Editor: Sunn_t
Phương Đường khóc đến có chút lợi hại, Từ Nhược Ngưng một bên an ủi một bên cho đưa cô khăn giấy, “Rồi rồi, buổi chiều không cần em đi, em một mình ở chỗ này chậm rãi khóc.”
Phương Đường khóc đến khụt khịt, “Em không… đi… Ô… Chị… Du khách, …thì .… ai… đi… Ô…”
“Chị không đi thì làm gì? Chị lại không có người đàn ông tốt truy tìm.” Từ Nhược Ngưng giúp cô sửa sửa tóc mái bên tai, “Hắn đang làm gì?”
Phương Đường khóc đến nói không ra lời, “Hắn… nhận… Điện thoại… Muốn đi… Mở cuộc họp.”
“Sao đã thích hắn, còn muốn trốn tránh hắn làm gì?” Từ Nhược Ngưng thở dài nói, “Tuổi trẻ chị mà gặp được người thích chị như vậy, chị khẳng định cầm sổ hộ khẩu cùng hắn kết hôn ngay lập tức.”
Phương Đường khóc lóc lắc đầu, “Chị họ… Hắn… Hắn là ban trai…Thi Thi… Ô…”
“Chưa chia tay sao? Bọn họ?” Từ Nhược Ngưng rót cho cô ly nước.
Phương Đường ôm ly nước, khụt khịt nói, “Chia tay rồi…… Nhưng là, nếu… Không có… Em, bọn họ… Sẽ không… Chia tay…”
“Cho nên em cảm thấy là em sai, chỉ cần em biến mất, tất cả đều sẽ trở về như cũ?” Từ Nhược Ngưng giúp cô phân tích, “Vậy em chạy trốn ba năm nay, có gì thay đổi không?”
Phương Đường uống ngụm nước, cảm xúc hòa hoãn một chút, cô ngơ ngẩn mà nhìn video theo dõi, Lục Nham cầm ảnh chụp của cô, thanh toán một số tiền, sau đó cẩn thận mà bỏ vào áo khoác cất sâu trong túi.
“Em xem, thời gian cùng khoảng cách không làm cho các em quên nhau.” Từ Nhược Ngưng dựa bàn dài, vươn một bàn tay xoa xoa đầu Phương Đường, “Em thích hắn, hắn cũng thích em, vì sao còn muốn cố kỵ nhiều như vậy?”
“Em sợ hãi.” Phương Đường xoa xoa cái mũi, đôi mắt đỏ bừng nhìn về phía Từ Nhược Ngưng, “Chị họ, em sợ hãi.”
“Sợ cái gì?” Từ Nhược Ngưng hỏi.
Phương Đường hít hít cái mũi, nức nở nói, “Em sợ quan hệ bốn người bọn em, sẽ bởi vì em trở nên xấu hổ, em không muốn mất đi bọn họ bất luận là một ai.”
“Vậy em cảm thấy, em hiện tại trốn tránh lại có cái gì thay đổi đây?” Từ Nhược Ngưng nhẹ giọng hỏi, “Em tự ủy khuất chính mình, thành toàn cho bạn bè, chính là, em có nghĩ tới hắn sao?”
“Tuy rằng chị không hiểu hắn, nhưng theo chị quan sát, hắn hẳn là người cực kỳ xuất sắc, lý trí bình tĩnh, hơn nữa rất rất thông minh, người như vậy làm sai cái gì, phải bị em tránh né suốt ba năm lâu như vậy, em xem liếc mắt một cái đều nhìn trộm, hắn phạm vào cái gì sao? Chính là bởi vì thích em?”
Từ Nhược Ngưng nói xong đứng lên, đem Phương Đường kéo đến toilet, “Rửa cái mặt, trang điểm nhẹ nhàng, buổi tối hẹn hắn đi ăn cơm, giống một đôi yêu nhau bình thường cùng nhau hẹn hò.”
Đôi mắt Phương Đường đỏ bừng mà nhìn Từ Nhược Ngưng trong gương, còn muốn nói cái gì đó, lại bị Từ Nhược Ngưng đánh gãy, “Câm miệng, đợi lát nữa chị trang điểm cho em, ba năm đại học một người bạn trai cũng đều không có, còn không phải nhớ hắn.”
Phương Đường câm miệng.
Từ Nhược Ngưng cẩn thận chuốt lông mi cho cô, tô son môi, lúc này mới vừa lòng mà vỗ vỗ tay, “Được rồi.”
Đi ra ngoài, quăng một đồ vật nhỏ vào trong ngực Phương Đường.
Phương Đường mờ mịt mà mở mắt ra nhìn, thiếu chút nữa một phen quăng ra ngoài.
Một xấp ""áo mưa"" đủ các loại khẩu vị, màu xanh lục dành cho người trưởng thành.
Từ Nhược Ngưng đã ra tới cửa, thanh âm còn chậm rì rì mà nói, “Người trẻ tuổi, chú ý thân thể a, nhất định phải tiết chế ~”
Phương Đường mặt đỏ tai hồng mà trừng mắt nhìn bóng dáng chị mình kêu, “Chị họ, chị có thể đứng đắn một chút được không !!”
Từ Nhược Ngưng ngậm kẹo mυ'ŧ cười ha ha.
Phương Đường đem son môi lau đi, trước ăn một chút, ăn xong thu dọn sạch sẽ, sau đó đánh xe trở về ký túc xá viết nhật ký.
Viết cho tới buổi sáng hôm nay cùng Lục Nham leo núi, viết gió núi lạnh lẽo, viết bàn tay hắn thật nóng, viết ngực hắn cường tráng mà tim đập khá nhanh.
Viết hắn cuồng nhiệt hôn mình.
Còn viết hắn dừng ở môi cô, thanh âm khàn khàn mê hoặc.
Hắn nói, “Anh rất nhớ em.”
Cô cắn môi, hốc mắt bỗng nhiên lại đỏ.