Thanh Mộng Thương Thầm Tinh Hà

Chương 28: Hạ Tinh Hà, mày điên rồi…

Editor: Salad

Bọn họ xuất phát lúc 3 giờ chiều, khi về thành phố A cũng mới bốn giờ.

Hạ Tinh Hà lái xe đến gần nhà họ Nguyễn, giúp Nguyễn Thanh Mộng xách vali ra, sau đó mới lái xe Cayenne đi về nhà.

Nguyễn Thanh Mộng đứng ở trước cửa nhà, nhìn xe Cayenne màu đen nghênh ngang rời đi, chậm rãi biến mất trong tầm nhìn, cầm vali lên tầng.

Nguyễn Thanh Thừa cầm cốc nước đứng ở trên ban công, vươn cổ nhìn, vừa quay lại thì nghe thấy tiếng cửa đóng sầm.

“ ‘ Chuyện riêng tư ’ của chị đi rồi à?” Anh ta nhướng mày, giọng rất là thâm sâu, nhấn mạnh ba chữ ‘ chuyện việc tư ’ .

“Lúc trước em thấy hai người bọn chị như vậy thấy không ổn lắm, lúc đó em còn tưởng rằng chị vay nặng lãi cơ, còn đang suy nghĩ có nên bán bàn phím giúp chị trả tiền không nữa cơ.”

Nguyễn Thanh Mộng đứng ở chỗ huyền quan phòng khách cạn lời nhìn anh chăm chú.

Nguyễn Thanh Thừa giương mắt, bĩu môi, cười khẽ nói: “Em thấy anh ta rất thích chị.”

“Anh ấy đứng ở xa như vậy mà em cũng có thể nhìn ra à?” Sợ là chỉ có thể nhìn thấy khói ở đuôi xe thôi.

Nguyễn Thanh Thừa hừ hừ: “Trực giác, trực giác của đàn ông.”

Lại cao thâm khó đoán nói: “Phụ nữ các chị sẽ không hiểu đâu.”

“…”

Những lời này vô cùng quen thuộc.

Nguyễn Thanh Mộng lười tranh luận với anh về giác quan thứ sáu của nam và nữ rốt cuộc có giống nhau không, đặt vali vào trong phòng ngủ, lấy điện thoại di động ra lật xem lịch.

Hôm nay là ngày 2 tháng 2, Tết Âm Lịch vào ngày 10 tháng 2 năm 2014, tức là chỉ còn gần một tuần nữa là Tết Nguyên Đán.

Dường như mọi sự ồn ào đều chấm dứt vào lúc thi xong môn thi cuối cùng, từng người từng người đi về hết, sự ồn ào và bộn bề của cuộc sống bỗng chốc lắng xuống, thế giới từ hối hả và nhộn nhịp đột nhiên lấy lại được sự yên tĩnh đã mất từ

lâu.

Dường như không ai nghĩ rằng cuộc sống này có cái gì đó không ổn, bao gồm cả cô cũng nghĩ như thế.

Việc học nhẹ nhàng, bạn học tốt bụng, em trai cáu kỉnh, bạn trai săn sóc, cô giống như là một cô gái 19 tuổi bình thường nhất, sống một cuộc sống bình thường nhất của một sinh viên đại học bình thường.

Nhưng điều này là thật sao?

Nguyễn Thanh Mộng không ngừng nghĩ đến câu hỏi này.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ ngày càng ỷ lại vào ‘ Hạ Tinh Hà ’ trong mơ, và cô sẽ càng ngày càng lún sâu. Nếu có một ngày cô tỉnh lại, cô sẽ phải đối mặt với Hạ Tinh Hà ở hiện thực như thế nào đây?

Không biết.

Câu hỏi này như một cái gai cắm sâu vào tim cô, thỉnh thoảng nhói đau. Càng đau khiến cô càng thêm hèn nhát, cô sẽ trốn tránh theo bản năng, không chịu nghĩ đến chuyện này.

Cứ như vậy đi, cứ để qua một ngày thì qua một ngày, có thể ở bên nhau bao lâu thì ở bấy nhiêu.

Một giấc mơ mà thôi, tóm lại đều là lấy trộm thời gian.

Ở hiện thực Hạ Tinh Hà thuộc về Trâu Khánh Khánh. Nhưng đây là trong giấc mơ của cô, như vậy cô có thể bá đạo một chút, mượn anh một lát.

