Thanh Mộng Thương Thầm Tinh Hà

Chương 9: Anh là ngân hà xa xôi

Editor: Salad

10 giờ đêm.

Nguyễn Thanh Mộng nhắm mắt lại tiến vào mộng đẹp, trong chốc lát, cô cảm thấy xung quanh có chút không thích hợp.

“Bạn học này! Bạn học này! Cô đi học hay đi ngủ vậy!”

Nguyễn Thanh Mộng mơ mơ màng màng mở to mắt, còn chưa phản ứng lại đã bị cảnh tượng trước mắt doạ cho tỉnh.

Cảm giác mấy chục người nhìn chằm chằm vào mình là như thế nào?

Kinh khủng.

“Học chuyên ngành mà ngủ được à, chắc em đã học hết giáo trình trên lớp rồi nên mới ngủ trong lớp như vậy! Em đứng lên, tôi muốn xem em đã nắm được bao nhiêu kiến thức rồi!” Giảng viên tóc hoa râm đeo kính viễn, tức giận đến nỗi râu đều run lên, cầm quyển sách đứng ở trên bục giảng, ngón tay run rẩy chỉ vào Nguyễn Thanh Mộng.

Trâu Khánh Khánh ở bên dưới nhắc cô: “Thanh Mộng, mau đứng lên.”

Nguyễn Thanh Mộng xoa mắt, vẻ mặt như gặp phải quỷ đứng lên.

Giấc mơ này kéo dài cả tháng à?

Tiếng giảng viên lật sách giáo trình như tiếng chuông reo réo rắt: “Em đọc ví dụ 2 trong sách giáo trình trang 30 đi, chiết khấu tài sản cố định là bao nhiêu tiền? Không được ngồi xuống, đứng đấy tính đi!”

“……”

Giảng viên trợn tròn mắt: “Em không biết tính hả?”

Nguyễn Thanh Mộng đứng thẳng và chớp mắt nhìn giảng viên với vẻ mặt sững sờ.

“Em không biết tính còn dám ngủ hả!? Tôi bảo em tính mà em đứng phóng điện với tôi làm gì!”

Trong lớp đột nhiên vang lên tiếng cười vang dội.

Nguyễn Thanh Mộng khóc không ra nước mắt, đây đều là cái quỷ gì!?

Bị giảng viên tức giận chỉ vào mũi mắng, cô cảm thấy hơi xấu hổ, bạn bè xung quanh đều nhìn cô, cô giống như đang đứng dưới ánh đèn sân khấu, mặt đỏ ửng mất tự nhiên.

Trong phòng học rộn rã tiếng cười đột nhiên có một giọng nói nhỏ.

“229.”

Một giọng nói trong trẻo vang lên trong lớp ồn ào, thu hút sự chú ý của mọi người.

Nguyễn Thanh Mộng vô thức nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ nhìn thấy Hạ Tinh Hà ngồi sau bàn học đang cúi đầu, tóc mái trên trán hơi dài che khuất đi đôi mắt của anh, cô không thể nhìn thấy biểu cảm của anh.

Sắc mặt giảng viên không tốt lắm, mắt nhìn sách giáo trình, phát hiện là đáp án chính xác thật, hắng giọng hỏi Nguyễn Thanh Mộng: “Ví dụ 9, tiền lãi ròng bao nhiêu?”

“1572 vạn.”

Nguyễn Thanh Mộng: “……”

Giảng viên gấp sách lại “Bang” một tiếng, vỗ mạnh mấy cái lên bàn, cả giận nói: “Tôi hỏi cậu à! Bạn sinh viên này! Sao cậu lại trả lời! Cậu nhiều chuyện thế!”

Nguyễn Thanh Mộng trời sinh sợ giáo viên, đặc biệt là khi giáo viên lớn tuổi giận giữ, cô ấy bất giác co rụt hai vai lại, đứng ngồi không yên.

Cũng may tiếng chuông tan học vang lên kịp thời, giảng viên tức giận trừng mắt nhìn Hạ Tinh Hà, hừ mạnh một tiếng.

“Người trẻ tuổi đừng chỉ tập trung vào chuyện yêu đương! Nếu các em không chăm chỉ học tập thì sau này các em sẽ hối hận!”

Nói xong, kẹp sách vào nách, sải bước đi ra ngoài.

Trong phòng học im lặng trong hai giây.

