Thanh Mộng Thương Thầm Tinh Hà

Chương 10: Về sau anh sẽ giúp cô Ꮯởi Qυầи áo (Hơi H)

Editor: Salad

Hạ Tinh Hà ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cô: “Hôm nay em mặc áσ ɭóŧ màu gì?”

Nguyễn Thanh Mộng mím chặt môi, cô bắt đầu hối hận vì để cho Hạ Tinh Hà đi theo.

Nên vừa tan học cô liền bỏ anh về ký túc xá.

Mỗi một chữ, một câu anh nói đều làm cho tim cô đập nhanh hơn, mỗi một câu đều mang đến cho cô cảm giác xấu hổ và sự khϊếp sợ lớn hơn nữa.

Anh hoang đường muốn mạng cô, giấc mơ này thật hoang đường.

Hạ Tinh Hà quay đầu đi:“Em không nói, thì anh tự xem.”

Nói xong, tay anh cởϊ qυầи áo trên người cô thật, bây giờ thời tiết vẫn còn rất nóng, cô mặc váy liền áo, váy dài đến cẳng chân, rộng thùng thình.

Không nghĩ rằng lại tiện cho anh.

Hạ Tinh Hà vén làn váy của cô lên, mạnh mẽ xốc lên trên, qυầи ɭóŧ ren màu trắng và áo ngực đều lộ ra.

Anh nhìn chằm chằm thân hình cô, ánh mắt làm càn đánh giá từ trên xuống dưới.

Thiếu nữ trước mặt dáng người lả lướt hấp dẫn, vòng eo mềm mại, hai chân tuyết trắng thon dài, thứ khiến anh chú ý nhất là một đôi miên nhũ, trắng bóng, rất lớn, rất mềm.

Hạ Tinh Hà lẩm bẩm nói: “Sao lại là màu trắng…” Màu trắng này khiến anh lo lắng.

Anh buông tay ra, đứng lên, nhanh chóng lấy một cái áo ngực ren màu đen từ trong túi nilon màu đen ra, giơ áo ngực màu đen ra trước mắt cô, bá đạo nói: “Đổi đi.”

Nguyễn Thanh Mộng đá một cái: “Đổi cái đầu anh!”

Không ngờ Hạ Tinh Hà không tránh, vì vậy cô liền đá vào chân cứng rắn của anh.

Cô đi dép lào, lúc nãy bị đẩy, dép đã rơi xuống mặt đất, móng chân cứng rắn trượt ngang qua cánh tay trái của Hạ Tinh Hà, nơi đó lập tức chảy máu.

Nguyễn Thanh Mộng hoảng sợ, cô không ngờ móng chân mình có thể làm cho anh chảy máu.

Đôi mắt Hạ Tinh Hà đầy tơ máu, lạnh mặt, vươn tay dùng sức ấn hai chân cô xuống, nâng chân trái lên, thay đổi tư thế, quỳ gối bên hông cô.

“Nếu em không chịu, anh sẽ thay cho em.”

Anh vươn tay ấn bả vai Nguyễn Thanh Mộng xuống, vén váy lên trước ngực cô, thô lỗ cởϊ áσ ngực.

Anh không cởi được, liền kéo mạnh, tất cả móc áo ngực đều bị anh vặn gãy.

Khoảnh khắc móc áo ngực rơi ra, hai bầu ngực khổng lồ bị trói chặt cũng nảy lên trong không khí.

Cô bị anh đè ở dưới thân, nằm trên mặt đất, vυ' của cô vẫn có thể có độ cong rõ ràng như vậy.

Người ta có thể tưởng tượng ngày thường ngực cô đẫy đà như thế nào.

Hạ Tinh Hà vươn tay, bàn tay hơi lạnh bóp nhẹ đầṳ ѵú, chỗ đó mẫn cảm không chịu nổi cứng lên.

“Nguyễn Thanh Mộng, có phải em đã nhìn ra nên em không chịu nghe lời anh đúng không?”

Nguyễn Thanh Mộng chống ngực anh, liều mạng bảo vệ quần áo của mình: “Nhìn ra cái gì!?Anh tránh ra!”

