Thanh Mộng Thương Thầm Tinh Hà

Chương 29: Cho tôi một giấc mơ và cho tôi một sớm mai thức dậy

Editor: Salads

“Chị, Chị… Chị có nghe thấy em nói không?”

“Bác sĩ, bạn tôi tỉnh rồi! Bác sĩ!”

“Bác sĩ rốt cuộc chị tôi bị sao vậy…”

Đau, đau đầu quá.

Cả người nóng quá, không có sức lực.

Ai đang nói chuyện ồn ào bên tai cô vậy, ồn ào làm đầu cô càng đau.

“Chị tôi vừa mở mắt! Bác sĩ! Bác sĩ ông nhanh đến đây xem đi!”



Nguyễn Thanh Mộng đột nhiên mở mắt, nhìn thấy trần nhà trắng như tuyết.

Trên trần nhà không có đèn chùm kiểu châu Âu hoa lệ, mà là một chiếc đèn sợi đốt hoàn toàn xa lạ, quanh chóp mũi có mùi nước sát trùng, dưới thân nằm trên chiếc giường này rất khó chịu, cô giật giật ngón tay, phát hiện trên mu bàn tay mình vẫn còn cắm kim tiêm.

Hơi nghiêng đầu, nhìn thấy ống truyền dịch được nối từ đầu giường đến tay mình, Nguyễn Thanh Thừa hai mắt hồng hồng đang ngồi ở bên cạnh nhìn cô, phía sau là bố mẹ Nguyễn đang đứng hai mắt đỏ hoe giống y như vậy.

“Bố, mẹ…” Cô yếu ớt gọi một tiếng.

Mẹ Nguyễn bỗng rơi nước mắt, vươn tay dịch dịch chăn, lau khóe mắt nói: “Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi…”

Nguyễn Thanh Thừa núp ở phía sau, không khóc, chỉ là đôi mắt đã đỏ hoe.

Nguyễn Thanh Mộng ngó nghiêng nhìn thấy chiếc đồng hồ điện tử treo bên trái tường, màn hình đen và chữ đỏ hiển thị ngày tháng hiện tại.

Ngày 14 tháng 12 năm 2018.

Cô đã tỉnh lại rồi?

Lại trở về năm 2018 sao?

Bác sĩ mặc áo blouse trắng cầm dụng cụ vào kiểm tra cho cô, soi nhãn cầu, đo huyết áp, đo nhịp tim cho cô… Sau khi lăn lộn xong nói mấy câu rồi viết ra giấy, bảo bố mẹ nhà họ Nguyễn đi ra ngoài.

Nguyễn Thanh Mộng nằm ở trên giường, suy yếu không thể chống người ngồi dậy, cô vươn tay sờ trán mình vẫn còn hơi nóng.

Cẩn thận nhớ lại một chút, dường như ký ức cuối cùng dừng lại vào ngày mưa năm 2018 đó rồi cô lên giường ngủ.

“Thanh Thừa…” Nguyễn Thanh Mộng nhíu mày gọi: “Chị hôn mê bao lâu rồi?”

Nguyễn Thanh Thừa nắm chặt hai tay, yết hầu khàn khàn, chậm rãi nói: “Gần một tháng.”

Suốt một tháng, không có bất kỳ hiện tượng dị thường gì, nhưng không thể tỉnh lại.

Trong suốt hàng chục ngày đó bọn họ đã vô số lần nghĩ rằng có thể cô sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa không hoặc là trở thành người thực vật.

Những suy nghĩ như vậy khiến trái tim bị bóp nghẹt, suýt chút nữa bị nghẹt thở, bố mẹ Nguyễn cũng từ nước ngoài về, không biết ngày đêm canh giữ ở bên cạnh cô.

Cô tỉnh lại là tốt rồi.

Dù thế nào đi nữa, cuối cùng cô cũng tỉnh lại.

