Bàn Ăn Nhỏ Phủ Khai Phong

Chương 25:

"Vào từ cửa sổ." Bạch Ngọc Đường giải thích.

"Nhưng mà. . . Nhưng mà có đến ba lớp binh lính vây quanh ngoài cửa sổ." Vương Triều còn chưa cam lòng, không nghĩ ra.

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ liếc qua Vương Triều, không giải thích nữa. Khuôn mặt chàng hàm chứa ý cười, lững thững đi tới trước mặt Công Tôn Sách, chắp tay hành lễ với ông.

Công Tôn Sách đương nhiên biết, với công phu của Bạch Ngọc Đường nếu xông vào tầng tầng nghiêm ngặt canh giữ của khách sạn không phải việc gì khó. Ông nhủ thầm, mặc dù chàng tùy tiện xông vào có hơi không lễ phép, nhưng chàng vẫn còn biết hành lễ với mình, cảm thấy hài tử này vẫn còn dễ bảo. Xem như là người giang hồ không câu nệ tiểu tiết, Bao đại nhân cũng đã nói, người có tài không bị hạn chế bởi khuôn khổ, như vậy cũng cho thấy ưu điểm khi Bạch Ngọc Đường có công phu tốt.

Sau khi Công Tôn Sách tự mình an ủi, rất nhiệt tình đưa tay vỗ nhẹ lên cánh tay Bạch Ngọc Đường, ý bảo chàng không nên khách khí. Công Tôn Sách đang muốn mở miệng, nhưng không kịp nói, Bạch Ngọc Đường lập lại một lần nữa.

"Tôi có thể điều tra Ứng Thiên Dương giúp các người." Tuy Bạch Ngọc Đường chủ động, nhưng khẩu khí tự mình tiến cử hết sức lãnh đạm. Vừa dứt lời, chàng còn cố ý nghiêng đầu nhìn lướt qua Triệu Hàn Yên.

Triệu Hàn Yên cảm thấy chuyện này không liên quan với mình, nhưng cái liếc mắt nhanh chóng mới nãy của Bạch Ngọc Đường tựa hồ đang nói cho nàng biết, chuyện này có liên quan tới nàng, làm nàng có hơi nghi ngờ.

"Nếu có Bạch thiếu hiệp hỗ trợ thì không còn gì tốt hơn nữa." Công Tôn Sách đã nhanh chóng nghĩ thông suốt chuyện này, Triển Chiêu làm việc chính khí hiệp nghĩa, nhưng lại có một vài lời phê bình rằng chàng không quá giỏi, mà Ứng Thiên Dương bên ngoài có danh tiếng tốt như vậy, nếu thật muốn tra rõ ràng sau lưng hắn có làm chuyện xấu hay không, không sử dụng một vài thủ đoạn ngầm chỉ sợ không được, Bạch Ngọc Đường vừa vặn chiếm ưu thế ở phương diện này.

"Tuy nhiên tôi có một điều kiện." Bạch Ngọc Đường vừa nói vừa liếc sang Triệu Hàn Yên.

Triệu Hàn Yên khó hiểu nhìn lại Bạch Ngọc Đường, nhưng lúc này Bạch Ngọc Đường đã thu hồi ánh mắt, tiếp tục đối mặt với Công Tôn Sách. Triệu Hàn Yên chỉ nhìn thấy gò má Bạch Ngọc Đường, giống như điêu khắc, toát rõ vẻ anh khí và tuấn lãng.

Lúc này, Công Tôn Sách khiêm tốn nói với Bạch Ngọc Đường: "Mời nói."

"Để cậu ấy đi cùng với tôi." Bạch Ngọc Đường nghiêng đầu hướng về Triệu Hàn Yên, muốn Công Tôn Sách biết rõ người chàng chọn là ai.

"Được." Công Tôn Sách dứt khoát nhận lời.

