Bàn Ăn Nhỏ Phủ Khai Phong

Chương 24:

Loại tiếng lòng này lập tức khiến Triệu Hàn Yên chú ý. Nàng quay đầu nhìn sang, quan sát sơ lược tướng mạo phụ nhân, y phục, ánh mắt liền rơi vào cổ tay cùng cổ của phụ nhân, da hai nơi đều trắng nõn, nhẵn bóng, không có vết sẹo.

Bạch Ngọc Đường nhìn Lan nhi uống xong đậu hủ, ngẩng đầu lên đang muốn cùng Triệu Hàn Yên nói chuyện, ngẫu nhiên thấy ánh mắt nàng nhìn chằm chằm nữ nhân bàn kề cận, hắn liền thuận tiện nhìn một cái. Phụ nhân này dáng dấp đẹp,mày liễu mi cong, đôi mắt quả hạnh rất lớn, chỉnh tề động lòng người, da nhẵn nhụi trắng nõn, dù cho mặc y phục trắng mộc mạc, gương mặt đó cũng có thể nhìn ra diễm sắc. Lại nhìn ánh mắt tiểu đầu bếp nhìn nàng, Bạch Ngọc Đường cau mày hạ mi, lập tức đối với Triệu Hàn Yên ho một tiếng.

Triệu Hàn Yên hoàn hồn lại, phát hiện Bạch Ngọc Đường một gương mặt lạnh như băng nghiêm túc nhìn mình. Triệu Hàn Yên cảm thấy không giải thích được, nàng lại không phạm vào sai lầm đại nghịch bất đạo gì, vị Bạch đại hiệp này phải đến mức dùng ánh mắt bắn ra tia băng của hắn để "Thay trời hành đạo" hay sao?

"Làm gì nhìn ta như vậy?" Triệu Hàn Yên vểnh lên lông mi dày đặc, không hiểu hỏi Bạch Ngọc Đường, nào ngờ cái bộ dáng này của nàng lại cho Bạch Ngọc Đường tăng thêm phần "Phiền não".

Cổ họng Bạch Ngọc Đường khó hiểu như bị kẹt thứ gì, suy nghĩ một chút, hắn quyết định nuốt lại mấy lời khiển trách cay độc đã đến mép, chỉ thấy Triệu Hàn Yên lại nghiêng đầu nhìn về mỹ phụ phía bàn kề cận.

Phụ nhân đã uống xong đậu hủ ngọt, bỏ lại ba văn tiền liền đi.

Triệu Hàn Yên vội vàng đứng dậy đi theo, trước khi đi không quên dặn dò Bạch Ngọc Đường trông tốt hài tử, trả tiền đậu hủ .

Bạch Ngọc Đường hoàn toàn không kịp nói gì, trơ mắt nhìn Triệu Hàn Yên thật nhanh nhịp bước theo sát phụ nhân kia đi.

Đây thật là. . .

Bạch Ngọc Đường tràn đầy oán khí trừng bóng lưng Triệu Hàn Yên một cái, thầm hít hơi.

Lan Nhi không rõ việc gì, còn bưng chén uống, nàng thích đồ ngọt nhất. Bạch Ngọc Đường hao hết kiên nhẫn chờ Lan nhi uốn xong đậu hủ, lập tức ném tiền trên bàn, ôm lấy Lan nhi trở về.

"Ân ân ân." Lan nhi dùng ngón tay nhỏ chỉ phương hướng Triệu Hàn Yên rời đi, ý nói cho Bạch Ngọc Đường biết hắn đã đi nhầm phương hướng, bỏ lại Triệu đại ca của nàng.

"Triệu đại ca của ngươi làm chuyện xấu, chúng ta không đi cùng hắn." Bạch Ngọc Đường đè thấp âm thanh, ngấm ngầm suy đoán.

Lan nhi một bên liếc trộm gương mặt dễ nhìn của Bạch Ngọc Đường, vào lúc này đen như đáy nồi vậy. Lan nhi run run, có chút bị hù dọa, không dám chọc Bạch Ngọc Đường, liền vểnh miệng nhìn phương hướng Triệu Hàn Yên rời đi, hai mắt đỏ bừng đáng thương.