Cũng chỉ là mượn một lát mà thôi.

*

Thời gian từ từ trôi qua, một tuần sau, giao thừa năm 2014 đã đến như đúng hẹn.

Bố mẹ nhà họ Nguyễn đều đi vắng. Nguyễn Thanh Thừa chưa bao giờ là người có khái niệm về lễ tết, sau khi nhận được bao lì xì đến từ bên kia đại dương, anh cầm số tiền này đi mua bàn phím mình tha thiết mơ ước, ôm máy tính chơi game cả ngày lẫn đêm, cả ngày ngoài lấy cơm hộp ra đều không bước ra khỏi cửa phòng một bước.

Cả căn nhà vắng lặng và trống trải.

9 giờ tối, Nguyễn Thanh Mộng ngồi ở trên sô pha nhàm chán ngáp, Nguyễn Thanh Thừa vẫn còn ở trong phòng chơi game, cô ngẫu nhiên ấn bừa chuyển mấy kênh TV, đổi sang kênh có chương trình sôi động hơn, để trong phòng khách có không khí tết.

Chương trình quá cũ, cô xem một lúc liền cảm thấy nhàm chán, ôm túi chườm nóng nghịch điện thoại kiểm tra kết quả.

Màn hình của Iphone 5 quá nhỏ, cô đã quen sử dụng điện thoại di động màn hình lớn nên khi dùng chiếc điện thoại này rất lúng túng, loay hoay một lúc lâu mới đăng nhập được vào trang wed trường.

Giao diện nhảy ra đầu tiên chính là môn học chưa đạt của học kỳ này.

Trống không.

Nguyễn Thanh Mộng thở phào nhẹ nhõm, bấm vào xem kết quả thi cuối kỳ, mạng hơi lag, phải load một hồi lâu mới hiện ra một hàng kết quả.

Chương trình học dành cho sinh viên năm nhất rất đơn giản. Môn chuyên nghiệp ngành cũng rất nhẹ, đa phần các môn chỉ cần nhìn đọc sách và cầu trời khấn Phật là có thể qua. Cô vuốt xuống dưới thấy điểm của mỗi môn là khoảng 60 đến 70, thuộc về loại “Thêm một điểm nữa cũng chỉ để lãng phí” là loại tầng lớp điểm thấp điển hình.

Không cần điểm cao, chỉ có thể qua môn được.

Ngón tay vuốt xuống cột cuối cùng. Điểm thi cuối kỳ của đại học S được sắp xếp theo thứ tự của các môn thi. Môn vi phân và tích phân được xếp ở hàng cuối cùng.

Cô nhìn chăm chú, đối chiếu điểm từ bên phải sang.

Vi phân và tích phân, 92 điểm.

Nó cực kỳ dễ thấy và bắt mắt ở trong cột toàn 60 70 điểm.

Nụ cười của Nguyễn Thanh Mộng dần dần lan ra, cô vui vẻ chuyển sang WeChat bắt đầu soạn tin nhắn cho ai đó.

Nguyễn Thanh Mộng: Có điểm thi rồi nè!

Nguyễn Thanh Mộng: Em thi tốt lắm nha!

Nguyễn Thanh Mộng: Aii u! [ sung sướиɠ.jpg]

Trời nhá nhem tối, đêm đông hoang vắng, cô gái khó có thể che giấu được niềm vui trong tin nhắn truyền đến thông qua mạng, khiến trái tim thiếu niên ấm áp.

Hạ Tinh Hà nhìn [ sung sướиɠ.jpg] trên màn hình bật cười.

Đó là em thi à?

Đồ ngốc.

Ngón tay anh nhanh chóng gõ bàn phím trả lời.

Hạ Tinh Hà: Chúc mừng.

Nguyễn Thanh Mộng trả lời trong vài giây: Anh thì sao? Anh được bao nhiêu điểm môn vi phân và tích phân?

Hạ Tinh Hà: Vừa tròn 60.

Nguyễn Thanh Mộng gửi đến ba dấu chấm than: Như vậy cũng chưa trượt sao, giỏi quá đi!!!

Hạ Tinh Hà nhìn một đống dấu chấm than trong giao diện WeChat, trong đầu tưởng tượng ra vẻ mặt của cô giống như một con mèo có đôi mắt tròn xoe ngấn nước. Đang rất vui nhưng lại ngại thể hiện rõ ràng ra đành phải mím môi, nhưng giây tiếp theo đã bị nụ cười cong cong khóe mắt bán đứng.

