Thứ Ta Yêu Là Bỉ Ngạn

Chương 18: Không để bảo bối cô đơn.

Tửu lâu,..

Đây là một tửu lâu gần ngoại thành nhưng không vì thế mà ít người, cũng không vì chuyện tối qua mà dừng hoạt động. Mọi thứ vẫn diễn ra bình thường.

Ở một nơi giống như mật thất,..

Nhan Y Miên yếu ớt nằm trên giường, khuôn mặt trắng bệch. Bên cạnh chỉ có Hắc Lang và một người phụ nữ tuổi trung niên đang bắt mạch.

Người phụ nữ đã tuổi trung niên, khuôn mặt hiện lên vẻ hiền hậu của bậc tiền bối. Ánh mắt người phụ nữ nhìn Nhan Y Miên vô cùng dịu dàng, có vài phần thương xót.

Người phụ nữ bắt mạch xong cho Nhan Y Miên thì đứng dậy, lặng lẽ viết một đơn thuốc đưa cho Hắc Lang.

“Kiều phu nhân, Chủ nhân có sao không?” Hắc Lang lúc này mới lên tiếng.

Kiều phu nhân thở dài một tiếng.

“Con bé vừa sẩy thai, sức khỏe sụt giảm nghiêm trọng. Lại cộng với việc không uống thuốc, đi đường xa nên bây giờ rất yếu, khí huyết không lưu thông, dương khí tổn hại. Ta kê cho nó đơn thuốc bổ, bồi dưỡng cơ thể và đẩy hết thứ không sạch sẽ ra ngoài thì sẽ ổn thôi.”

Kiều phu nhân nhìn Nhan Y Miên tràn đầy vẻ xót xa

“Con bé sao lại ra nông nỗi này chứ?” Kiều phu nhân than thở một câu.

Xong xuôi, Hắc Lang dẫn Kiều phu nhân đi bằng một con đường bí mật.

Ngày xưa, Nhan Y Miên từng cứu Kiều phu nhân và con trai bà một mạng. Sau biết được y thuật của bà rất tốt nên hầu hết vết thương của nàng đều do Kiều phu nhân xử lý.

Nàng khá tin tưởng bà ấy.

Đến tối muộn, Nhan Y Miên mới tỉnh lại. Liễu Bích tiến lên đỡ nhưng bị cô gạt đi.

“Ta tự đi được.” Giọng nói của cô bây giờ có thêm vài phần âm u, dường như không chút cảm tình.

Liễu Bích bưng chén thuốc đã sắc lên

“Tiểu thư. Đây là thuốc mà Kiều phu nhân kê đơn.” Liễu Bích trong lòng có đôi chút sợ hãi.

Nhan Y Miên cầm lấy chén thuốc một hơi uống sạch. Thuốc đắng nhưng không nhíu mày lấy một cái. Nàng phải nhanh chóng khỏe lại. Mọi chuyện phía sau còn chưa bắt đầu đâu.

Kẻ hại chết con cô thì phải trả một cái giá đắt nhất.

Trong mắt cô không còn một chút ánh sáng nào, chỉ còn lại một đêm đen tĩnh lặng, sâu thẳm.



Một tháng sau,..

Việc tìm kiếm Nhan Y Miên không có kết quả nên Đông Phương Trì cũng không còn hi vọng gì nữa. Hắn nghĩ nếu nàng rời đi có thể vui vẻ sống thì hắn cũng không cưỡng ép nàng.

Nhưng hắn lại không hiểu Nhan Y Miên. Kẻ dám làm nàng thương tổn thì nàng sẽ không để kẻ đó sống yên ổn.

Hắn ra lệnh cho cấm vệ quân ngưng việc tìm kiếm.

Trên phòng cao nhất của tửu lâu,..

Nhan Y Miên nhấp một ngụm rượu hoa quế lạnh nhạt nhìn đám binh lính đang dần rút đi. Trên mặt không lộ ra là biểu cảm gì.

Sức khỏe của cô đã hồi phục hoàn toàn, chỉ là cô không còn là Nhan Y Miên ngày trước nữa.