Triệu Hàn Yên một đường theo đuôi phụ nhân tới một ngôi nhà bình thường, quanh quẩn ở cửa. Nàng sở dĩ theo chân sang đây, không có lập tức đi Khai Phong Phủ kêu người, chính là muốn xem xét phụ nhân này rốt cuộc có thật sự gϊếŧ người hay không. Nghe được một ít tiếng lòng động sát niệm với Triệu Hàn Yên mà nói đã không phải là lần thứ nhất. Hơn nữa nàng biết rõ người có lúc sẽ có sát niệm nhưng chưa nhất định sẽ thật sự đi gϊếŧ người, tỷ như hai vợ chồng gây gổ, ồn ào đến đỉnh điểm, một phe tức giận chợt có ý nghĩ gϊếŧ chết đối phương cũng không coi là kỳ quái, chỉ là một ý niệm thoáng qua thôi, đa số cũng bởi vì đang trong cơn giận dữ, nhưng sẽ không thật sự động thủ, quay đầu một cái hai người lại hòa thuận, liền chuyện gì cũng không có. Triệu Hàn Yên cũng là sợ gây ra hiểu lầm tương tự như vậy , cho nên mới không có đi thông báo.

Nàng nhìn thấy bên đường có đám trẻ đang chơi đá cầu , đều là dáng dấp bảy tám tuổi, có một đứa lớn hơn một chút nhìn khoảng mười tuổi, có vẻ có chút hiểu chuyện.

Triệu Hàn Yên liền mua ít trái cây lấy lòng bọn nhỏ, hỏi đứa trẻ lớn hơn một chút kia có phải ở trong ngõ hẻm này, lại hỏi thân phận phụ nhân kia.

"Là nói Chu quả phụ sao?"

"Chính là nhà kia." Triệu Hàn Yên chỉ xuống.

"Không sai, nhà kia chính là Chu quả phụ, vóc người rất đẹp."

Triệu Hàn Yên gật đầu.

Một thằng bé khác, tay cầm trái cây, tham gia náo nhiệt nói, "Cha mẹ ta ngày hôm qua còn bởi vì nàng mà gây gổ đấy."

"Đừng nói bậy." Đứa bé trai lớn hơn khiển trách hắn một câu, "Trở về nếu bị cha mẹ ngươi biết, chắc chắn bị đánh một trận."

Bé trai vội vàng rụt cổ lại, chỉ gặm trái cây không lên tiếng.

Bé trai tiếng lòng: Tiểu Lưu ca thật là xấu, nhất định là bản thân muốn được nhiều ăn trái cây, cho nên mới không để cho mình nói chuyện. Cha mẹ luôn cãi lộn vì Chu quả phụ, đây là chuyện thật, mình nói thật làm sao sẽ bị đòn.

"Vậy ngươi có biết Chu quả phụ sống ở nơi này bao lâu không?" Triệu Hàn Yên nghe xong bé trai tiếng lòng, hỏi đứa bé lớn .

"Từ khi ta bắt đầu hiểu chuyện ở đây, thế cũng bảy tám năm rồi, vốn có trượng , là một thương nhân, từ phía Tây nhập hàng buôn bán, có lần ra cửa liền không trở lại, nghe cha mẹ nói có thể là vận chuyển hàng thời điểm đường gặp cường đạo, hài cốt cũng không tìm về được."

Triệu Hàn Yên đa tạ đứa bé kia, lại đem còn dư lại trái cây đều cho hắn, cố ý hỏi hắn có phải hay không là quân tử.

"Đương nhiên là quân tử." Đứa trẻ lập tức nhận lời, quân tử dễ nghe biết bao, hắn đương nhiên là.

"Quân tử nhất mực giữ lời hứa, vậy những vấn đề huynh hỏi đệ lúc nãy có thể phải giữ bí mật, ai cũng không được nói, bao gồm cha mẹ đệ." Triệu Hàn Yên sợ trong lúc vô tình bứt giây động rừng, cho nên cẩn thận dặn dò một chút.

"Ân" Đứa bé trai bưng trái cây gật đầu.

"Chốc nữa huynh sẽ lại tới, đánh giá biểu hiện của ." Triệu Hàn Yên vỗ vỗ thằng bé một cái, vừa cười một tiếng, xoay người cũng nhanh bước trở về Khai Phong Phủ.

Triệu Hàn Yên từ cửa sau vội vào Khai Phong Phủ, hiển nhiên phải đi ngang qua phòng bếp trước.

Bên dưới cây ngô đồng, Bạch Ngọc Đường đang đang ngồi ngay ngắn cạnh bàn, mặt ngọc lạnh như băng, tay phải bưng một ly trà vốn là đang chuẩn bị uống, nghe được tiếng bước chân, hắn nhướn mi, lạnh lùng nhìn Triệu Hàn Yên đang vội vàng bước .

Triệu Hàn Yên từ trước mặt hắn nhanh chóng đi ngang qua, hoàn toàn không dừng lại, chạy thẳng tới đường hẻm.