Nghĩ như vậy, anh cũng không nhịn được cười.

Mẹ Hạ ngồi ở bên cạnh bàn, liếc mắt thấy con trai mình đang nhìn điện thoại cười, bà tò mò hỏi: “Tinh Hà, con cười cái gì vậy?”

Hạ Tinh Hà nhếch mắt khỏi điện thoại, khẽ lắc đầu: “Không có gì.”

Một lúc sau, anh nói thêm: “Con nhìn thấy một con mèo đáng yêu thôi.”

Mẹ Hạ ngạc nhiên chớp mắt, hỏi: “Con thích mèo từ khi nào thế?”

Trước kia trong nhà có một con mèo Ba Tư, lúc nhàn rỗi anh cũng ôm một chút thôi, không nhìn thấy nó cũng không quan tâm.

“Năm nay.” Hạ Tinh Hà dừng một chút, quay đầu nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài, suy nghĩ miên man, nói: “Mới năm ngoái… Lúc khai giảng năm ngoái.”

Mẹ Hạ: “Con thích như vậy, hay là chúng ta lại đi mua một con cho con ở nhà đi?”

Hạ Tinh Hà lắc đầu: “Không cần đâu, con đã có một con rồi.”

“Ở đâu thế? Mẹ có thấy có con mèo nào trong nhà đâu.”

“Trong trường học.” Hạ Tinh Hà cụp mắt xuống và vuốt màn hình: “Là một con mèo đáng yêu nhất mà con từng gặp.”

Mẹ Hạ cái hiểu cái không gật đầu, không hỏi tiếp nữa, xoay người đi vào phòng bếp.

Hạ Tinh Hà rời khỏi WeChat, mở trình duyệt ra vào trang web trường, nhập mã sinh viên và mật khẩu, tra điểm thi cuối kỳ.

Cái đầu tiên nhảy ra vẫn là môn chưa đạt trong học kỳ này.

Thật ra buổi sáng hôm nay anh đã tra điểm rồi.

Nhìn lướt qua, ánh mắt dừng hình ảnh ở cột điểm môn chưa đạt.

Môn chưa đạt: Vi phân và tích phân, 36 điểm.

Thật là…

Anh lắc đầu cười khổ, lẩm bẩm.

“Hạ Tinh Hà, mày điên rồi…”

Di động vẫn đang rung, những tin nhắn WeChat lần lượt nhảy ra, tất cả đều từ cùng một người.

Anh xem từng cái một, kéo xuống dưới cùng, soạn tin nhắn rồi gửi đi.

Ở đầu bên kia, điện thoại kêu tinh tinh, hiển thị có tin nhắn mới.

Hạ Tinh Hà: Đang làm gì?

Nguyễn Thanh Mộng cầm lấy di động, cười trả lời: Đang xem TV một mình, chán quá.

Hạ Tinh Hà: Em trai em đâu?

Nguyễn Thanh Mộng nhắc đến thằng em lại bực mình, gõ màn hình điện thoại bùm bùm trả lời: Chơi game! Tết nhất rồi còn ôm máy tính suốt ngày, em thấy nó định chơi game cả đời mất!

Nguyễn Thanh Mộng: Đừng nói đến nó nữa, nói đến nó máu của em đều bị xúc tiến tuần hoàn nhanh… Anh thì sao, anh đang làm gì?

Hạ Tinh Hà trả lời rất nhanh: Nhớ em.

Nguyễn Thanh Mộng ôm đầu gối, nhìn thấy hai chữ này trên di động, cười vui vẻ, cười đến tít mắt lại.

Cô cảm nhận được không khí tràn đầy trong l*иg ngực, tim nhảy bùm bùm.

Nguyễn Thanh Mộng: Em cũng nhớ anh, muốn gặp em.

Cô gửi xong câu này thì không thấy tin nhắn gì từ anh.

Nguyễn Thanh Mộng ngơ ngẩn nhìn chằm chằm giao diện WeChat vài phút, úp điện thoại xuống, chắc chắn cô không nợ phí mạng internet nên mạng vẫn bình thường, nhưng sao Hạ Tinh Hà vẫn chưa rep tin nhắn.

Làm gì vậy?

Cô rầu rĩ mà ném điện thoại sang một bên, cả người tê liệt ngã xuống sô pha nằm thành hình chữ đại (大), đầu rủ xuống viền ghế sô pha, tóc dài mềm mại xõa ra trên thảm phòng khách.