Đối với yêu cầu của Bạch Ngọc Đường, Công Tôn Sách hoàn toàn không cảm thấy kỳ quái. Triệu tiểu đệ là người hiền lành, cười lên lại thêm thân thiện, trên dưới Khai Phong Phủ đều đánh giá tốt về "cậu ấy". Mà ban đầu Bạch Ngọc Đường sở dĩ vào Khai Phong Phủ, cũng bởi vì có giao tình với Triệu tiểu đệ, vã lại, Bạch Ngọc Đường tính tình kiêu căng như vậy, cũng chỉ có một đứa trẻ tốt như Triệu tiểu đệ có thể sống chung cùng chàng được, quản lý chàng một chút.

Vốn giao việc này cho Bạch Ngọc Đường điều tra, Công Tôn Sách thật có hơi lo lắng rằng trong lúc vô tình chàng sẽ làm ra chuyện không có chừng mực, nhưng bây giờ như vậy ngược lại cũng yên tâm.

"Tiên sinh còn chưa hỏi qua tôi có đồng ý hay không." Triệu Hàn Yên ở bên cạnh kháng nghị.

Triển Chiêu cũng cảm thấy yêu cầu này của Bạch Ngọc Đường tựa hồ không có ý tốt, rất lo lắng Triệu tiểu đệ sẽ bị chàng khi dễ.

"Có chuyện gì mà nhất định phải là Triệu tiểu đệ làm mới được? Tôi cũng có thể giúp một tay."

"Ngươi không giúp được, nếu không phải cậu ấy thì không thể." Bạch Ngọc Đường rõ ràng cự tuyệt, nhưng hết lần này tới lần khác lại không nói là chuyện gì.

Công Tôn Sách cười hỏi Triệu Hàn Yên: "Vậy ngươi có đồng ý hay không?"

Triệu Hàn Yên vốn là muốn cự tuyệt, nhưng trước sau gì vẫn phải đối mặt với Bạch Ngọc Đường, Triệu Hàn Yên cảm thấy bất kể Bạch Ngọc Đường xuất phát từ mục đích gì, bản thân đều không thể hoảng sợ. Sau này Bạch Ngọc Đường sẽ còn làm việc tại Khai Phong Phủ, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, không thể sợ chàng.

Vì vậy Triệu Hàn Yên gật đầu với Công Tôn Sách, vì phá án, nàng liền hy sinh một lần.

"Vậy tôi xuống lầu chờ cậu." Bạch Ngọc Đường xoay người, mặt đối mặt nói với Triệu Hàn Yên một câu, sau đó hắn liền sải bước vội vàng xuống lầu, mang theo một cơn gió thoang thoảng hương mai nhàn nhạt.

Vương Triều đυ.ng phải vai Bạch Ngọc Đường, vừa vặn ngửi được, liền âm thầm hít thêm một hơi, trong lòng len lén thán phục, thật là dễ ngửi. Nam nhân này lại không giống với những người đàn ông khác, Bạch Ngọc Đường tuy là người trong giang hồ, mỗi ngày leo lên tường chui xuống đất không gì không thể, cũng hao phí thể lực như bổ khoái bọn họ, nhưng người ta khắp người đều là hương thơm, mà hắn cùng đám người Mã Hán toàn là mùi mồ hôi thúi, còn nữa, Bạch Ngọc Đường kia một thân y phục trắng, tỷ như mới nãy còn nhảy từ cửa sổ vào mà xiêm áo không bẩn chút nào, thật quá kỳ lạ.

Đây rốt cuộc là sao làm được? Lợi hại!

Công Tôn Sách nhìn thi thể nằm trên đất đang chuẩn bị được mang đi, bảo Triệu Hàn Yên nói ý kiến của mình một chút rồi hẵng rời đi.

Ánh mắt Triển Chiêu cũng liếc qua, tất cả đều tập trung vào Triệu Hàn Yên.