Nghiêm Cẩn Hành là người đầu tiên vỗ tay:“Anh hùng cứu mỹ nhân, anh hùng cứu mỹ nhân!”

Đột nhiên, tiếng vỗ tay giòn giã vang lên như sấm rền.

Nguyễn Thanh Mộng không dám quay đầu lại, có một ánh mắt cực nóng bỏng đang dán chặt vào sau lưng cô, Cô cảm thấy xấu hổ hơn lúc nãy gấp mười lần, cắn môi vội vàng nhét giáo trình vào trong ba lô, cầm lên đeo lên vai rồi vội vàng đi ra cửa lớp.

Trâu Khánh Khánh ôm sách chạy theo cô:“Thanh mộng, sao cậu đi nhanh vậy.”

Nguyễn Thanh Mộng không để ý đến cô, bước nhanh hơn.

Trâu Khánh Khánh đuổi theo, đi bên cạnh cô, thở hổn hển nói: “Cậu đừng trách Nghiêm Cẩn Hành, cậu ta là người không biết giữ miệng, thích ồn ào.”

Nguyễn Thanh Mộng cúi đầu: “Tớ không trách cậu ta.”

“Vậy vì sao cậu tức giận?” Cô nghi hoặc hỏi: “Chẳng lẽ là bởi vì Hạ Tinh Hà?”

Nguyễn Thanh Mộng nhất thời không biết nói gì.

Mặt trời dần dần lặn xuống tản ra ánh sáng vàng nhạt.

Cô quay đầu lại, im lặng nhìn Trâu Khánh Khánh.

Đôi mắt cô trong veo, tràn ngập ánh sáng dịu dàng, và một chút nghi hoặc.

Có ánh nắng chiều làm nền, ráng chiều chiếu sáng đường nét khuôn mặt tinh xảo ngọt ngào của cô, cô đẹp tựa tiên nữ sống ở trên trời.

Trâu Khánh Khánh không được tự nhiên sờ mặt: “Vì sao cậu lại nhìn chằm chằm vào tớ thế?”

Nguyễn Thanh Mộng quay đầu, dường như không có gì để nói: “Không có gì.”

Nhưng cô đột nhiên hiểu ra.

Thì ra Hạ Tinh Hà thích một cô gái như vậy.

Khóe miệng Nguyễn Thanh Mộng cười khổ, cười chính mình mãi không thể hiểu được.

Trâu Khánh Khánh cầm sách, suốt quãng đường đi về phòng ngủ hai người cũng không nói chuyện, không khí yên tĩnh.

Nguyễn Thanh Mộng không thể hiểu rõ được tình hình, bước đi trong sự bàng hoàng, suy nghĩ về những gì đang xảy ra.

Có lẽ kể từ sau khi cô đi đến ngôi đền đổ nát kia với Chân Viên Viên, rút một quẻ khó hiểu, cô liền bắt đầu có một giấc mơ như vậy.

Nó liên quan đến quẻ kia sao?

Cô không biết rõ, Nguyễn Thanh Mộng bực bội thở dài.

“Thanh Mộng, Hạ Tinh Hà thích cậu.”

Lúc hai người đi vào con đường mòn, Trâu Khánh Khánh đột nhiên mở miệng, nói một câu khẳng định.

“……”

Nguyễn Thanh Mộng ngẩng đầu, không nhìn cô ấy:“Cậu nghĩ sai rồi.”

Người anh ấy thích là cậu.

Anh ấy thậm chí còn bị mất một chân vì cậu ở trong thế giới thực.

Trâu Khánh Khánh giương mắt, kiên định nói: “Không đâu, một khi thích một người sẽ không bao giờ giấu được, tớ không nhìn nhầm đâu.”

Dừng một chút cô ấy nói tiếp:“Thanh Mộng, thực ra cậu có thể thử tiếp nhận cậu ấy, tớ nhìn ra được cậu ấy nghiêm túc với cậu.”

“……”

Đối diện với ánh mắt mơ hồ của Nguyễn Thanh Mộng, Trâu Khánh Khánh thè lưỡi, giơ tay đầu hàng: “Tớ chỉ đưa ra lời khuyên thôi, không có ý gì khác đâu.”

“……”

Lần đầu tiên cô nhìn thấy một người tự đội nón xanh cho mình, Nguyễn Thanh Mộng cảm thấy nghẹn ở trong cổ họng, không thể nuốt xuống.