Nhìn lại lần nữa, vẫn không có hồi âm.

Đã qua nửa giờ rồi.

Nguyễn Thanh Mộng túm lấy gối ôm che mặt mình lại. Che lâu đến nỗi suýt chút nữa bị ngất, nhưng di động vẫn không kêu lên một tiếng. Cô buồn bực ném gối ôm sang một bên, nghiêng đầu nhìn di động.

Nhìn đến nỗi nhức cả mắt, trong lòng yên lặng thở dài, cô hít một ngụm không khí chưa kịp thở dài ra một tiếng thì di động đột nhiên kêu lên.

Hiện tên người gọi đến —— Hạ Tinh Hà.

Nguyễn Thanh Mộng suýt chút nữa tự làm nghẹn chết mình, mặt đỏ lên ho một lúc lâu, run rẩy ấn nghe điện thoại, yết hầu vẫn ngứa rát khó chịu, ho khan không ngừng.

“Em bị làm sao vậy?” Hạ Tinh Hà nghe ra không ổn, lo lắng nói: “Bị ốm à?”

“Không, không sao.” Cô ngồi dậy, vỗ ngực thuận khí: “Sao anh đột nhiên gọi điện thoại cho em?”

Im lặng trong ba giây.

Nguyễn Thanh Mộng nghi hoặc nói “Alo” hai tiếng, giơ điện thoại ra trước mắt nhìn, giao diện vẫn là khung trò chuyện trung, vẫn chưa ngắt máy.

“Tinh Hà, anh…”

“Thanh mộng” Hạ Tinh Hà đột nhiên ngắt lời cô, bật cười.

Không biết có phải do chiếc điện thoại này màn hình nhỏ hay không, mà cô luôn cảm thấy giọng nói của Hạ Tinh Hà rất trong trẻo, đặc biệt là tiếng cười này. Giống như có âm thanh vờn quanh, truyền từ tai này sang tai kia, văng vẳng ở trong tâm trí cô.

“Anh đang ở dưới nhà em.”

Nguyễn Thanh Mộng cầm di động sửng sốt.

Cô để chân trần nhảy xuống sô pha, bước ba bước thành hai bước nhanh chóng đi đến bên cửa sổ, kéo rèm ra nhìn xuống.

Bên ngoài gió vừa lớn vừa lạnh. Gió lạnh gào thét thổi qua, thổi qua khiến đôi mắt cô sưng húp.

Cô nắm lấy rèm cửa, không dám chớp mắt, khó tin nhìn người đàn ông đứng dưới tầng nhà mình. Cô nhìn người đang đứng ở bên đường trống trải kia, lý trí còn chưa kịp phản ứng thì cảm xúc mãnh liệt đã giành trước một bước đánh sâu vào trong trái tim cô.

Chua xót, cảm động, kinh ngạc, vui vẻ, chấn động… Một loạt cảm giác hòa vào làm một, giống như cây sắt nung rơi vào trong nước phát ra một tiếng “Xèo” kèm theo một hàng khói trắng bay lên.

Dưới bầu trời đen kịt. Bầu trời và mặt đất phía xa sắp hợp lại thành một đường thẳng giống như đang bị một con quái thú cắn nuốt, lộ ra vẻ yên tĩnh kỳ dị. Từng bông tuyết bay bay rơi xuống, không biết từ khi nào tuyết đã rơi nặng hạt như vậy. Cả thế giới giống như đều được phủ một tầng tuyết trắng xóa.

Con đường hai bên không có người, đường phố trống trải và yên tĩnh. Một chiếc xe Cayenne màu đen đỗ ở dưới tàng cây. Có một người mặc áo khoác tối màu đang dựa vào bên cạnh xe, bởi vì khoảng cách quá xa nên không nhìn rõ mặt. Nhìn thấy cô đứng ở trên ban công anh vẫy vẫy tay đang cầm điện thoại với cô.

Bóng tối vô biên, ánh sáng từ chiếc điện thoại trong tay anh vụt qua, trở thành nguồn ánh sáng duy nhất trong đêm đông.

Mũi Nguyễn Thanh Mộng đau nhức, gương mặt bị gió thổi đến đau đớn. Cô chỉ mặc váy ngủ nhung, chân trần đứng ở trên ban công, tay chân đều bị lạnh đến đông cứng, phía sau khoác một chiếc chăn mềm mại giống như đang ngâm mình trong suối nước nóng trong trẻo.