Bị phớt lờ?

Bạch Ngọc Đường ngẩn ra, bóng người Triệu Hàn Yên đã từ đường hẻm biến mất. Bạch Ngọc Đường tức giận đến mức ném ly trà bàn, đứng lên, trợn mắt mím môi nhìn phương hướng biến mất của Triệu Hàn , cuối cùng phất tay áo hừ một tiếng, xoay người liền rời đi Khai Phong Phủ.

Lúc Triệu Hàn Yên đang đi trên đường, trong lòng còn suy nghĩ chuyện này nên làm cái gì. Chu quả phụ năm xưa lập gia đình, làm quả phụ cũng gần bảy tám năm, với án mạng gần khẳng định không có quan hệ. Nhưng nàng là quả phụ, dung mạo xinh đẹp, hơn nữa tiếng lòng tự xưng "Bà" , mang theo oán hận kiểu kêu hô muốn gϊếŧ "Người kia". Mà còn có cái đó bảy tám tuổi thằng bé trai tiếng lòng bằng chứng, nàng quả thật dính vào một ít quan hệ nam nữ phức tạp. Từ xưa đến nay nɠɵạı ŧìиɧ gϊếŧ người, Triệu Hàn Yên cảm thấy lần này tiếng lòng gϊếŧ người rất có thể là chính xác. Nhưng cũng chỉ là có thể, không chắc chắn.

Hiện tại Khai Phong Phủ đều đang bận rộn vì vụ án Phùng Chí Tân, loại vụ án này có thể có cũng có thể không có, nàng không thể tùy tiện hao phí nhân lực, nhưng phòng bị cũng rất cần.

Triệu Hàn Yên đang do dự bên ngoài công , liền thấy Trương Lăng.

Trương Lăng mới vừa đi ngang qua nơi đây.

Khi Triệu Hàn Yên nhìn thấy Trương Lăng, Trương Lăng cũng chú ý tới Triệu Hàn Yên, hắn trên mặt lập tức lóe lên vẻ thẹn, vội vàng đi tới hành lễ với Triệu Hàn Yên .

Triệu Hàn Yên nhìn chằm chằm Trương Lăng hỏi: "Lời bồi tội ngày hôm qua vẫn tính chứ?"

Trương Lăng sững sốt một chút, vội vàng gật đầu nói: "Tính, dĩ nhiên tính, vẫn luôn tính."

"Giúp ta một chuyện."

"Không dám gọi là giúp đỡ, Triệu huynh có chuyện gì xin cứ việc phân phó là được." Trương Lăng sợ hãi nói, tình nguyện vì Triệu Hàn Yên ra sức.

Triệu Hàn Yên đưa Trương Lăng đến một nơi hẻo lánh dưới góc tường, "Có một góa phụ họ Chu ở gõ Tam Dương, ngươi buổi tối theo dõi nàng."

"Chu quả phụ?" Trương Lăng sững sốt một chút, dò hỏi nhìn Triệu Hàn Yên, tựa hồ muốn hỏi nhưng không dám hỏi.

"Là như vầy, hôm nay lúc ta đi lang thang trên đường , nhìn thấy một phu nhân dáng vẻ thất thần chán nản, bộ dạng có chút không đúng, vốn muốn hỏi nàng có phải bị ai đó bắt nạt, liền đi theo mấy bước, nhưng mới vừa đúng dịp nghe nàng nhỏ giọng mắng nói muốn gϊếŧ người, ta liền đi theo nàng trở về chỗ ở, hỏi thăm mới biết được nàng một thân một mình ở góa bảy tám năm, người lại dáng dấp xinh xắn, không chừng là bởi vì chuyện gì mới động sát tâm, dĩ nhiên không có án mạng tốt nhất. Bởi vì có chút lo lắng, cho nên. . ."

"Ta hiểu rồi!" Trương Lăng nắm chặc đao trong tay, lòng tin mười phần đối với Triệu Hàn Yên chắp tay, "Triệu huynh xin yên tâm, ta tối nay nhất định xem chừng nàng!"

"Nếu không chắc chắn, cố gắng chớ gây thêm rắc rối." Triệu Hàn Yên dặn dò, "Quay về ta làm chút món ngon cảm tạ ngươi."

Trương Lăng vốn muốn nói không cần phiền toái, lại nghe Triệu Hàn Yên nói muốn làm thức ăn cho hắn, lại không muốn cự tuyệt. Sớm nghe Vương Triêu Mã Hán bọn họ tán dương tiểu đầu bếp làm thức ăn đặc biệt ăn ngon, rất nhiều nha sai đều thèm mỗi ngày rơi nước miếng, đều chờ mong ăn một miếng. Trương Lăng cũng không ngoại lệ, liền sẽ không khách khí, gật đầu cười đồng ý.

