Thập Niên 70: Sống Lại Làm Nữ Nông Dân

Chương 46: Mắt Mù

Lúc này, trong lòng Lý Huệ cảm thấy có lỗi với con gái của mình, nghe chính chồng của mình nói như vậy, lại thấy con gái hiểu chuyện như thế, Ngược lại đem so sánh, cháu gái đúng là còn kém hơn con gái nhiều lắm. Một cô gái lớn như thế, sau này phải thành gia lập nghiệp, cũng nên học cách để làm việc chứ.

“Được rồi, em sẽ tìm cơ hội nói chuyện với Tô Tuyết. Bình thường Đan Đan cũng không cần giúp con bé làm việc, chỉ cần dạy cho nó là được rồi.”

Tả Đan Đan ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy, như vậy được thôi, lát nữa con sẽ về dạy chị ấy thật tốt. Mẹ cũng đừng lo lắng, đều là người thân cả, bình thường con nhất định sẽ quan tâm chị ấy.”

“Nhìn con gái nhà chúng ta ngoan cỡ nào.” Tả Đại Thành vui vẻ xoa đầu con gái của mình. Trong lòng suy nghĩ chờ ngày mùa thu xong, ông nhất định sẽ làm cho con gái một bộ quần áo thật đẹp.

Ngày hôm sau, Tả Đan Đan liền nhắn cho Tô Tuyết, nói Lý Huệ muốn tìm cô ta nói chuyện.

Bây giờ Tô Tuyết vô cùng không vừa mắt với Tả Đan Đan. Sau khi nghe lời này, trong lòng cô ta cũng đang nghĩ muốn tố cáo cô trước mặt Lý Huệ.

Tả Đan Đan không cần nhìn cũng biết trong đầu cô ta tính toán cái gì, tự mình làm việc, vừa nhỏ giọng cảnh cáo: “Cô biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Nếu để mẹ tôi biết được cái gì, cô biết kết cục rồi đó. Dù sao chờ khi cô đi nông trường một thời gian, mẹ vẫn là mẹ của tôi. Cô cũng không phải là thanh niên trí thức nữa.”

Động tác Tô Tuyết dừng lại, cắn răng nói: “Tôi biết rồi.”

Tả Đan Đan nhếch miệng, thấy Lý Hồng Binh đang nhìn qua bên này, liền cười nói: “Đồng chí Lý Hồng Binh, tôi nghe đội trưởng nói cô là người hăng hái ở đây, về sau còn chuẩn bị đi báo cáo với công xã hay sao đấy. Nhưng bây giờ, đồng chí Tô Tuyết lại sắp vượt qua cô rồi, cô nên cố gắng chút nữa. Đừng để bị vượt qua đó.”

Lý Hồng binh trừng mắt: “Chỉ dựa vào cô ta, tôi khinh!”

Nói xong, động tác làm việc nhanh nhẹn hơn.

Lý Tố Lệ và Lưu Lỵ Lỵ nhìn Lý Hồng Binh và Tô Tuyết, sau đó lại nhìn Tả Đan Đan, ánh mắt chạm nhau, sau đó bọn họ lại cúi đầu xuống làm việc.

Rất tốt, tất cả đều đang cố gắng làm việc. Đây mới phù hợp với hình tượng của thanh niên trí thức chứ.

Giữa trưa, vào lúc tan tầm, Tả Đan Đan và Tô Tuyết cố ý đi về muộn một lúc. Lý Huệ lại đến, Tả Đại Thành không muốn làm ảnh hưởng các cô nói chuyện, nên ông đã về nhà trước.

Lý Huệ nhìn mọi việc đã làm xong, cho là Tả Đan Đan lại giúp một tay. Lúc đầu có hơi không tiện nói, nhưng bây giờ cũng không có gì phải do dự cả: “Tiểu Tuyết, mấy ngày gần đây cháu đã thích ứng được chưa?”

Tô Tuyết gật đầu nhẹ, nhìn Tả Đan Đan đang ở bên trên, cô ta cắn môi không nói gì.

Lý Huệ do dự một lúc, nhỏ giọng nói: “Tiểu Tuyết, cháu xem sau này nhóm thanh niên trí thức các cháu sẽ phải ở đây một thời gian rất lâu, cũng không biết khi nào mới có thể trở về thành phố được. Sau này không chừng còn phải ở đây thành gia lập nghiệp ấy chứ.”

“Cháu sẽ không ở đây lập gia đình đâu.” Tô Tuyết phản bác lại theo bản năng. Cô ta muốn trở về thành phố, tại sao phải ở lại cái nơi nông thôn quỷ quái này.

Lý Huệ có chút khó xử: “Cho dù cháu không lập gia đình ở đây, bây giờ không phải cháu vẫn phải ở lại đây đợi đấy sao? Cháu lớn như vậy, cũng phải học một chút bản lĩnh rồi. Ở nông thôn này thì phải học được cách làm ruộng, cháu cũng phải bắt đầu học. Cháu nhìn đứa nhỏ Đan Đan này, cũng không kém tuổi cháu nhiều, mà cái gì cũng đều làm được cả.”

Cô ta có thể so sánh với tôi sao? Tô Tuyết suýt thốt lên. Chỉ là cuối cùng cô ta không muốn chọc giận Tả Đan Đan, cũng không muốn để Lý Huệ tức giận nên cô ta mới ngẩn người nhẫn nhịn không nói ra. Nhưng ngược lại cô ta đã hiểu ra, hôm nay cô của cô ta cũng không phải đến vì quan tâm đến cô ta, mà là yêu cầu cô ta làm việc đàng hoàng hơn.

Hiểu rõ chuyện này, trong lòng Tô Tuyết liền tức giận. Không phải chỉ giúp cô ta làm việc hai ngày thôi sao, có cần phải cố tình đến để dạy dỗ cô ta không?

Cái gì mà bổn phận cô trung thực, lúc trước mẹ cô ta nhất định là mắt mù rồi.

Trong lòng tức giận, Tô Tuyết không còn kiên nhẫn nghe Lý Huệ dạy dỗ nữa, kiên quyết nói: “Nói xong chưa, nói xong rồi thì cháu đi về trước. Cô cứ yên tâm đi, sau này cháu sẽ tự mình làm việc. Không cần mọi người phải bận tâm đâu.”

Nói xong, cô ta tức giận, vội vàng chạy đi.