Cô hít mũi, môi mấp máy, cố gắng lắm mới tìm được giọng nói của mình: “Sao anh lại đến đây?”

Hạ Tinh Hà nhẹ nhàng nói: “Anh đã hứa với em rồi.”

Khả năng phản ứng của Nguyễn Thanh Mộng đột nhiên giảm xuống: “Hứa với em cái gì?”

“Chỉ cần em muốn, anh sẽ đến gặp em.” Anh cười nói.

—— Em cũng nhớ anh, muốn gặp anh.

Cho nên vì những lời này mà trong đêm giao thừa, anh vượt qua gió tuyết chạy đến sao?

Cả trời đất im lặng trong giây lát.

Nguyễn Thanh Mộng cảm thấy mình như được một dòng nước suối dịu dàng chậm rãi bao phủ.

Đông đêm, đại học, đèn đường, người yêu.

Mọi thứ đều đẹp đến khó tin giống như một nét vẽ lãng mạn cổ kính nhất trong truyện tranh.

Môi Nguyễn Thanh Mộng giật giật, chưa kịp nói gì, nước mắt đã rơi xuống trước.

Cô không do dự, buông bức rèm ra xoay người đi dép lê, tùy ý mặc áo khoác rồi chạy xuống lầu.

Cô vội vàng bước từng bước chân lớn xuống bậc thang. Cả đường đi cô đều nắm lấy tay vịn nhưng suýt chút nữa bị trượt chân. Cô vội vàng kéo cửa ra, lao người ra vào gió tuyết và háo hức nhìn xung quanh. Sau đó mắt khóa chặt vào bóng dáng thon dài cách đó không xa. Cô vươn tay lau mặt, chạy lên phía trước vài bước rồi bổ nhào vào trong lòng ngực anh.

Từ lúc cô mở cửa Hạ Tinh Hà đã nhìn thấy cô, thấy cô chạy đến, giang đôi tay, nhẹ nhàng ôm cô.

Khi Nguyễn Thanh Mộng cảm nhận được mùi bạc hà quen thuộc và tiếng tim đập mạnh mẽ trên người Hạ Tinh Hà, cảm giác trái tim đang bị bóp chặt mới dần được thả lỏng.

Giống như con én lang thang nhiều năm cuối cùng cũng tìm được tổ và trở về nhà.

Một thân hình nóng bỏng gần sát, cằm Hạ Tinh Hà đặt ở trên đỉnh đầu cô nhẹ nhàng cọ xát, anh cởϊ áσ khoác ngoài của mình ra bọc cô vào trong áo rồi ôm toàn bộ vào trong ngực.

Anh lấy một chiếc khăn màu đỏ bị dính một ít tuyết ra quấn quanh cổ cô hai vòng. Hạ Tinh Hà giúp cô vén tóc ra, buộc phần đuôi chiếc khăn quàng cổ màu đỏ thành một nút ở phía bên phải cổ cô.

Anh mặc một chiếc áo khoác màu đen dài đến đầu gối, bên trong mặc một chiếc áo len dệt kim màu xám, quần dài màu đen ôm lấy đôi chân dài, cả người đều là màu tối, chỉ có duy nhất chiếc khăn quàng màu đỏ trên cổ là một sáng, bây giờ nó lại đang ở trên cổ cô.

“Tinh Hà.” Nguyễn Thanh Mộng ôm lấy anh, ngửa đầu nhìn chăm chú khuôn mặt anh, nói ở bên tai anh: “Anh thật tốt.”

Anh cười ra tiếng, lắc đầu: “Anh không tốt, con người anh có rất nhiều khuyết điểm, tự phụ, bá đạo, cố chấp… Anh nghĩ anh tốt với em là bởi vì anh yêu em.”

Những lời thật lòng này là lời yêu thương hay nhất mà cô từng nghe.

Không có từ ngữ nào có thể diễn tả được tâm trạng. Nguyễn Thanh Mộng nhẹ nhàng kéo cổ áo anh, kéo người anh thấp xuống, nhón mũi chân hôn một cái lên đôi môi mềm mại của anh.

Anh không từ chối, cũng sẽ không từ chối, cúi đầu xuống theo cô, môi áp vào nhau, môi và răng quấn lấy nhau.

Nguyễn Thanh Mộng sẽ nhớ mãi đêm tuyết mùa đông năm nay.