"Trịnh Hoành và Phùng Chí Tân đều háo sắc, Ứng Thiên Dương như thế nào còn cần kiểm tra. Nếu hắn cũng có cùng sở thích, mà người gây án lại là một thiếu nữ, cũng dùng tên giả là "Âu Nhị Xuân" ngụ ý thay trời hành đạo, vậy cơ bản có thể chắc chắn vụ án này có liên quan tới nữ . Trước đó tôi cũng đã nói, treo người quất roi, rất có thể bởi vì trước đây trong số người chết có người dùng thủ đoạn này để đối phó với hung thủ, vì vậy nên nàng đã dùng cách thức y hệt để đáp lại hắn. Hung thủ đánh mạnh vào bộ phận quan trọng nhất của nam nhân, không biết Công Tôn tiên sinh có chú ý tới hay không, với Phùng Chí Tân thì tương đối nhẹ, còn Ứng Thiên Dương thì nặng hơn. Thời gian gây án tương đối rõ ràng, hôm nay Ứng Thiên Dương có tùy tùng chờ ở bên cạnh, biến số khá lớn nên lựa chọn tốt nhất chính là tốc chiến tốc thắng, nhưng hung thủ vẫn tốn thời gian gắng sức đánh vào nơi đó, hẳn là bởi vì sự khác nhau về mức độ căm ghét dẫn đến sự bất đồng về độ nặng nhẹ của lực đánh xuống. Hung thủ có lẽ đã bị những người đàn ông này làm nhục nên thể xác và tinh thần của nàng ta bị tổn thương nghiêm trọng, sinh ra lòng căm hận và tâm tư trả thù thật nặng."

Công Tôn Sách suy nghĩ, nói: "So với vụ án của Phùng Chí Tân, vụ án hôm này càng mạo hiểm hơn, tôi biết rõ đây rất có thể là cái mà cậu nói rằng hung thủ đang "Thăng cấp", lá gan càng lúc càng lớn, nhưng hắn lẽ nào không sợ sẽ xảy ra tình huống ngoài ý muốn?"

"Không chỉ có mạo hiểm, còn có phần nóng nảy. Tôi cảm thấy hung thủ có thể đã cảm giác được Khai Phong Phủ điều tra nàng, đang tăng tốc độ gây án." Triệu Hàn Yên suy đoán nói.

"Có lẽ Ứng Thiên Dương chính là người cuối cùng nàng trả thù." Triển Chiêu tiếp tục suy đoán theo Triệu Hàn Yên.

"Chưa chắc." Triệu Hàn Yên nhìn về phía Triển Chiêu và Công Tôn Sách: "Tôi nhớ các người đã từng nói, chức quan của Phùng Cao là do Ứng Thiên Dương và Bàng Thái sư cùng nhau tiến cử."

"Cậu nói người kế tiếp sẽ là Bàng thái sư?" Công Tôn Sách kinh ngạc, nhìn về phía Triển Chiêu, cũng ý thức được vấn đề này khó giải quyết.

"Cũng có thể là Phùng Cao." Triệu Hàn Yên bổ sung nói.

"Ta lập tức hồi bẩm Đại nhân, cũng an bài người âm thầm bảo vệ hai vị đại nhân kia." Công Tôn Sách cau mày: "Tuy nhiên, ta đoán hai vị đại nhân này sẽ không nói gì cho Bao đại nhân."

"Tất nhiên sẽ không nói, nhân chi thường tình*." Triệu Hàn Yên thở dài nói, suy nghĩ một lát thấy bản thân không còn chuyện gì, Bạch Ngọc Đường vẫn còn chờ bên ngoài, liền cáo từ với Công Tôn Sách và đám người Triển Chiêu.

*nhân chi thường tình: thói thường của con người

Triển Chiêu vội vàng dặn dò Triệu Hàn Yên cẩn thận, lấy ra cây tên từ ống tay áo rồi đưa cho Triệu Hàn Yên, để khi nàng gặp chuyện thì phóng mũi tên.

"Mấy ngày này, nha sai Khai Phong Phủ cũng sẽ trải rộng khắp thành Đông Kinh, chỉ cần nhìn thấy được tín hiệu của mũi tên sẽ lập tức đến trợ giúp."

"Có cái này thì khi cậu đi cùng với Bạch Ngọc Đường thì tôi cũng yên tâm ." Triệu Hàn Yên nhỏ giọng nói đùa một câu với Triển Chiêu, cười cám ơn, rồi mới xoay người từ biệt.

Triển Chiêu quay đầu tiếp tục phân phó người đi xung quanh hiện trường vụ án tìm đầu mối và nhân chứng chính mắt trông thấy.

Triển Chiêu quay đầu tiếp tục căn dặn người đến gần hiện trường gây án để tìm manh mối và nhân chứng.