Có rất nhiều lời không thể nào nói ra, lúc môi cô đang ngập ngừng chưa sắp xếp được ngôn ngữ thì Trâu Khánh Khánh đột nhiên vươn ngón trỏ ra bảo cô im lặng, cười giảo hoạt, chỉ chỉ phía sau.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy bóng Hạ Tinh Hà bị kéo dài dưới ánh hoàng hôn.

Anh cứ lặng lẽ đi theo sau bọn cô như vậy, duy trì một khoảng cách không xa không gần, không biết anh đã đi theo bọn cô bao lâu rồi.

Trâu Khánh Khánh khoác ba lô lên vai, đi lên vài bước, vẫy tay với cô: “Tớ không muốn làm bóng đèn đâu.”

Nguyễn Thanh Mộng không nói gì nhìn cô biến mất khỏi tầm mắt.

Cô quay đầu lại, bóng dáng kia cũng dừng lại, cô bất động, anh cũng bất động.

Làn gió mát rượi thổi qua, những hàng cây hoa quế thơm ngào ngạt hai bên đường mòn tỏa ra hương thơm thoang thoảng, khiến không khí cuối hè thật dễ chịu.

Hạ Tinh Hà thích cô hả?

Sao có thể.

Lúc cô còn chưa hết hy vọng, cô vẫn chưa từng dám mơ ước cho dù là ở trong mộng.

Đối với cô anh ngân hà chói mắt nhất, cũng là mặt trăng ở trên bầu trời xa xôi không thể chạm tới.

Nguyễn Thanh Mộng giật giật khóe miệng cứng ngắc, siết chặt ngón tay, giả vờ như không nhìn thấy anh, tăng tốc bước xuống lầu đi vào ký túc xá.

Hai tay Hạ Tinh Hà cắm vào túi, vẫn cứ bảo trì khoảng cách, cất bước đi theo cô.

Không lâu sau, khu ký túc xá quen thuộc đã hiện ra trước mắt.

Cô thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cô cũng có thể thoát được ánh mắt làm cô phiền lòng ở sau lưng cô rồi.

“Nguyễn Thanh Mộng! Sao bây giờ chị mới về!?”

Một giọng nói như xuyên thấu không gian truyền vào trong tai, có một bóng người quen thuộc đứng ở cách đó không xa, tức giận hét vào mặt cô.

Có rất nhiều người không kiêng nể gì gọi tên cô như vậy, nhưng người nói mỗi từ đều hét gắt gỏng, hơn 20 năm nay cô chỉ biết có một người.

Nguyễn Thanh Mộng chớp mắt:“Thanh Thừa?”

“Em đợi chị rất lâu rồi đấy chị có biết không!” Nguyễn Thanh Thừa hừ thật mạnh, không kiên nhẫn lắc lư cái túi nilon màu đen trên tay:“Cầm nhanh đi, nặng vcl!”

“…”

Nguyễn Thanh Mộng không ngờ rằng ở trong mơ vẫn có thể nhìn thấy Nguyễn Thanh Thừa.

Nguyễn Thanh Thừa bằng tuổi cô, nhưng lại học trường đại học Z cạnh trường đại học S. Hai trường rất gần, trước đây anh thường xuyên đến trường đại học S tìm cô.

Người và vật trong mộng đều trở nên kì lạ, nhưng tính tình nóng nảy của Nguyễn Thanh Thừa vẫn không thay đổi.

Tổ tông vĩnh viễn là tổ tông của cô.

Nguyễn Thanh Thừa đi đến đưa một cái túi to cho cô: “Cầm đi!”

Nguyễn Thanh Mộng nhận lấy, ôm vào trong ngực:“Đây là cái gì?”

“Quần áo của chị.” Nguyễn Thanh Thừa vẫy tay: “Lão Nguyễn quên địa chỉ trường của chị nên gửi cho em bảo em đến đưa cho chị.”

Cô ước lượng chiếc túi, không nặng lắm, chắc đều là quần áo chuyển mùa gửi từ nhà lên.

“Lần sau nhớ gửi địa chỉ, đừng bắt em lần nào cũng phải chạy việc vặt! Phiền vcl! Chị có tin lần sau em ném hết quần áo của chị đi không!”

Nguyễn Thanh Thừa cau mày ghét bỏ vẫy vẫy tay, đã hoàn thành nhiệm vụ rồi nên gấp không chờ nổi xoay người rời đi.

