Quan Hệ Nhầm Lẫn

Chương 57: Chị quen biết hắn?

Editor: Sunn_t

Khi Phương Đường trở về, may là đuổi kịp cơm trưa.

Từ Nhược Ngưng đang ăn thịt, đôi mắt vừa liếc lên, thấy cô từ cửa tiến vào, còn duỗi đầu mắt nhìn phía sau cô, xác định chỉ có một người, lúc này mới mở miệng hỏi, “Kết thúc?”

Phương Đường cúi đầu, hàm hồ nói “Ừ”.

Từ Nhược Ngưng buồn cười nhìn cô, “Làm sao vậy? Bị cưỡng hôn?”

Phương Đường: “…”

Cô trợn tròn đôi mắt, một lúc lâu sau mới ậm ừ một câu, “Nói cái gì đấy!”

“Miệng đều sưng lên, em nói chị nên nói cái gì.” Từ Nhược Ngưng vung vẩy chiếc đũa ở giữa không trung miệng kêu hừ, “Nhìn dáng vẻ rất kịch liệt.”

Phương Đường theo bản năng mà sờ miệng.

Nhìn thấy vẻ mặt Từ Nhược Ngưng cười đến không có ý tốt, cô mới phát hiện chính mình bị lừa.

“!!!”Phương Đường tức giận đến dậm chân, “Chị họ! Chị có thể đứng đắn một chứt được không!”

“Ai không đứng đắn?” Từ Nhược Ngưng nhún vai, miệng và miếng cơm, nuốt xuống ngon lành, trong miệng mơ hồ không rõ nói, “Như thế nào sớm như vậy liền kết thúc?”

“Chị quen biết hắn?” Phương Đường ngồi xuống.

Từ Nhược Ngưng đá đá ghế cô, “Đi rửa tay.”

Phương Đường đành phải đi rửa tay trước, lúc này mới trở về ngồi xuống, nhưng cô không đói bụng, chỉ là nhìn chằm chằm Từ Nhược Ngưng hỏi, “Chị có phải quen biết hắn hay không?”

“Gặp qua vài lần.” Từ Nhược Ngưng vừa ăn vừa nói, “Món này không tồi, em nếm thử xem.”

Phương Đường vội muốn chết, nhịn không được hỏi, “Chị như thế nào gặp được hắn? Khi nào? Ở đâu?”

Từ Nhược Ngưng chỉ chỉ cái bàn.

“Hắn đã tới nơi này?” Phương Đường hỏi.

Từ Nhược Ngưng gật đầu.

Phương Đường vội vàng hỏi, “Khi nào?”

Từ Nhược Ngưng nghĩ nghĩ, “Một năm tới đây khoảng hai ba lần.” Rồi lại cúi đầu uống nước, uống xong mới nói, “Từ chỗ chị mua không ít ảnh em chụp.”

“…”Phương Đường hoảng sợ nói, “Chị đem ảnh chụp của em bán cho hắn?!”

“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?” Từ Nhược Ngưng dửng dưng.

“Có!” Phương Đường quả thực hết chỗ nói rồi, đối diện với gương mặt chị họ, cô lại cười trừ nói, “… Không có vấn đề.”

Từ Nhược Ngưng tiếp tục ăn cơm, Phương Đường gấp đến độ không nhịn được, “Còn có gì nữa không?”

“Còn có cái gì?” Từ Nhược Ngưng ngước mắt, “Buổi chiều chị đây còn có du khách, đi trước nhé.”

“Đừng! Em dẫn hộ chị, chị nói trước đi.” Phương Đường lôi kéo chị họ.

Từ Nhược Ngưng sớm đã chờ những lời này từ lâu, nghe vậy vỗ vỗ bả vai Phương Đường, “Thực tốt, giao cho em a, địa chỉ đợi lát nữa gửi cho.”

Phương Đường: “…”

Từ Nhược Ngưng tuy là chuyên gia hố người, nhưng cũng không quá hố Phương Đường, mở ra một đoạn video theo dõi, mở thời gian năm trước ra, tiếp đó Phương Đường ngồi ở trước mặt máy tính, lúc này mới nói, “Phía trước đều không có video, bắt đầu từ năm trước, tự em xem đi.”

Cơ quan du lịch thường có bức tường giữ ảnh lưu niệm, từ lúc Phương Đường ở đây, trên tường cơ hồ dán đầy ảnh cô cùng du khách các loại ảnh chụp, cô thấy Lục Nham ăn mặc một thân áo khoác màu đen tiến vào, đứng ở trước tường nhìn chằm chằm ảnh chụp của cô nhìn hồi lâu.

“Hắn khi nào bắt đầu đến đây?” Phương Đường không rõ trong lòng có cảm thụ gì, chỉ là hốc mắt chua xót đến lợi hại.

“Từ khi em học đại học hắn liền tới, lớn lên quá soái, rất khó không để người khác chú ý, chị để lại cho hắn dãy số, hỏi hắn có phải hay không muốn hướng dẫn du lịch, hắn nói hắn chỉ là tới nhìn một người.” Từ Nhược Ngưng miệng ngậm kẹo mυ'ŧ, mυ'ŧ đến phát ra âm thanh, “Chị hỏi hắn, muốn trộm xem ai?”

“Hắn nói, người kia rất nhát gan, nếu phát hiện ra hắn, khả năng sẽ suốt đêm chạy trốn tới địa phương tiếp theo.”

Phương Đường nhìn chằm chằm video theo dõi, sườn mặt hắn gầy ốm, ánh mắt hoảng hốt.

“Chị vẫn luôn cho rằng, em là thi quá kém, mới chạy tới nơi này của chị trốn tránh.” Từ Nhược Ngưng dùng ngón tay gõ gõ đầu Phương Đường, “Không nghĩ tới, là vì trốn một soái ca như vậy.”

Trong video theo dõi, Lục Nham duỗi tay gỡ xuống một bức ảnh chụp trên tường.

Phương Đường lúc này mới chú ý tới, hắn mặc áo khoác màu đen trên vai đeo băng tang màu đen.

Cô che miệng lại, nước mắt không chịu khống chế mà từng giọt rơi xuống.

*Ảnh minh họa.