Theo tình hình điều tra hiện tại, không ai tận mắt chứng kiến

hung thủ trong Nghi Thành Lâu, buôn bán của Nghi Thành Lâu không tốt, cực kỳ lạnh lẽo và vắng vẻ. Trong quán không có ai khác ngoại trừ chủ quán và hai người đầu bếp nổi danh thì không còn ai khác, thật ra còn có một tiểu nhị, nhưng vì mẹ già ở nhà bị bệnh, nên chủ quán cho nghỉ dài hạn, mà cũng vì làm ăn không tốt nên chủ quán không thuê ai nữa, khi có khách tới thì cũng tự thân làm.

Triệu Hàn Yên đi ra cửa sau, thấy có một nhóm nha sai điều tra đã trở lại, sau khi cười chào hỏi xong thì hỏi bọn hắn đã có đầu mối gì chưa.

"Lúc đó chủ quán và tiểu nhị đang nói chuyện trong phòng bếp, người nào cũng không nhìn thấy hay nghe thấy gì, vừa rồi chúng tôi không dễ gì mới có thể tìm được một kẻ ăn mày sau phố, đừng nói chứ đã bị Triệu tiểu đệ đoán đúng rồi, hung thủ thật sự là một cô gái. Tên ăn xin kia nhìn hung thủ rời đi từ cửa sau, người mặc tang phục, cải trang nam tử, mang nón che lụa đen, tay cầm một túi bố trắng, đi rất vội, chợt nhìn còn tưởng rằng là người hối hả chạy về chịu tang, nhưng vì nàng đi quá nhanh, vô tình vấp phải một cục đá, kêu một tiếng rất ngắn, tên ăn mày nghe được là giọng nữ."

"Người có cao không?" Triệu Hàn Yên hỏi.

Nha sai ước lượng một chút, sau đó quan sát lên xuống vóc người của Triệu Hàn Yên, "Đại khái cao như Triệu tiểu Đệ, là một thiếu nữ thì cũng không tính là lùn."

"Là không thấp."

Triệu Hàn Yên thấy đối phương quan sát mình, còn so sánh nàng với chiều cao của một thiếu nữ, có hơi chột dạ, đặc biệt chú ý duy trì chất giọng trầm thấp khá nam tính của mình. Chuyển mắt lại nhìn đám nha sai thì bọn họ phản ứng đều rất bình thường, còn cười cáo từ với nàng, Triệu Hàn Yên cũng yên lòng, cười chào lại.

Thật ra thì giọng nói rất dễ dàng lộ ra sơ hở, nhờ nàng đã chuẩn bị từ trước lúc còn trong cung, âm thầm học tập với tiểu thái giám giỏi khẩu kỹ bên cạnh Thái hậu.

Bạch Ngọc Đường vốn đã đợi rất lâu rồi, khó lắm mới nhìn thấy cậu ấy xuống lầu, trò chuyện với nha sai đi cùng hết lần này đến lần khác, Bạch Ngọc Đường vẫn chịu đựng, đứng tại chỗ, nghĩ rằng sau khi Triệu Hàn Yên nói xong, nhất định sẽ đến tìm mình.

Nhưng Bạch Ngọc Đường vạn lần không nghĩ tới, người ta trò chuyện với nha sai xong thì lại đứng yên tại chỗ, thật sự bất động, ngẩn ra đó!

Bạch Ngọc Đường khoanh tay nhìn Triệu Hàn Yên, sau khi tiêu hao hết tất cả kiên nhẫn còn lại thì không nhịn được nữa, sải bước đi về phía Triệu Hàn Yên, tốc độ đi rất nhanh, hất lên một trận gió.

Tóc mai của Triệu Hàn Yên khẽ lay động theo gió hai cái, nhưng người vẫn bất động như một pho tượng ngọc, ngay cả mí mắt cũng không nháy dù chỉ một cái.

"Triệu Hàn." Bạch Ngọc Đường kêu họ tên đầy đủ.

Đối phương không phản ứng.

Thật sự là bởi vì "Triệu Hàn" không phải tên thật của Triệu Hàn Yên, chênh lệch một chữ, thật đúng là không phản ứng kịp.