Tình yêu cô dành cho Hạ Tinh Hà là một cánh đồng hoang rải đầy tro bụi, cô đã cố gắng hết sức chịu đựng nỗi đau xuyên thấu chôn nó xuống đất rồi phủ một tầng cát sỏi lên nó.

Nhưng bây giờ anh dùng tình yêu sâu đậm giống như gió mưa đi qua, gió mạnh thổi qua làm tro bụi bay đầy trời, cát sỏi rung động.

Trong khoảnh khắc này tro tàn lại cháy lại.

Cô rất thích anh.

Thật sự rất thích.

Hạ Tinh Hà đặt tay lên lưng cô và ôm cô chặt hơn nữa, hai người lẳng lặng đứng ở bên cạnh đường. Ở góc cách đó không xa có một ngọn đèn nhỏ màu vàng ấm áp, chiếu đến hai người đều mang sắc màu ấm áp. Dường như bông tuyết đang rơi xuống bay bay cũng ấm áp, vừa dịu dàng vừa lạnh lẽo, cùng nhau rơi vào đất và biến mất trong tích tắc.

Nguyễn Thanh Mộng cúi đầu nhìn xuống đất có hai cái bóng dáng đang đan xen vào nhau, anh cao hơn cô một cái đầu, ôm cô vào trong ngực, bóng anh có thể bao trùm toàn bộ cô.

“Em nhìn xem” Hạ Tinh Hà hôn nhẹ lên mặt cô, nói nhỏ: “Ngay cả cái bóng cũng biết rằng hai chúng ta nên ở bên nhau.”

Nguyễn Thanh Mộng bị sự trẻ con này của anh chọc cười, đưa tay phải ra đặt lên mu bàn tay anh, gãi gãi mu bàn tay anh.

“Gì đó?”

“Hạ Tinh Hà.” Cô gọi một tiếng, sóng mắt lưu động, tình cảm dịu dàng vô hạn: “Năm mới vui vẻ.”

Anh cười trầm thấp, ngực hơi rung động, nói: “Nguyễn Thanh Mộng, năm mới vui vẻ.”

Trời đêm đen như mực, bọn họ ôm chặt lấy nhau giống như chỉ có hai người bọn họ tách biệt khỏi thế giới yên tĩnh.

“Em có nguyện vọng gì trong năm mới không?” Anh cọ xát hõm vai cô: “Nói cho anh biết đi, anh giúp em thực hiện.”

Nguyễn Thanh Mộng cười xoa xoa đầu anh, thân mật cọ qua cọ lại ở trên người anh nói: “Không cần.”

Nguyện vọng của em đã thực hiện được rồi.

Hạ Tinh Hà anh biết không, em đã từng nghĩ rằng nếu lúc trước em dũng cảm một chút, thổ lộ với anh trước khi anh bị mất chân, có phải giữa chúng ta đã khác rồi không? Nhưng bây giờ cuối cùng em cũng biết đáp án, nhưng tất cả đều đã không kịp nữa rồi.

Chúng ta vẫn bỏ lỡ nhau. Em lừa mọi người yêu thầm anh mười năm. Trong bao ngày tháng đó, em có được rất nhiều cơ hội, nhưng vẫn thất bại như cũ bởi vì sự yếu đuối của mình.

Giấc mơ này là hình ảnh phản chiếu của một tình yêu mà em đã tưởng tượng suốt mười năm. Nhưng hóa ra nó cũng chỉ là một hồi *hoa trong gương, trăng dưới nước. càng đẹp đẽ thì càng tiếc nuối, nhưng ta không hối hận.

Kính hoa thủy nguyệt (镜花水月): hoa trong gương, trăng dưới nước; thường dùng làm phép so sánh, ý chỉ những thứ tốt đẹp có thể ngắm nhìn và cảm nhận nhưng lại không thể chạm vào, cũng được dùng để ví von cảnh tượng hư ảo, không có thật.

Nguyện vọng cuối cùng cũng là duy nhất của em chính là hy vọng có thể dùng may mắn của cả đời em đổi lấy quãng đời còn lại của anh khỏe mạnh bình an.

Nếu như trong cuộc đời một người trung nhất định chịu số phận đau khổ như nhau, thì về sau tất cả những bất hạnh trong tương lai của anh sẽ do em gánh chịu.

Em chỉ hy vọng cả đời anh trôi chảy bình an.