả thực nhớ muốn chết, không thể cứ tiếp tục như vậy được, cuối tuần này dẫn cô đi du lịch đi, bên hồ Mộng Trạch mở một làng nghỉ mát, phong cảnh rất đẹp, còn có thể tổ chức tiệc nướng dã ngoại, đến lúc đó mình lại dỗ dành cô cho tốt, chắc chắn cô có thể nguôi giận, mang theo một chai rượu vang, ăn thịt nướng uống rượu, người anh em của mình cũng có thịt để ăn.
Anh nói về việc thứ bảy sẽ đưa cô đi du lịch, cô gái nhỏ quả nhiên rất hưng phấn, lại hơi khó xử, hỏi anh: "Anh rể, bạn học cấp ba của em Lạc Dao cũng tới thành phố C, hẹn em cuối tuần đi chơi, chúng ta rủ cậu ấy đi cùng có được không?"
Thấy người đàn ông không lên tiếng, Tô Nhân khoác tay anh làm nũng: "Anh rể, em đã đồng ý với người ta rồi, anh dẫn cậu ấy đi cùng có được không?"
Nhàn: Follow trang cá nhân hoặc comment để tui biết danh tính của các bạn đang theo dõi truyện của tui đi nào 💌