Bạch Ngọc Đường đầy vẻ bất đắc dĩ, đưa tay vỗ bả vai Triệu Hàn Yên một cái.

"Hả?" Triệu Hàn Yên quay đầu đã phát hiện Bạch Ngọc Đường gần trong gang tấc, lúc nãy khi nàng đi ra rõ ràng nhìn thấy Bạch Ngọc Đường đứng phía đối diện, "Sao lại là huynh?"

Nhìn Triệu Hàn Yên hơi giật mình, Bạch Ngọc Đường cảm giác không đành lòng, vốn lời khiển trách đã đến miệng lại nuốt xuống, chỉ nói: "Ngây ra đó làm gì, đi thôi."

Triệu Hàn Yên đi theo Bạch Ngọc Đường.

Hai người tới Trạng Nguyên Lâu, ông chủ Lưu thấy Bạch Ngọc Đường, lập tức nhường lại gian phòng đã được giữ chỗ sẵn cho chàng, nhiệt tình mở cửa cho bọn họ, dâng trà, sau đó đóng cửa.

Triệu Hàn Yên uống một hớp trà, tùy tiện hỏi một chút: "Quan hệ của huynh với ông chủ Lưu thế nào?"

"Không liên quan." Bạch Ngọc Đường nói.

Triệu Hàn Yên gật đầu, nếu Bạch Ngọc Đường đã không muốn nói thì nàng cũng quan trọng làm gì.

"Có điều là, ông chủ của Trạng Nguyên Lâu là Nhị Cữu* của ta." Bạch Ngọc Đường nói tiếp.

*Nhị Cữu: cậu Hai

Triệu Hàn Yên thiếu chút nữa bị sặc nước trà, sắc mặt ổn định nuốt xuống, mới nói: "Thảo nào."

"Đây là bí mật, Tương Bình cũng không biết." Bạch Ngọc Đường bổ sung.

Triệu Hàn Yên sững sốt, thật ra Bạch Ngọc Đường hoàn toàn có thể không nói bí mật này cho nàng, còn để nàng phải gánh thêm một bí mật nữa.

"Hay là chúng ta bàn chuyện chính đi, huynh nghĩ làm sao để điều tra Ứng Thiên Dương, cần tôi giúp thế nào?" Triệu Hàn Yên hỏi.

"Cái này tự tôi làm là được rồi."

"Vậy huynh còn chỉ đích danh cần tôi đi theo?" Triệu Hàn Yên nghe nói mình không cần làm việc gì, không tránh được mà nghi ngờ: "Huynh trịnh trọng mang tôi tới đây dường như có chuyện muốn thương lượng, muốn thế nào?"

Bạch Ngọc Đường: "Tàu hủ ngọt, chưa uống xong."

"Hả?" Triệu Hàn Yên không rõ lắm.

"Thời điểm tôi lo chuyện bao đồng thì nhất định phải có tâm tình tốt thì mới làm đượcthees cho nên vào buổi tối khi tôi xong chuyện trở lại, cậu phải làm một chén đậu hủ ngọt thơm ngon cho tôi." Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn Triệu Hàn Yên, rũ mi, giọng nói lạnh lùng bổ sung một câu, đây cũng là nguyên do chàng cố ý mang Triệu Hàn Yên tới đây nói chuyện riêng: "Còn nữa, nữ nhân mà cậu thích kia chẳng ra gì cả."

"Đậu hủ ngọt thì có thể, nhưng câu phía sau là ý gì?" Triệu Hàn Yên hoàn toàn không hiểu khi Bạch Ngọc Đường nói xong: "Tôi thích nữ nhân? Nữ nhân nào a?"

"Quả phụ họ Chu kia," Bạch Ngọc Đường cảm thấy Triệu Hàn Yên hình như vẫn chưa hiểu, bổ sung thêm, "hẻm Tam Dương."

"A" Triệu Hàn Yên kịp phản ứng, Bạch Ngọc Đường nói quả phụ Chu, cẩn thận nhớ lại lúc đó, một "Nam nhân" như mình nhìn chằm chằm một nữ nhân, sau đó còn đuổi theo, trong tình huống đó thì Bạch Ngọc Đường hiểu lầm cũng đúng.