Nguyễn Thanh Mộng nhìn anh rời đi, tay ôm túi nilon lớn màu đen, sửng sốt không nói nên lời.

Thần ơi, nếu đây là giấc mơ của con thì vì sao người chưa hỏi ý kiến con đã đưa cả tiểu tổ tông này vào rồi.



Nguyễn Thanh Thừa biến mất sau lối rẽ của con đường mòn, Nguyễn Thanh Mộng cạn lời ôm túi xoay người.

Mới vừa đi hai bước trong lòng đột nhiên nhẹ đi, túi đen bị người khác nhấc lên, chặn tầm mắt cô.

Cô cúi đầu xuống nhìn thấy đôi giày thể thao màu xanh đen quen thuộc.

Hạ Tinh Hà cầm túi nilon màu đen lớn, sắc mặt không tốt, hất cằm về hướng Nguyễn Thanh Thừa rời đi: “Anh ta là ai?”

Nguyễn Thanh Mộng không phản ứng lại anh.

“Anh hỏi em, anh ta là ai.”

Editor: Vì nam chính có tình cảm với nữ chính rồi nên mình để xưng hô là anh - em, còn nữ chính có tình cảm với nam chính nhưng còn kháng cự nên mình để xưng hô là tôi - anh.

Nguyễn Thanh Mộng ngẩng cổ: “Tổ tông của tôi.”

Sắc mặt Hạ Tinh Hà trầm xuống trong nháy mắt, nắm lấy tay cô, khó thở: “Nguyễn Thanh Mộng!”

Anh nghiến răng nghiến lợi:“Em cứ nhất định phải làm như vậy à?”

Tôi làm sao?

Nguyễn Thanh Mộng không ưu nhã trợn mắt, vươn tay kéo mép túi nilon:“Trả lại cho tôi.”

“Không.”

Cảnh tượng quen thuộc lại tái diễn một lần nữa.

Nguyễn Thanh Mộng suýt chút nữa tức giận đến nỗi mắng chửi người khác, ngón trỏ chỉ vào mũi Hạ Tinh Hà nói: “Anh có sở thích lấy quần áo của con gái à?”

Hạ Tinh Hà giơ cái túi kia lên, giọng điệu nguy hiểm: “Đây là quần áo của em à?”

“Đúng vậy.” Nguyễn Thanh Mộng tức giận nói.

Không nghĩ tới giây tiếp theo bên tai liền vang lên tiếng xé rách plastic“Xoạt”.

Hạ Tinh Hà trực tiếp xé rách cái túi nilon luôn!

Túi màu đen rất chắc, Nguyễn Thanh Mộng không biết sức Hạ Tinh Hà lại lớn như vậy, tay anh nổi gân xanh, dùng sức một cái bao nilon đã bị rách một lỗ.

Chỗ bị xé rách lộ ra một cái…

Áo ngực màu trắng.

Hạ Tinh Hà nhìn chằm chằm cái áo ngực màu trắng kia thật lâu, khi ngẩng đầu lên, ánh mắt đã lạnh lùng, ngón tay dùng sức siết chặt túi nilon, giống như đang véo đầu Nguyễn Thanh Thừa.

Nguyễn Thanh Mộng bị anh nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, thấy anh đi từng bước một đến gần, động cũng không dám động.

Một tay Hạ Tinh Hà cầm túi, một tay kéo cô, bước nhanh đi đến cửa sau ký túc xá.

Nguyễn Thanh Mộng không tránh được, nghiêng ngả lảo đảo bị anh kéo đi.

Bọn họ rẽ trái rẽ phải, đến cửa sau ký túc xá, đi vào mở cửa, mở một cánh cửa khác bên cạnh cửa sau ký túc xá.

Hạ Tinh Hà đứng phía sau cô, đẩy cô vào.

Ở đây có những giá sách cũ đã hoen gỉ hết một nửa, trên đó có những chồng sách đã ố vàng.

Hạ Tinh Hà "Sầm" một tiếng đóng cửa lại, ném chiếc túi nilon đen đi, làm bụi bay tứ tung.

Anh từ trên cao nhìn xuống cô, lạnh giọng hỏi: “Hắn ta cũng đã nhìn thấy em mặc áσ ɭóŧ trắng à?”

Nguyễn Thanh Mộng ngây người ba giây, không thể tin được: “Hạ Tinh Hà anh điên rồi!?”