Đầu óc Nguyễn Thanh Mộng lơ mơ. Một giây trước vẫn còn đang ngủ say ở giao thừa năm 2013 trong mơ, giây sau đột nhiên không kịp phòng bị mà đã tỉnh lại. Cô nhắm mắt, trước mắt vẫn còn hiện lên dáng vẻ Hạ Tinh Hà dựa cửa xe trong đêm tuyết rơi, mùi bạc hà trên người anh tựa như vẫn còn ở quanh cô, nhưng đã không thấy người đâu.

Đó thật sự chỉ là một hồi *hoa trong gương, trăng dưới nước.

Kính hoa thủy nguyệt (镜花水月): hoa trong gương, trăng dưới nước; thường dùng làm phép so sánh, ý chỉ những thứ tốt đẹp có thể ngắm nhìn và cảm nhận nhưng lại không thể chạm vào, cũng được dùng để ví von cảnh tượng hư ảo, không có thật.

“Chị, bây giờ chị còn cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”

“Không.” Giọng Nguyễn Thanh Mộng mất tiếng: “Chỉ hơi chóng mặt thôi.”

“Vậy là đương nhiên, chị vẫn luôn phát sốt, sốt cao mấy ngày liền mới hạ sốt.” Nguyễn Thanh Thừa sửa sang lại mép giường và đồ đạc trên tủ đầu giường, sắc mặt hơi tiều tụy, giọng điệu nhẹ nhàng: “Nhưng mà bác sĩ nói tỉnh lại rồi thì không sao, chắc là ngày thường chị quá mệt, chị nên chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn…”

Ngày thường quá mệt á? Lý do đơn giản này đúng là không thể giải thích được mà.

Nhưng trên đời này có quá nhiều thứ mà y học tạm thời cũng không thể giải thích được.

Nguyễn Thanh Thừa dịch dịch góc chăn cho cô, hạ điều hòa xuống hai độ: “Bố mẹ đều từ nước ngoài về, lần này chị thật sự dọa mọi người rồi. Bất kệ thế nào, chị vẫn nên ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng một khoảng thời gian trước đã…”

“Thanh Thừa.” Nguyễn Thanh Mộng ngắt lời anh.

Cô vươn tay ra khỏi chăn, giơ lòng bàn tay đến trước mặt anh: “Đưa điện thoại cho chị.”

Nguyễn Thanh Thừa nhíu mày: “Vừa mới tỉnh lại đã nghịch di động gì hả!?”

“Đưa cho chị.”

“Này Nguyễn Thanh Mộng chị làm gì thế? Chị nghỉ ngơi cho tốt đã, chị không thể xem…”

“Đưa cho chị.”

Nguyễn Thanh Thừa không nói nữa, ngẩng đầu lẳng lặng liếc nhìn cô một cái. Đôi khi Nguyễn Thanh Mộng cố chấp đến bướng bỉnh, không nghe ai khuyên, ai nói gì cũng vô ích.

Anh kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra, lấy một chiếc IPhone 8 từ bên trong ra đặt vào trong lòng bàn tay cô.

Nguyễn Thanh Mộng khởi động máy điện thoại, ấn vào giao diện trò chuyện, tìm thấy một cái tên cực quen mắt, ấn vào nút gọi trên khung trò chuyện.

Di động vang lên hai tiếng, rất mau đã được nhận.

“A lô, Cô Chân à, sao cô đột nhiên gọi điện thoại cho tôi thế?” Giọng điệu cợt nhả không đứng đắn không khác gì cảnh trong mơ: “Tôi thấy thụ sủng nhược kinh quá à, kinh ngạc đến nỗi suýt chút nữa tôi đã làm rơi điện thoại! Cô tìm tôi có chuyện gì vậy, có phải là chuyện cô Nguyễn…”

“Nghiêm Cẩn Hành.”

Giọng nữ trung yếu ớt nhàn nhạt vang lên.

“…Thì ra cô vẫn luôn thích quát tháo như vậy à?”

Cuộc trò chuyện yên lặng hai giây.

“Cô Nguyễn à!?” Nghiêm Cẩn Hành bất ngờ kêu lên tiếng: “Cô tỉnh rồi à?”