Triệu Hàn Yên không nhịn được cười lên.

Bạch Ngọc Đường thấy "cậu" còn cười được, thở dài: "Đừng thích nữa, quả phụ kia gian da^ʍ với người ta, danh tiếng không tốt, tôi đã tra hỏi dùm cậu rồi."

"Cái gì, huynh hỏi ai vậy?" Triệu Hàn Yên đứng dậy, giọng nói có phần kích động.

Triệu Hàn Yên sợ Bạch Ngọc Đường bứt giây động rừng, nhưng vào mắt Bạch Ngọc Đường thì phản ứng của Triệu Hàn Yên là đang ngại chàng xen vào việc của người khác.

Cảm thụ của Bạch Ngọc Đường vào giờ phút này có thể nói là vô cùng khó chịu, đứng dậy muốn đi.

"Huynh không được đi!" Triệu Hàn Yên sợ Bạch Ngọc Đường tung người nhảy một cái hoặc là phi bay lên rồi chạy nhanh, dưới tình thế cấp bách, nàng duỗi tay chụp một cái, cũng khéo liền bắt được ống tay áo của Bạch Ngọc Đường.

Vẫn là lần đầu tiên Bạch Ngọc Đường nghe được khẩu khí thế này, cũng là lần đầu bị người khác túm lấy như vậy, xoay người đối mặt với Triệu Hàn Yên, hai tròng mắt bừng bừng lửa giận: "Cậu muốn thế nào?"

"Muốn huynh trả lời tôi đó." Triệu Hàn Yên cảm nhận được toàn thân của Bạch Ngọc Đường tỏa ra khí thế không tốt và căm rét bất thiện, nàng mới ý thức được Bạch Ngọc Đường hiểu lầm vì mình thích quả phụ Chu nên mới có thái độ không tốt với chàng: "Huynh hiểu lầm rồi, ta chỉ cảm thấy quả phụ kia giống như làm chuyện xấu mới đi theo."

"Chuyện xấu?" Sắc mặt Bạch Ngọc Đường trong nháy mắt mới hòa hoãn xuống một nửa.

"Đúng, tôi hoài nghi nàng đang hại người." Triệu Hàn Yên giải thích vào lúc nàng ăn tàu hủ thì mơ hồ nghe được quả phụ Chu lầm bầm muốn gϊếŧ người.

"Sao tôi lại không nghe được?!" Lúc ấy mọi người ngồi chung một bàn, Bạch Ngọc Đường cảm thấy mình cũng nên nghe được mới đúng.

"Có thể tai tôi thính hơn." Tiếp đến, Triệu Hàn Yên nói chuyện nàng đã kêu Trương Lăng đi giám sát quả phụ Chu, chuyển mắt hỏi Bạch Ngọc Đường rốt cuộc nên dùng biện pháp gì để hỏi thăm tin tức.

"Tùy tiện tìm một gia đình, cầm đao ép hỏi, ném tiền, rời đi." Bạch Ngọc Đường nói.

Có thể nói là vô cùng "đơn giản và thô bạo".

Cũng không biết gia đình này có nói bậy bạ hay không, Triệu Hàn Yên cảm thấy tối nay Trương Lăng có lẽ đã vồ hụt: " Được rồi, chờ ngày mai rồi hẵng nói."

Triệu Hàn Yên có hơi lo, liếc mắt thì phát hiện Bạch Ngọc Đường mới nãy sắc mặt còn tồi tệ giờ đây đã khá hơn, tâm tình rất tốt.

"Để tôi đi thăm dò!" Bạch Ngọc Đường phát hiện Triệu Hàn Yên đang dừng mắt nhìn kỹ mình, lập tức chắp tay cáo từ, trước khi đi không quên dặn dò Triệu Hàn Yên chuẩn bị tàu hủ ngọt cho chàng.

Triệu Hàn Yên nhìn bóng lưng Bạch Ngọc Đường rời đi, trên đường trở về Khai Phong Phủ cố ý mua hai cân rau đắng đặc biệt tươi, vị lại đặc biệt đắng.

Uống đậu hủ ngọt nhiều cũng chán, nên ăn chút đắng, luôn có điểm tốt.