Hai bên ngay sau đó nói lời tạm biệt, Trương Lăng đi làm chuyện Triệu Hàn Yên giao phó . Triệu Hàn Yên thì định trở về phòng bếp chuẩn bị nấu cơm, nhưng xoay người đi chưa được mấy bước, vừa vặn gặp phải một nha sai vội vã chạy qua bên này.

Triệu Hàn Yên né người nhường đường, nha sai nhìn thấy nàng nhưng dừng lại, nóng nảy truyền lời nói: "Có một vụ án mạng ở phố Tây, Triển hộ vệ phân phó thuộc hạ tới kêu Triệu huynh đệ cùng ông Tôn tiên sinh."

"Người chết có khỏa thân ?" Triệu Hàn Yên xác nhận, thấy nha sai gật đầu một cái, xua tay tỏ ý hắn nhanh chóng đi trước cho Công Tôn Sách truyền lời.

Nàng một bên cảm khái trong bụng hung thủ động tác thật nhanh một bên chạy đi chuồng ngựa, tùy tiện kéo ra một con ngựa, chạy thẳng tới phố Tây.

Khi Triệu Hàn Yên đến, đã có ba lớp binh lính vây quanh hiện trường vụ án là quán trọ Nghi Thành, không chỉ có nha sai Khai Phong Phủ, còn có binh mã tuần thành. Triệu Hàn Yên bị binh lính canh phòng ngăn lại, tra hỏi thân phận. Triệu Hàn Yên vừa một bên nói rõ mình là bộ khoái, một bên thầm nghĩ thân phận người chết không bình thường.

"Lệnh bài đâu?" Binh lính kiểm tra nói.

" Hai ngày trước Bao đại nhân đặc biệt mời tới, lệnh bài vẫn còn đang trong chế bị." Triển Chiêu từ bên trong khách sạn đi ra, để binh lính cho Triệu Hàn Yên đi vào.

Triệu Hàn Yên nhìn Triển Chiêu sắc mặt ngưng trọng, liền hỏi hắn: "Người chết là ai ?"

"Phu Văn Các học sĩ Ứng Thiên Dương." Triển Chiêu nói.

"Đang tam phẩm, coi là đại quan." Triệu Hàn Yên cảm khái.

Triển Chiêu không hiểu nhìn Triệu Hàn Yên, "Đương nhiên là đại quan." Hắn không hiểu Triệu Hàn Yên nói "Coi là" là ý gì, tam phẩm ở người bình thường trong mắt nhất định là đại quan, vậy mà khi nói ra từ miệng của tiểu đầu bếp, có chút bất đắc dĩ nghĩa là sao?

Triệu Hàn Yên biết mình nói lỡ miệng, nháy mắt mấy cái, nhìn đám người Vương Triều ở trên lầu, liền đi lên lầu trước.

Nghi Thành lầu cũng là tửu lầu, bất quá khí phái không bằng Trạng nguyên lầu, hai tầng lầu vừa hỏng lại nhỏ, vừa vào bên trong lầu còn có thể ngửi được nhàn nhạt mùi mốc, phía trên băng ghế đại sảnh trong góc rơi xuống một lớp bụi đều không có người lau, có thể thấy tửu lầu này nhân khí chẳng ra gì.

Thi thể ở nhã gian số, tình trạng tử vong tương tự như trường hợp của Phùng Chí, cổ người chết có dấu vết dây thừng bị treo ở lương thượng, dây thừng một đầu khác cột vào gỗ lim trên cây cột. Vị Phu Văn Các học sĩ này đã có tuổi, gần sáu mươi, râu tóc nửa bạc, người gầy gò, da có chút nhăn, cũng vì vậy vết roi ở trên người hắn tỏ ra càng "Nhìn thấy mà giật mình". Nhã gian nội các, nơi chưng bày cũng là chỉnh tề, không có nơi nào bị động qua, trên bàn chén trà vẫn đầy, trong bình trà nước trà cũng đầy. Triệu Hàn Yên còn chú ý tới trên đất có vệt nước chưa khô , diện tích rất nhỏ, đại khái to chứng hai ngón cái móng tay.

Lấy Ứng Thiên Dương thân phận, trà được phục vụ bởi các tam lưu tửu lầu như Nghi hành lầu chắc chắn sẽ không uống.

Công Tôn Sách lúc này đến, sau khi kiểm tra thi thể, báo cho Triệu Hàn Yên biết người chết khi còn sống không chỉ bị roi đánh mà còn bị tấn công vào sau , gây sưng tấy và chảy máu.