“Ừ.” Nguyễn Thanh Mộng nắm di động đổi tư thế, mắt nhìn thấy Nguyễn Thanh Thừa ngồi ở mép giường muốn nói lại thôi, hất hất cằm ý bảo anh đi rót cho mình một cốc nước.

Nguyễn Thanh Thừa phức tạp liếc nhìn cô một cái, cúi xuống cầm cốc, xoay người ra cửa.

“Nghiêm Cẩn Hành, tôi có việc tìm anh.”

“Chuyện gì?” Ngữ điệu Nghiêm Cẩn Hành cao lên: “Có phải cô muốn đến hỏi tôi về chuyện bồi thường tiền không? Oa cô Nguyễn cô đúng thật là người có trách nhiệm, vừa mới khỏi bệnh đã đến đưa tiền cho tôi rồi, tôi hãnh diện thay cho thành phố A vì có một người dân tốt như cô! Nhưng tiếc quá tôi chưa nói cho cô biết cô không cần bồi thường tiền cho tôi đâu.”

Nguyễn Thanh Mộng giống như bị anh niệm kinh đầu choáng váng không nghe được anh nói gì, chỉ nghe thấy một câu cuối cùng, nghi hoặc nói: “Không cần bồi thường à?”

Nghiêm Cẩn Hành ừ một tiếng, cao thâm khó đoán nói: “Bởi vì tôi mới trúng thưởng.”

“Trúng thưởng?”

Anh khắc chế một chút, trong giọng nói có một loại áp lực và sự đắc ý thần bí như một tên trộm: “Tôi đã trúng một chiếc xe Lamborghini.”

Thở ra, đầu kia lại truyền đến: “Cho nên chút tiền nhỏ này không là gì, không thành vấn đề! Cô Nguyễn sức khỏe của cô mới là quan trọng, đừng quá quan trọng mấy vật phàm tục này, dưỡng bệnh cho tốt nha, chúc cô sớm hồi phục!”

Nguyễn Thanh Mộng nghe anh nói một tràng hơi choáng váng.

Thật ra ảnh trong mơ và hiện thực có hơi trùng hợp ví dụ như Nghiêm Cẩn Hành.

Không biết sao, rõ ràng chỉ nói chuyện vài câu bình thường, mà trước mắt cô liền không tự chủ được nhảy ra một người mặc bộ thể thao màu hồng nhạt chu mỏ moah moah.

Độ trùng khớp lên đến 99%.

“Tôi không tìm anh vì chuyện này.”

“Vậy cô tìm tôi vì chuyện gì?”

Nguyễn Thanh Mộng liếʍ đôi môi khô ráo, nghĩ đến núi Linh Tê trước khi hôn mê, cả người cầm ô kia nữa, hơi suy tư, nói: “Tôi có một số chuyện… Muốn giáp mặt xác nhận với anh một chút.”

“Vậy à” Dường như Nghiêm Cẩn Hành cực kỳ khó xử: “Nhưng bây giờ tôi không ở thành phố A, ông già nhà tôi cử tôi đi đến tỉnh C công tác rồi.”

“Vậy khi nào anh về?” Nguyễn Thanh Mộng hỏi.

“Một tháng sau.”

Nguyễn Thanh Mộng liếc mắt nhìn ra cửa, kính trong suốt phía trên hiện ra bóng dáng Nguyễn Thanh Thừa đang đi đến càng gần, cô ho khụ hai tiếng, vội vàng ngắt điện thoại, không quên dặn dò: “Vậy một tháng sau tôi đến tìm anh.”

Vừa treo điện thoại, Nguyễn Thanh Thừa cầm cốc đẩy cửa đi vào.

Anh chỉnh giường bệnh cao lên, đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, đưa nước ấm qua, hỏi: “Vừa rồi chị gọi điện thoại cho ai thế?”

“Không có ai.” Nguyễn Thanh Mộng nhàn nhạt nói “Là nhân viên bán nhà thôi.”

