Yêu Chiều Vô Hạn: Người Đàn Ông Chung Tình Của Tôi
Chương 77: Lòng tốt của cô, hắn đều nhìn thấy được
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Liễu Thi Nhã nghe những lời này, suýt chút đã ngồi không yên, xưa nay
ả ta không biết, hóa ra hai năm nay Lam Bắc Thần còn đối xử với người khác tốt như vậy.
Chung đυ.ng với nhau hai năm, đối tốt với một người, làm sao có thể không có tình cảm?
Lúc này Liễu Thi Nhã bắt đầu lo lắng, sợ Lam Bắc Thần có tình cảm với Phong Tố Cẩn.
Đúng vậy, chẳng phải ngày đó Lam Bắc Thần ở sau lưng ả ta lén gọi điện thoại cho Phong Tố Cẩn sao?
Ả ta sợ có một ngày Lam Bắc Thần sẽ trở lại bên cạnh Phong Tố Cẩn. Vậy ả ta...
Dã tâm của ả ta rất lớn, sao có thể từ bỏ một thế gia đại tộc mấy trăm năm như Lam gia được.
Không được, ả ta muốn nhanh chóng đính hôn với Lam Bắc Thần, mặc dù sự nghiệp diễn viên của ả ta không thể công bố ra bên ngoài nhưng ả ta vẫn phải ghi lại toàn bộ cảnh tượng đính hôn, để phòng tránh sau này Lam gia không thừa nhận.
Đúng, cứ làm như vậy là được.
Còn có Phong Tố Cẩn, ả ta nhất định phải loại bỏ toàn bộ những thứ liên quan đến Phong Tố Cẩn ra khỏi lòng Lam Bắc Thần, dùng Phong Tố Cẩn để tôn lên ả ta là được.
Mặc dù tâm trạng Liễu Thi Nhã có chút hoảng hốt nhưng ả ta cũng không muốn để Mễ Lương Sắt giẫm lên đầu mình.
"Mễ Lương Sắt, cô nói những lời này, muốn châm ngòi li gián tôi và Lam Bắc Thần thì cũng vô dụng, trong lòng Bắc Thần cũng chỉ có tôi, anh ấy sẽ vì tôi mà làm nhiều chuyện hơn, mà cô, tốt nhất nên đi vào bệnh viện tâm thần đi!"
"À, đúng rồi, Mễ tiểu thư, các bác sĩ có lẽ không nói cho cô, mặt cô bị thủy tinh đâm quá sâu, không thể chỉnh dung được, tôi có mang theo sản phẩm dưỡng da cao cấp, cô có thể dùng một lát, đây cũng không phải là thứ mà sản phẩm dưỡng da của Mễ gia các người có thể sánh được, ha ha..."
Liễu Thi Nhã nói xong câu cuối cùng, cười đắc ý, sau đó rời đi.
Cô ta vốn cho rằng gương mặt của mình sẽ tốt, hơn nữa chấp niệm của cô ta chính là Nạp Lan Vân Thanh.
Bâu giờ mặt của cô ta không thể sửa lại, chấp niệm khiến cô ta phát điên rồi.
Liễu Thi Nhã vì Mễ Lương Sắt mà trong lòng phải nhẫn nhịn một hơi, ả ta cũng tức đến phát run, tìm đến tin tức truyền thông, đưa lên một chút tin tức.
...
Sau khi Quân Mặc Hàn cùng Phong Tố Cẩn trở lại Bắc Quyền Thành, Phong Tố Cẩn liền tập trung cố gắng điều dưỡng thân thể cho Quân Mặc Hàn, không có chú ý đến tin tức.
Phong Tố Cẩn dựa theo thực đơn dinh dưỡng để nấu cơm cho Quân Mặc Hàn, mỗi ngày tự mình thay thuốc cho hắn.
Ngày hôm nay, lúc cô thay thuốc cho Quân Mặc Hàn, thời điểm nhìn thấy vết thương đã tốt hơn, cũng nhẹ nhàng thở ra.
Quân Mặc Hàn cúi đầu nhìn cô vợ nhỏ của mình, mấy ngày nay, những chuyện cô làm vì hắn, hắn đều thấy được.
Quân Mặc Hàn nhìn cô băng bó kĩ lưỡng, chặn ngang nắm chặt tay cô, kéo cô vào trong ngực mình.
"A, cẩn thận một chút, vết thương trên người của anh vẫn còn chưa tốt hẳn."
"Không sao."
Trước kia còn nghiêm trọng hơn cái này nhiều nhưng hắn cũng không thèm để tâm.
Quân Mặc Hàn thấy Phong Tố Cẩn nhíu mi tâm, ngón tay như ngọc nhẹ nhàng vuốt mi tâm cô.
"Lo lắng cho anh?"
Phong Tố Cẩn gật đầu, đưa tay đặt trên ngực Quân Mặc Hàn.
"Anh phải nhanh chóng tốt lên."
Quân Mặc Hàn thương tiếc thở dài, sờ lên đầu Phong Tố Cẩn.
"Anh không sao, em nên nghỉ ngơi thật tốt, đừng bận rộn vì anh, lại làm mệt mỏi chính mình."
Phong Tố Cẩn lắc đầu.
"Em không sợ mệt mỏi, em nghĩ..."
Suy nghĩ gì, Phong Tố Cẩn cũng không nói ra, trong đôi mắt đẹp đẽ của Quân Mặc Hàn hiện lên một tia u quang, sâu sắc nhìn cô.
"Suy nghĩ cái gì?"
Hắn muốn biết vợ nhỏ của mình suy nghĩ gì.
Quân Mặc Hàn cũng rất khó hiểu, không nghĩ tới cũng có một ngày, hắn lại kiên nhẫn để tâm đến tâm tư của một người.
Thanh âm của Quân Mặc Hàn thanh nhuận êm tai, như tiếng suối róc rách, lại như tiếng đàn cổ, trêu chọc lòng người.
Đáy lòng Phong Tố Cẩn tê dại.
"Em muốn làm chút gì đó cho anh."
Ánh mắt Quân Mặc Hàn mang theo một tia trìu mến.
"Cô gái ngốc, em chăm sóc tốt cho chính mình là được rồi."