Hạ Tinh Hà lợi dụng tư thế này hôn tay cô, nhè nhẹ nói: “Nhìn ra được… Anh thích em nhiều đến như thế nào.”

Nguyễn Thanh Mộng ngẩn ngơ, động tác cứng đờ.

Hạ Tinh Hà nói, anh thích cô?

Sao có thể.

Hạ Tinh Hà vươn đầu lưỡi liếʍ đầu ngón tay cô, áp hai tay lên ngực cô, dùng ngón cái bóp chặt xoay quanh núʍ ѵú và dùng các ngón tay còn lại bóp mạnh lên bầu vυ', anh không có kỹ xảo gì, anh xoa giống như nhào bột.

Anh làm như vậy khiến Nguyễn Thanh Mộng cũng có cảm giác.

Cô cảm thấy qυầи ɭóŧ có chút ẩm ướt, cô di chuyển hai chân cọ xát để giấu nó đi, Hạ Tinh Hà hạ người xuống ép cô chặt hơn.

“Không được lộn xộn” Anh nói:“Nếu em không muốn anh lột sạch em ném lên trên giường lúc này.”

Tuy anh rất muốn làm như vậy.

Nhưng không được quá nhanh, sẽ dọa cô sợ.

“Hạ Tinh Hà, anh là biếи ŧɦái à!?”

Nguyễn Thanh Mộng điên mất rồi.

Người dùng giọng nói trầm thấp để nói ra những lời thô tục này là Hạ Tinh Hà sao?

Đây người thanh lãnh giống như mặt trăng trên bầu trời là mối tình đầu của cô sao?

Người cô yêu thầm mười năm, người cô luôn dõi theo từ lúc thiếu niên đến khi trở thành đàn ông, người ở trong mộng cô lại là một tên lưu manh sao?

Hạ Tinh Hà khẽ mở miệng, đồng tử sâu thẳm, cô gái dưới chân anh vẫn giống như lần đầu tiên anh gặp cô, bán khỏa thân nằm dưới thân anh, vẻ mặt thuần khiết mong manh vừa xấu hổ vừa tức giận, dưới tay trái anh là bộ ngực mềm mại của cô, dưới tay phải anh là vòng eo mảnh khảnh của cô, da thịt kề sát, đốt lửa khắp nơi.

Chỉ cần anh muốn thì có thể hủy diệt sự thuần khiết này.

Cô thật thơm, thật mềm mại, sức hấp dẫn trên người cô không tuân theo một quỹ đạo nào.

Hạ Tinh Hà biết rõ tình cảm mình, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Thanh Mộng, anh đã muốn có được cô, muốn hung hăng chiếm hữu cô.

Chỗ mềm mại nhất của cô dán sát vào dươиɠ ѵậŧ của anh qua hai lớp vải, Hạ Tinh Hà di chuyển cọ xát vào lớp vải phát ra tiếng sột soạt, hạ thể anh cảm thấy no đủ trướng đau, mỗi một tế bào đều ở kêu gào, lột sạch cô, xâm phạm cô.

Nhưng dường như cô sắp khóc.

Hạ Tinh Hà đã bị đánh bại, rời khỏi người Nguyễn Thanh Mộng, ngồi xuống đất, ôm cô vào trong lòng anh.

Đây là cảm giác có *ôn hương nhuyễn ngọc ở trong lòng sao?

*Ôn hương nhuyễn ngọc: miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp

Hạ Tinh Hà không thể nhịn được, rúc đầu vào hõm vai trắng nõn gần cổ cô hít một hơi thật sâu, hôn xuống, anh dùng lực rất lớn, cố tình để lại một chuỗi dấu hôn màu đỏ.

“Ngoan, giơ tay ra.”

Nguyễn Thanh Mộng bất động.

Hầu kết Hạ Tinh Hà lăn lộn, cô dựa lưng vào ngực anh, hai tay che khuất ngực mình, bộ ngực bị đè ép càng thêm no đủ, lộ ra cảnh xuân tươi đẹp.

Anh thở hổn hển, nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của cô, vươn tay vén mái tóc dài của cô ra sau tai, hôn lên vành tai cô.