“Cắt.” Sắc mặt Nguyễn Thanh Thừa không giấu được vẻ khinh bỉ: “Mấy người bán hàng đó không làm điều tra thị trường sao, ngay cả người nghèo kiết hủ lậu không mua nổi một căn nhà nhỏ bên cạnh hiệu sách cũ như chị mà cũng tiếp thị.”

Người này…

Nguyễn Thanh Mộng tức giận nhận cốc, trừng mắt nhìn anh một cái: “Chị vừa tỉnh em đã đến chọc tức chị, có phải em muốn chọc giận khiến máu chị chảy ngược đúng không!”

Nguyễn Thanh Thừa rầm rì hai lần: “Chị học sự ngụy biện này từ ai đấy, nói lung tung.”

Cô không để ý, cầm lấy cốc uống mấy ngụm nước, dòng nước ngọt thanh chảy qua yết hầu khô khốc, trong người nhẹ nhõm vô cùng.

Nguyễn Thanh Mộng do dự, hàm hồ nói: “Lúc chị hôn mê có xảy ra chuyện gì không?”

Nguyễn Thanh Thừa một tay cầm nước khoáng một tay ấn bình nước ấm, không nâng mí mắt lên: “Không, có thể xảy ra chuyện gì?”

“Thật à?”

“Lừa chị làm gì.” Anh pha nước ấm, đưa qua, đi đến phía sau giường điều chỉnh lại độ cao, vừa làm vừa nói: “Bác sĩ bảo chị ở lại viện quan sát nửa tháng, không sao thì hẵng xuất viện, em nghĩ chị tự dưng hôn mê chắc do ngày thường nhiều tâm sự nên mệt, chị không cần nghĩ cái gì nữa, mấy ngày này nghỉ ngơi cho tốtlà được.”

Nguyễn Thanh Mộng mấp máy miệng, khô khốc nói: “Chị không có tâm sự.”

Nguyễn Thanh Thừa cười khẽ một tiếng, anh cúi đầu, không nhìn thấy rõ vẻ mặt.

“Có hay không chị hiểu rõ hơn em.”

Anh đi đến, đặt điện thoại và cốc trên giường vào ngăn kéo, ấn cô xuống giường rồi nhét cả người cô vào chăn bông..

“Chị, tuy em là một đứa nghịch ngợm, nhưng không có nghĩa là em không có lương tâm.”Ánh mắt nhàn nhạt anh, đôi mắt luôn làm càn táo bạo giờ phút này bình tĩnh giống như nước, khi nói chuyện giọng điệu bình đạm như đang nói về thời tiết hôm nay.

“Bố mẹ quanh năm không ở nhà, lúc em đi học đều là chị vừa học vừa chăm sóc em, sau khi đi làm cũng thế, đã phải kiếm tiền còn phải vội vàng dọn dẹp cục diện rối rắm cho em, chị không nói, nhưng em biết lắm lúc chị cũng không thoải mái.”

“Em mặc kệ sức khỏe chị bị mệt nên suy sụp, hay là tâm mệt do có nhiều tâm sự nên suy sụp, tóm lại chúng ta là người một nhà, em hy vọng chị có thể khỏe mạnh, đừng có ngày nào cũng nằm ở trên giường bệnh mãi không tỉnh lại.”

“Cho nên cho dù thế nào, chị đồng ý với em ở bệnh viện mấy ngày nghỉ ngơi tốt trước được không?”

Nguyễn Thanh Thừa quả pháo nhỏ, từ nhỏ đến lớn đều thế, một lời không hợp thì dỗi, nhìn không thuận mắt thì đánh lộn, bản lĩnh không lớn nhưng tính tình không nhỏ.

Anh hiếm khi có lúc dịu ngoan mềm mại như vậy.

Nguyễn Thanh Mộng rũ mắt, ngón tay vuốt ve cốc nước ấm ở bên cạnh, im lặng một lát, mới chậm rãi gật đầu.

“Biết rồi.”