Lúc này, Hắc Lang từ bên ngoài tiến vào.

“Chủ nhân có gì phân phó.”

“Tập hợp toàn bộ người trong bang lại. Ta sẽ tổ chức một đợt huấn luyện đặc biệt. Trong thời gian này, mọi việc kinh doanh đầu người đều nghỉ đi.” Việc kinh doanh của Thất Sát đương nhiên là thu hoạch đầu người theo yêu cầu của khách. Nhưng không phải đơn nào họ cũng nhận.

“Vâng. Thuộc hạ sẽ làm ngay.” Hắc Lang không nhiều lời, lập tức ra ngoài.

Chắc hẳn chủ nhân đang chuẩn bị cho một kế hoạch nào đó.



Trong đêm tối, Nhan Y Miên bừng tỉnh, toàn thân mồ hôi ướt đẫm. Từ ngày đó, đêm nào cô cũng mơ thấy ác mộng. Nó dày vò cô đến mức khó thở.

Nhan Y Miên bình tĩnh lại, nhìn bầu trời đêm cô tịch.

Ánh mắt cô bỗng trở nên dịu dàng, thậm chí là sự bị thương.

“Bảo bối. Đợi xong việc, mẫu thân sẽ đến với con. Nhất định sẽ không để bảo bối cô đơn.” Cô nhẹ giọng thủ thỉ.

Nhan Y Miên cũng không ngủ lại nữa. Cô chuẩn bị một bồn tắm toàn nước lạnh, từ từ ngâm mình trong đó. Cái lạnh thấm vào da thịt khiến cô tỉnh táo hơn hẳn.



Chỉ sau mười ngày, Hắc Lang thông báo toàn bộ thuôc hạ trong bang đã tập hợp đầy đủ ở trang viên ngoại thành. Chỉ đợi lệnh của Nhan Y Miên.

Trước khi cuộc huấn luyện bắt đầu, Nhan Y Miên quyết định về thăm Nhan gia một chuyến.

Vợ chồng Nhan tướng quân thấy con gái bình yên quay về thì mừng không kể xiết. Nhưng chưa mừng được bao lâu thì con gái họ lại nói có việc phải rời đi một thời gian. Họ cũng nhận ra sự âm trầm của con gái họ, trong đôi mắt con bé không còn như xưa nữa.

Nhan mẫu khóc lóc níu kéo nhưng không thay đổi được quyết định của Nhan Y Miên.

“Cha mẹ không cần lo lắng. Con nhất định sẽ bảo vệ tốt cho chính mình. Con đi đây.”

Nhan Y Miên rút tay khỏi Nhan mẫu rồi quay bước đi, không một lần quay đầu.

Nhan Y Miên rời khỏi Nhan gia. Lúc cô đi đến một ngõ vắng người thì dừng lại, nhún người nhảy lên phía nóc nhà bên cạnh.

Ngay lập tức sau đó có mấy tên hắc y nhân chạy ngay phía sau. Người trước mặt lúc nãy bây giờ không thấy đâu chúng bắt đầu cẩn thận dò tìm.

“Tìm ta sao.” Trên đầu chúng vang lên giọng nói u ám khiến chúng lạnh hết sống lưng.

Chúng ngẩng đầu lên thì thấy Nhan Y Miên đang ngồi trên nóc nhà.

“Nương nương.” Một tên trong số đó lỡ lời, mặc dù rất nhỏ nhưng vẫn đủ để Nhan Y Miên nghe được.

“Thì ra là người của Đông Phương Trì.” Nhan Y Miên thản nhiên rút chủy thủ.

Nàng nhún người nhảy xuống, không nói một lời cắt cổ hắc y nhân đứng gần nhất. Tiếp theo là từng tên, từng tên lần lượt ngã xuống.

Nhan Y Miên biết bọn chúng chỉ theo dõi cô nhưng chỉ cần là người của Đông Phương Trì phái tới cô đều sẽ gϊếŧ.

Nhan Y Miên lấy một chiếc khăn tay lau sạch sẽ chủy thủ rồi mới quay người rời đi, biến mất ở chỗ rẽ.