Yêu Chiều Vô Hạn: Người Đàn Ông Chung Tình Của Tôi
Chương 78: Triển khai toàn bộ khí thế, không chống đỡ được
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Cảm giác được trong thanh âm của Quân Mặc Hàn có ý thương tiếc, tâm Phong Tố Cẩn nổi lên một tia rung động, trong lòng tựa hồ có chút không bình tĩnh được.
Kỳ thật sau khi trải qua sinh tử, hai người ở chung càng thêm hài hòa hơn.
Phong Tố Cẩn cũng không thể phân rõ, trong này pha tạp loại tình cảm gì.
Cô nghĩ, có lẽ cứ như lời Quân Mặc Hàn nói trước kia, thuận theo tự nhiên cho thỏa đáng.
Từ sau khi trở về, ban đêm hai người cũng bắt đầu chung giường chung gối. Đương nhiên trước kia họ cũng ngủ trên một giường.
Nhưng lúc đó, Quân Mặc Hàn lên giường ngủ thì cô đã ngủ thϊếp đi từ lúc nào cũng không biết được, ngày thứ hai tỉnh dậy cũng không nhìn thấy bóng dáng của Quân Mặc Hàn nên không thấy xấu hổ.
Nhưng hôm nay thân thể của hắn bị thương chưa khỏi, phải nghỉ ngơi sớm.
Cho nên mỗi lần Phong Tố Cẩn đều lề mề tắm rửa, lúc đi ra ngoài, Quân Mặc Hàn vẫn không ngủ.
Quân Mặc Hàn ngồi ở bên giường xem báo, gò má tinh xảo, mị thế khuynh thành. Thời điểm hắn nghiêm túc, phảng phất không dính đến khói lửa trần gian, mờ ảo thần bí.
Đương nhiên, cho dù cô có lề mề chậm trễ hơn nữa thì Quân Mặc Hàn cũng sẽ không ngủ sớm.
Dường nghe là nghe thấy âm thanh, Quân Mặc Hàn dời mắt khỏi tờ báo, nhìn thấy Phong Tố Cẩn, ánh mắt ôn nhu.
"Tắm xong rồi?"
Phong Tố Cẩn nhẹ gật đầu, sau khi gật đầu xong cô mới ý thức được câu nói này có cảm giác rất mập mờ. Trong nháy mắt, mặt của cô có chút nóng.
Quân Mặc Hàn cũng không biết trong đầu Phong Tố Cẩn đang nghĩ gì, ánh mắt hắn rơi vào tóc cô, bất đắc dĩ nói.
"Hôm nay sao không sấy tóc?"
Phong Tố Cẩn kéo kéo mái tóc ướt của mình.
"Cái đó, nghe nói để tóc khô tự nhiên sẽ tốt cho tóc, em đợi tóc khô sẽ ngủ, anh ngủ trước đi."
Sau khi nói xong, Phong Tố Cẩn hận không thể cắn rơi đầu lưỡi của mình, cô cúi đầu không dám nhìn sắc mặc Quân Mặc Hàn.
Mi tâm Quân Mặc Hàn khẽ nhảy lên, tựa như cười mà không phải cười nhìn Phong Tố Cẩn, trong mắt lóe lên một tia yêu mị, không phân rõ được cảm xúc.
Phong Tố Cẩn bị Quân Mặc Hàn nhìn như vậy, tâm như đang đánh trống.
"Em... Em..."
Quân Mặc Hàn đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt Phong Tố Cẩn.
Nhất cử nhất động kia đều lộ ra sự cao quý cùng ưu nhã, nhưng chẳng biết tại sao Phong Tố Cẩn cảm giác tiếng bước chân kia đều mang theo một cỗ bá khí nồng đậm.
Quân Mặc Hàn đứng trước mặt cô, hắn cao hơn cô một cái đầu, đúng lúc từ trên cao nhìn xuống cô.
Sau khi nhìn xong, Quân Mặc Hàn chậm rãi nhẹ bước về phía trước một bước, Phong Tố Cẩn không thể không lui lại một bước.
Khí thế bức bách của Quân Mặc Hàn rất nặng, thẳng đến khi Phong Tố Cẩn bị đẩy ép lên bức tường sau lưng, không thể lui được nữa, cô duỗi tay nhỏ, run rẩy đặt trên áo sơ mi của Quân Mặc Hàn.
Chẳng biết tại sao dưới khí tức nồng đậm của Quân Mặc Hàn, tim của cô lại đập thình thịch, tựa hồ muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Một tay hắn đặt trong túi, một tay đặt trên bức tường bên cạnh Phong Tố Cẩn. Hắn hơi đè thấp thân thể, tới gần bên tai Phong Tố Cẩn, ngậm nhẹ vành tai cô.
Toàn thân Phong Tố Cẩn run rẩy, tựa như có dòng điện chạy qua. "A..."
Đầu ngón chân Phong Tố Cẩn đều cuộn lại, nhịn không được hô lên một tiếng.
Quân Mặc Hàn hiển nhiên rất hài lòng với phản ứng của cô.
"A Cẩn, nếu như anh muốn em, em cho rằng em có thể né tránh sao?"
Thanh âm của Quân Mặc Hàn trầm thấp, mang theo từ tính, chọc cho đáy lòng Phong Tố Cẩn rung động mãnh liệt.
Quân tiên sinh như vậy, toàn bộ khí thế đều triển khai, Phong Tố Cẩn căn bản là chống đỡ không được.
"Không... Không phải... Anh bị thương, không thể... Không thể đυ.ng đến miện vết thương của anh."