"Đây là. . ." Triển Chiêu không hiểu, "Thủ pháp không giống nhau?"

"Thật ra thì giống nhau, bất quá bởi vì Ứng Thiên Dương không uống trà của tửu lầu này, hung thủ phiền toái một bước, trước đem hắn đánh ngất xỉu, lại đem thuốc mê trước đó chuẩn bị sẵn rót vào trong miệng hắn, sau đó chính là hôn mê, quất roi, treo chết." Triệu Hàn Yên lại bổ sung, "Thân thể gầy nhom, lại lớn tuổi, người chết đối với hung thủ mà nói không có uy hϊếp."

Công Tôn Sách đồng ý, "Ứng học sĩ thân thể một mực không được tốt, tháng trước ta bồi đại nhân ra mắt ngài , có chút ho khan, đi đường run lẩy bẩy."

"Thì ra là như vậy." Triển Chiêu thở dài nói.

"Chỉ một thân một mình? Không tùy tùng?" Triệu Hàn Yên lại hỏi, đối với Ứng Thiên Dương có thân phận như vậy không có người làm đi theo hiển nhiên không đúng lắm, "Còn nữa lần trước Phùng Chí Tân mang kia người tùy tùng đâu, có tìm được không?"

"Ứng học sĩ có tùy tùng, đi xe đậu ở tửu lầu bên ngoài, bởi vì cố ý phân phó không cho phép quấy rầy, cho nên người làm một mực đợi xấp xỉ một giờ mới đến tìm người, nhưng lại phát hiện thi thể. Còn nữa Ứng Thiên Dương sau khi vào cửa, đối với chưởng quỹ tửu lầu cũng như vậy phân phó, còn lấy tiền thầu cả một tửu lầu, đem chưởng quỹ cũng đuổi đi, bất quá hắn lựa chọn vào là nhã gian số 3." Triển Chiêu tiếp tục trả lời tình hình của Phùng Chí Tân, "Phùng gia người tùy tùng kia không tìm được, cũng không trở về nhà, giống như là vô căn cứ biến mất. Phùng phủ bên kia cũng phái người khắp nơi lục soát, còn có Phùng Cao bởi vì chuyện con trai chết đi mà mấy lần gần như điên cuồng, mỗi ngày phái người ít nhất thúc giục Bao đại nhân ba lần. Nhưng có một chuyện kỳ quái, Phùng phủ đều nói Phùng Chí Tân thường thì đêm không về nhà, túc tại kỹ viện, khách sạn ngược lại cực ít ở."

"Đều là phòng số ba, hơn nữa cuối cùng cũng chỉ còn lại một người, thật giống như là đang đi đến cuộc hẹn bí mật gì đó." Triệu Hàn Yên suy nghĩ nói.

Công Tôn Sách: "Hai người chết thân phận cũng không bình thường, rốt cuộc sẽ là cái gì khiến hai người đó nghe lời như vậy, nguyện ý đơn độc đến nơi hẹn?"

"Ứng học sĩ còn không hiểu lắm, bất quá Phùng Chí ân người này ngược lại dễ hiểu, con nhà giàu, thường xuyên túc liễu miên hoa*, hiển nhiên có khả năng nhất đánh động hắn để cho hắn chịu ngoan ngoãn đến nơi hẹn chính là sắc."

*宿柳眠花: ý chỉ đàn ông bên ngoài phiêu xướng, nghĩa khác là chơi đùa trăng hoa.

"Phùng Cao là mới nổi dậy trong quan trường gần hai năm, trước kia chính là một ngũ phẩm phòng ngự sử, hắn được Ứng học sĩ cùng Bàng thái sư cùng tiến cử mới có thể từng bước lên chức."

Triệu Hàn Yên nhìn về phía Triển Chiêu: "Tra một chút vị Ứng học sĩ này lúc không có ai rốt cuộc có ham mê nữ sắc hay không, điểm này rất trọng yếu."

Triển Chiêu cau mày: "Ứng học sĩ nhiều năm qua nổi tiếng cương nghị, làm việc chánh khí, cái này kêu ta làm sao tra ?"

"Ta có thể tra!"

Thanh âm có chút khoảng cách ngăn cách.

Tiếp liền nghe một tiếng đẩy cửa vang, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường từ gian phòng bên cạnh đường hoàng đi ra.

Vương Triêu sợ hết hồn, "Ngươi. . . Ngươi tại sao lại ở đây? Ta vừa rồi rõ ràng kiểm tra qua gian phòng kia, không có người."