Thập Niên 70: Sống Lại Làm Nữ Nông Dân

Chương 45: Cha Không Đồng Ý

Trên sân đập lúa, Tả Đan Đan cùng mọi người cũng đang cố gắng làm việc.

Tả Đan Đan nhìn động tác của Tô Tuyết quá chậm chạp, cười nhắc nhở: “Đồng chí Tô Tuyết, không phải cô thật sự đang chờ người thân đến giúp cô làm việc đấy chứ. Hay là cô muốn qua nông trường làm việc vậy?”

Tô Tuyết biết rõ cô nói đến qua nông trường để làm việc, cũng không phải Tả Thủy Sinh nói qua để bổ sung công điểm. Mà thật ra là được đưa đến nông trường để cải tạo.

Cô ta nghiến răng, chịu đựng cơn đau do vết thương trên tay bị quẹt tạo ra, bắt đầu cố gắng làm việc. Trong lòng cô ta thầm nguyền rủa mười tám đời tổ tông của Tả Đan Đan mấy lần. Có gì tốt mà đắc ý chứ? Nếu không phải nhà họ Lý cô ta bị sa sút nên gặp khó khăn thì cô ta vẫn là con gái của giáo sư đại học ở tỉnh thành, còn cô chỉ là một con gái nông thôn quê mùa. Có cái gì mà ghê gớm chứ? Nghĩ đến điều này, cô ta tủi thân đỏ mắt. Trong lòng hận ông trời thật không công bằng, sao lại khiến cô ta chịu nhiều đau khổ như vậy. Nếu sau này cô ta vượt qua được, cô ta nhất định phải khiến cả nhà Tả Đan Đan sống không dễ chịu.

Trong lòng hận thì hận, cũng không dám giở trò để lười biếng, lại không dám mong đợi người khác sẽ giúp cô ta làm việc.

Tả Đan Đan cũng mặc kệ trong lòng cô ta nghĩ thế nào. Chỉ cần Tô Tuyết làm việc đàng hoàng là được.

Khi nhìn thấy Tô Tuyết đột nhiên làm việc nhanh nhẹn như thế, những thanh niên tri thức khác hơi nghi ngờ. Đặc biệt là Lý Hồng Binh híp mắt nhìn chằm chằm cả buổi, trong lòng vẫn còn đang càu nhàu.

Tả Đan Đan phát hiện ra tiềm lực của con người vẫn còn rất lớn, Tô Tuyết làm việc nghiêm túc đến trưa như vậy, ngay cả nhiệm vụ buổi sáng cũng đã hoàn thành xong.

Sau khi Tả Thủy Sinh đến sân đập lúa nhìn thử một lần, thấy nhóm thanh niên tri thức đều rất cố gắng làm việc. Trong lòng rất hài lòng với tình hình này, cho rằng lời cảnh cáo trước đó đã có ích, những đứa nhóc này cũng không dám lười biếng.

Buổi chiều, khi tan tầm, trên đường đi về, Tả Đan Đan rửa tay trong hồ nước, tình cờ gặp mặt hai vợ chồng Tả Đại Thành đang trở về nhà. Hai người vừa đi đến sân đập lúa xem thử, không nhìn thấy Tô Tuyết, mà ngược lại lại nhìn thấy sân đập lúa đã được quét dọn rất sạch sẽ.

Lý Huệ kéo Tả Đan Đan, nhỏ giọng hỏi: “Đan Đan, các con đều đã làm xong việc của mình sao?”

“Đã làm xong rồi, đội trưởng còn khen tụi con làm việc rất nhanh nhẹn.” Tả Đan Đan gật đầu nói. Sau đó, cô lộ ra vẻ mặt mệt mỏi: “Mẹ cứ yên tâm đi, còn có con giúp đỡ mà.”

“Là do con giúp đỡ mới làm xong sao?” Lý Huệ ngạc nhiên nói. Bà biết mỗi lần Tô Tuyết làm đều còn dư lại rất nhiều công việc. Bà và Tả Đại Thành, hai người cùng nhau làm việc cũng phải hơn một giờ.

Tả Đan Đan nói: “Không phải mẹ nhờ con giúp đỡ làm một tay sao, con thấy cô ta làm việc chậm chạp nên làm nhiều hơn một chút thôi. Ôi, cũng không mệt lắm đâu, ngay cả thời gian uống nước cũng không có, con vẫn còn đang khát đây này.”

Nghe thấy Tả Đan Đan nói bận rộn đến mức nước cũng không kịp uống, trong lòng Lý Huệ lập tức cảm thấy đau lòng: “Mẹ không phải nói với con rồi sao, con đừng làm, để mẹ và cha con làm là được rồi.”

“Thế sao được, mỗi ngày hai người đều về muộn như vậy, con đau lòng lắm.”

Thấy Tả Đan Đan như vậy, trong lòng Lý Huệ càng thấy rất áy náy.

Tả Đại Thành rửa tay ở bên cạnh, trong lòng cũng không dễ chịu gì. Bây giờ, con gái của ông đang cảm thấy đau lòng cho người làm cha mẹ như bọn họ đây, bị thương vậy mà vẫn phải cố gắng làm việc. Ngược lại con gái của nhà anh vợ kia lại làm việc rất không nhanh nhẹn, cũng không có nhiều việc, một mình cô gái của ông có thể làm hết được, tại sao cô ta lại không làm được.

Từ nay về sau lâu như vậy, chẳng lẽ vẫn cứ để Tả Đan Đan giúp làm luôn hay sao?

Với Tả Đại Thành mà nói, để ông làm việc, ông cũng không thấy sao cả. Nhưng để con gái của ông phải chịu thiệt thòi, trong lòng của ông vô cùng không vui.

“Huệ, anh nghĩ sau này vẫn nên để cho Tô Tuyết tự học cách làm việc đi, trong thôn này có ai mà không phải tự mình làm việc chứ. Mười năm tuổi anh đã có thể ra đồng kiếm điểm công. Con bé cũng mười tám tuổi rồi, không thể luôn trông chờ vào Đan Đan được. Những thanh niên tri thức khác không phải cũng có thể làm được sao?”

Trên mặt Tả Đan Đan lộ vẻ mệt mỏi: “Cha, người đừng nói nữa. Thật ra cũng không có chuyện gì cả, tự con sẽ vất vả hơn chút. Cùng lắm là do con nghỉ ngơi ít, không uống nước, thời gian rồi cũng đỡ thôi mà.”

“Con cũng không phải làm bằng sắt thép, sao có thể hành hạ như thế được. Cha không đồng ý!” Tả Đại Thành kiên quyết nói.