Thứ Ta Yêu Là Bỉ Ngạn

Chương 17: Phi tử ôn nhu.

Trong xe ngựa, Nhan Y Miên mệt mỏi dựa vào Liễu Bích thϊếp đi. Hắc Lang bên ngoài đánh xe ngựa, cảnh giác cao độ chú ý xung quanh.

Xe ngựa chạy đến trước một tửu lâu gần ngoại thành thì dừng lại. Nhan Y Miên lúc này mới khó khăn mở đôi mắt nặng trĩu ra.

Hắc Lang vén màn xe ngựa nhìn người đã tỉnh bên trong

"Chủ nhân. Đã đến nơi rồi." Hắn cung kính một tiếng.

"Ừm." Nhan Y Miên được Liễu Bích dìu xuống xe ngựa.

Tửu lâu lúc này đang đóng chặt cửa. Hắc Lang tiến lên gõ ba tiếng nhẹ, hai tiếng nặng thì lập tức có người mở ra. Hắn nhìn thấy người đeo mạn che mặt dù không thấy mặt nhưng hắn nhận ra đây là ai. Thêm việc Hắc Lang bên cạnh thì không phải nghi ngờ.

"Bang chủ." Hắn cúi đầu cung kính gọi một tiếng.

Nhan Y Miên khoát nhẹ tay ý bảo hắn dẫn đường. Tên thuộc hạ không dám chậm trễ lập tức dẫn đường, mấy tên còn lại nhanh chóng đóng luôn cửa lâu.

* * *

Sáng hôm sau, cả kinh thành đều là binh sĩ của hoàng cung. Đông Phương Trì vì Nhan Y Miên biến mất mà muốn lật tung cả kinh thành này lên.

Trong Thanh Loan cung..

Diệp phi ngồi vuốt cái bụng đang nhô ra, vẻ mặt đầy đắc ý vui vẻ.

Nàng ta không còn phải lo ngại về Nhan Y Miên nữa. Nàng ta lại càng hi vọng tốt nhất là Nhan Y Miên đã bị đám cháy kia chôn vùi.

"Tiểu Hoàn." Nàng ta gọi nô tỳ bên cạnh.

"Nương nương cho gọi nô tỳ."

"Ngươi đi lấy giấy mực lên đây."

"Vâng." Nha hoàn nhanh chóng lấy nghiên mực và giấy lên.

Mã Thuần ung dung viết một bức thư rồi gắn vào chân bồ câu cho bay đi. Trên mặt nàng ta không còn vẻ thanh thuần đáng yêu mà là một người phụ nữ đầy mưu kế thâm hiểm.

Nha hoàn phía sau lúc này mới tiến lên hỏi.

"Nương nương. Chúng ta có cần phái người tìm y không?" Y ở đây là chỉ Nhan Y Miên.

"Không cần đâu. Thế lực của chúng ta ở đây không đủ. Việc tìm ả đã có Đông Phương Trì lo rồi."

Mã Thuần khôi phục lại dáng vẻ của một phi tử hiền thục đi gặp Đông Phương Trì.

Nhưng lúc đến trước Ngự thư phòng thì nàng ta lại bị chặn lại.

"Hoàng thượng nói muốn yên tĩnh một mình. Mong nương nương đừng làm khó nô tài."

Tô công công đứng trước mặt Mã Thuần the thé giọng.

Mã Thuần vì không muốn mất mặt nên cũng không dám ở lại nữa.

"Vậy phiền Tô công công chuyển lời với hoàng thượng một tiếng. Mong hoàng thượng bảo trọng long thể." Mã Thuần vẫn cố tỏ ra là một phi tần hiểu chuyện.

"Nô tài sẽ chuyển lời." Tô công công nói xong thì xoay người vào trong.

Mã Thuần cũng mang tâm tình bực bội mà quay về tẩm cung của mình.

* * *

Đông Phương Trì bên trong nghe tiếng Diệp phi thì chỉ cười lạnh. Hắn lại rót mình một chén rượu rồi ngửa cổ uống hết.

Hắn đuổi hết tất cả ra ngoài. Một mình ngồi đó uống hết ly này đến ly khác. Đến lúc hắn ngà ngà say thì trước mắt hiện lên bóng dáng của Nhan Y Miên.

Nàng đứng đó mặc một chiếc váy màu lam mỉm cười ngọt ngào hắn. Nàng đưa tay về phía hắn nhưng đúng lúc hắn muốn ôm lấy nàng thì lại ôm vào hư không.

Hắn ngửa đầu cười lớn rồi hai giọt nước mắt từ từ lăn xuống. Lần này thì hắn thật sự đánh mất nàng rồi. Hắn thật sự thấy mình quá khốn nạn. Nếu ngày đó hắn không nghĩ nàng có võ công và ôm lấy nàng. Thì nàng đã không mất con, hắn cũng không mất nàng.

Lúc này Long Quyết bên ngoài gõ cửa.

Đông Phương Trì nhanh chóng lấy lại khí thế của một đế vương.

"Vào đi."

Long Quyết nhanh chóng tiến vào.

"Bẩm hoàng thượng. Cấm vệ quân đã gần như lục soát khắp kinh thành nhưng một chút dấu vết cũng không có." Long Quyết khom người bẩm báo.

"Phế vật. Trẫm còn cần các ngươi làm gì. Cút.. cút.. cút hết cho trẫm." Đông Phương Trì ném bình rượu trong tay, đùng đùng nổi giận.

Long Quyết cũng không nói nhiều, lập tức lui ra ngoài đóng cửa.

Trong lòng Đông Phương Trì hiểu rõ. Nếu nàng đã chọn rời đi thì chắc chắn sẽ không để hắn tìm thấy.

* * *

Nhan phủ..

Nhan mẫu ngồi khóc đến sưng cả mắt. Nhan phụ chỉ có thể ở bên an ủi.

"Con bé nhất định sẽ không sao đâu."

"Tại sao con gái của chúng ta lại mệnh khổ như vậy chứ. Nếu nó có mệnh hệ gì thì làm sao tôi sống nổi đây." Nhan mẫu càng nói càng khóc lớn.

Họ vừa nghe tin con gái sẩy thai, chưa kịp vào cung thăm con bé thì hôm nay lại được tin Phượng Tâm cung cháy rụi, còn con gái bọn họ lại không rõ tung tích.

Nhan phủ cũng đã phái người tìm kiếm khắp nơi nhưng kết quả cũng chẳng khác gì Đông Phương trì.

Đúng lúc này, bên ngoài một bóng đen vọt vào không chút động tĩnh.

Nhìn rõ người trước mặt, vợ chồng Nhan thừa tướng lập tức bình tĩnh lại.

"Hắc Lang." Nhan tướng quân gần như thốt lên.

"Thuộc hạ đến để chuyển lời cho chủ nhân. Chủ nhân nói hai người không phải lo lắng, cô ấy hiện tại vẫn ổn. Có thời gian sẽ quay về thăm hai người."

Nghe nói con gái mình vẫn bình an, cả hai người như trút được gánh nặng trong lòng.

"Vậy con bé đang ở đâu?" Nhan phụ hỏi Hắc Lang.

"Thứ lỗi chuyện này thuộc hạ không thể tiết lộ." Nói xong hắn liền quay lưng rời đi như chưa từng xuất hiện để lại vợ chồng Nhan thừa tướng vẫn còn ngơ ngác.