Sự ngứa ngáy làn truyền đến vành tai, Nguyễn Thanh Mộng run run.

“Giơ tay lên, nếu không em đừng nghĩ có thể ra ngoài được?”

“Anh vô sỉ!” Nguyễn Thanh Mộng xoay đầu, đôi mắt ướt dầm dề trừng anh:“Hạ Tinh Hà anh không biết xấu hổ!”

“A.” Anh cười khẽ, giơ tay cầm chiếc áo ngực màu trắng đang treo ở trên cánh tay cô, dùng một chút lực cởi nó ra khỏi người cô, ném nó về phía chiếc túi nilon màu đen, nhặt chiếc áσ ɭóŧ ren màu đen đặt sang một bên, nâng tay cô lên mặc vào cho cô.

Miệng Nguyễn Thanh Mộng không buông tha cho anh: “Tôi không biết anh còn có sở thích mặc quần áo cho con gái nữa đấy.”

“Anh không có.” Hạ Tinh Hà véo vòng eo đang đung đưa của cô, vén mái tóc dài của cô ra, cài móc khóa nội y sau lưng cho cô: “Anh chỉ làm như thế với em thôi.”

Bây giờ anh giúp cô mặc quần áo, về sau anh sẽ giúp cô cởϊ qυầи áo.

Nguyễn Thanh Mộng nhanh chóng sửa sang lại áo ngực, kéo váy xuống che khuất người mình, lùi lại mấy bước lớn, lùi đến cửa.

“Hạ Tinh Hà, anh không cần làm như vậy.” Cô kéo khoá cửa, nhẹ giọng cầu xin: “Tôi không tin anh thích tôi, về sau anh cũng đừng tiếp cận tôi nữa, tôi cầu xin anh.”

Hạ Tinh Hà từ chối dứt khoát lưu loát: “Anh không thể.”

Anh đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, hàng đêm trằn trọc khó ngủ, mong chờ cô trở thành một bông hoa ăn thịt người ăn anh sạch sẽ, sao anh có thể không đến gần cô nữa.

Cô là nữ hoàng, anh chính là quần thần, anh cúi đầu xưng thần vì cô.

Cô là hoa ăn thịt người xinh đẹp, anh cam tâm tình nguyện làm cống phẩm, vui vẻ chịu đựng vì cô.

Nguyễn Thanh Mộng cúi đầu nói: “Tóm lại tôi không tin.”

“Em có tin hay không cũng không sao cả, em phải cho anh một cơ hội chứ.” Hạ Tinh Hà quay đầu đi, khôi phục dáng vẻ thành thục cao lãnh:“Cho anh một cơ hội, để anh theo đuổi em đi.”

“Nhưng anh không tôn trọng tôi.” Cô cắn cắn môi.

Bây giờ trên người cô vẫn còn dấu vết bị anh véo rất đau, đặc biệt là đầṳ ѵú, giống như đã bị sưng lên.

“Về sau anh sẽ tôn trọng em.” Anh nói: “Chúng ta từ từ tìm hiểu lẫn nhau.”

Ánh mắt Nguyễn Thanh Mộng liếc qua chiếc túi nilon màu đen đặt một bên.

Sắc mặt Hạ Tinh Hà trầm xuống, ngăn trở tầm mắt cô:“Em cắt đứt với hắn ta đi, em muốn cái gì, anh sẽ mua cho em.”

Cắt đứt cái gì, người kia là tổ tông nhà cô đấy.

Vừa mới nói sẽ tôn trọng cô, nhưng không chịu đưa quần áo cho cô, kẻ lừa đảo.

Hạ Tinh Hà cầm túi nilon, ném hai cái áo ngực màu trắng trên mặt đất vào, thắt một nút tùy tiện.

Anh hơi dừng lại, quay đầu lại nhìn cô, nghiêm túc nói:

“Về sau em không được mặc áo ngực màu trắng.”

Nguyễn Thanh Mộng: “…”

Anh đứng dậy, giọng điệu tự nhiên giống như đang nói chuyện về thời tiết.

“Em mặc màu đen đẹp hơn.”